Lễ truy điệu kết thúc viên mãn.
Nhưng sau khi kết thúc còn có đông đảo truyền thông chờ phỏng vấn, mọi người quan tâm nhất đương nhiên là nguyên nhân Muriel chết.
Nếu nói người mà Hà Hoan chờ mong nhìn thấy nhất là ai —— thì là Hà Huân.
Kết quả chờ đám người tan hết, Hà Huân cũng chưa xuất hiện.
Sau đó Tề Bằng cho y nhìn một bài viết: “Em nhìn này, ngay lúc đó bị chụp hình, đáng tiếc là bị triệt rớt rồi.”
Trượng phu của Muriel theo đuôi, sai bảo tiêu đánh người còn xuất khẩu uy hiếp.
Hà Huân gây chuyện chạy trốn, võng hữu trình diễn một màn truy đuổi đòi đánh [- video liên tiếp -]
Hà Huân sai khiến cảnh sát tuyên bố ông ta vô tội, cáo buộc các võng hữu bạo lực đả thương người.
Hà Hoan nhìn hình ảnh xuất sắc này ba bốn lần, còn dùng acc nhỏ ấn like.
Thật là tiếc hận, khó có dịp nhiều phóng viên truyền thông ở đây.
Y vốn dĩ vì Hà Huân mà chuẩn bị một hồi tuồng, kết quả vai chính không tới, trình độ xuất sắc suy giảm mạnh mẽ.
Mà nguyên nhân Muriel chết, Hà Hoan không tính toán hiện tại nói ra.
Y lấy cớ chính mình năm đó còn nhỏ, rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm, không thể kết luận vô cớ, còn xin mọi người cho y một đoạn thời gian để chuẩn bị đầy đủ.
Cũng may mọi người rất thông cảm y, biết y đột nhiên biến đổi lớn, phiền toái quấn thân, cần hao phí rất nhiều tinh lực và thời gian để xử lý, không khó xử y.
Nhưng phóng viên và võng hữu cũng không phải tên ngốc, tùy ý để bạn lạm dụng lực chú ý và tâm đồng tình của họ.
Hà Hoan đương nhiên cũng không thích vô cớ đùa bỡn tình cảm con người.
Chỉ là nếu hiện tại thả ra nguyên nhân Muriel chết, cũng không thể tạo thành công kích mạnh với Hà Huân.
Hà gia là cơ nghiệp vài thập niên, hơn nữa bản thân Hà Huân lại biết kinh doanh, đã bước lên hàng ngũ tân tấn tài phiệt, sau lưng có tư bản cường đại làm chống đỡ.
Công kích nhất thời, ở trước mặt lực lượng tư bản tuyệt đối, căn bản là không đáng nhắc tới.
Hà Hoan tin tưởng lại qua không bao lâu, tin tức về Muriel trên mạng đều sẽ lặng yên không tiếng động triệt rớt.
Đại chúng lại sẽ bị kích thích mới hấp dẫn ánh mắt.
Thời gian là liều thuốc tốt nhất, cũng là độc dược.
Bản tính của nhân loại là dễ quên.
Muriel tồn tại, mới có thể giống một cây kim đâm vào họng Hà Huân.
Chỉ biết Muriel đã chết dần dần bao phủ ở trong trí nhớ mọi người.
Hà Hoan tiêu hao lực ảnh hưởng của bà quá độ, mất nhiều hơn được.
Xét đến cùng, vẫn là Hà Hoan hiện tại không có lực ảnh hưởng, không thể tạo thành uy hiếp đối với Hà gia.
Chờ đến khi cánh chim của y đầy đặn, nguyên nhân Muriel chết mới là vương bài, mới có thể đánh ra hiệu quả xinh đẹp nhất.
Không có bom nổ mạnh mới là để cho cuộc sống hàng ngày của con người khó an.
Hà Hoan muốn giữ chắc vương bài này, vẫn luôn treo trước mặt Hà gia.
……
Quả nhiên, Hà gia và gia tộc Gibbs nhanh chóng bắt đầu phản kích.
Hôm nay, Hà Hoan đúng hạn tới đoàn phim 《 Thế giới hộp dị 》, căn cứ theo yêu cầu của đạo diễn mà quay chụp hai màn diễn cuối cùng.
Bộ kịch này là do nguyên chủ vất vả tranh thủ được, còn là nam hai, đối với bộ kịch này phi thường trân trọng.
Hà Hoan thiệt tình muốn giúp hắn hoàn thành bộ kịch này, không để hắn lưu lại tiếc nuối.
Trước lúc tới y cũng đã tốn thời gian luyện tập, tận lực phù hợp với yêu cầu của đạo diễn.
Tuy không tính là xuất sắc, nhưng tuyệt đối là đạt mức tiêu chuẩn.
Đoàn phim lúc trước ở chung còn tính là vui sướng, phảng phất thay đổi trong một đêm.
Đạo diễn Trịnh Trường Đông đen mặt, bàn tay đánh máy chụp “Phanh phanh” vang lớn: “Biểu tình kia là cái gì? Diễn tạp kỹ? Tôi bảo cậu làm biểu hiện hoảng sợ, không phải trừng mắt như hạt châu, cậu cho rằng tròng mắt cậu đẹp hơn kim cương sao?!”
Chung quanh là một mảnh cười nhạo.
Hà Hoan bình tĩnh thu tư thế, mặt vô biểu tình nhìn qua.
Những người đó đối diện với tầm mắt y, đành phải làm bộ rất vội, nhanh chóng tản ra.
Hà Hoan bị hô NG mười mấy lần, không có tức giận, cũng không khóc thút thít hỏng mất, mà là giống như không có việc gì, tâm bình khí hòa nói với Trịnh Trường Đông: “Trịnh đạo, phi thường xin lỗi vì cho ngài và đoàn phim thêm phiền toái, tôi muốn đi nghiền ngẫm nhân vật này một chút.”
Trịnh Trường Đông hừ lạnh một tiếng, cầm cuốn kịch bản trong tay như gậy bóng chày mà múa may, hận không thể coi Hà Hoan như bóng chày để ông ta đánh tới chân trời.
“Còn không mau đi! Thật là dại dột hết thuốc chữa!”
Hà Hoan lạnh lùng nhìn ông ta một cái, quay đầu đi vào phòng nghỉ.
Trịnh Trường Đông chỉ cảm thấy ánh mắt chợt lóe qua của y, tựa như một thùng nước đá đổ xuống, rét lạnh thấu tim, làm linh hồn nhỏ bé của ông ta run rẩy.
Phó đạo diễn bên cạnh đẩy ông ta một chút: “Lão Trịnh, làm sao vậy?”
Trịnh Trường Đông lau mặt một phen, nhịn xuống tim đập nhanh, cắn răng oán hận mà nói: “Không có gì, tức chết tôi!”
Ngũ quan phó đạo diễn rối rắm, do dự, vẫn là nhỏ giọng nói: “Nếu không thì thôi đi, chúng ta đừng đi trộn lẫn loại chuyện này, Hà Hoan nói như thế nào cũng là nhi tử của Hà Huân, lỡ về sau bọn họ hòa hảo thì sao?”
Trịnh Trường Đông hừ một tiếng: “Ông làm người tốt tôi không ngăn cản, ông có dám đem phân kia của ông cho tôi không?”
Khuôn mặt phó đạo diễn nhăn thành bánh ngàn tầng, ở trong ánh mắt khinh thường của Trịnh Trường Đông, cuối cùng cũng không nói cái gì.
Chỉ là bất an nhìn phòng nghỉ Hà Hoan phát ngốc.
……
Trong phòng nghỉ.
Tề Bằng đang bận rộn nghe thấy có người tiến vào, ngẩng đầu liền thấy Hà Hoan, thực kinh ngạc: “Sao sắc mặt kém thế?”
Hà Hoan: “NG mười hai lần, Trịnh Trường Đông còn không cho qua.”
Tề Bằng tức giận đánh một cái trên bàn, kết quả làm tay mình bị đau.
Hắn một bên thổi lòng bàn tay đỏ bừng, một bên hỏi: “Trịnh Trường Đông là muốn làm khó chúng ta?”
Hà Hoan: “Chỉ sợ không phải là ông ta.”
Tề Bằng nháy mắt phản ứng lại, đây là có người muốn làm khó Hà Hoan.
“Người” này là ai, không cần nói cũng biết.
“Vậy em vừa mới……”
Hà Hoan biết hắn đang lo lắng cái gì, cười cười: “Em phối hợp vô điều kiện, không để cho bọn họ bắt được nhược điểm.”
Tề Bằng tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối với Hà Hoan lau mắt nhìn: “Làm tốt lắm! Quá trầm ổn!”
Loại thủ đoạn hạ lưu này Tề Bằng nghe qua không ít, không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày gặp phải nó.
Đạo diễn và đoàn phim cố ý làm khó dễ một diễn viên, âm thầm an bài người chụp bộ dáng diễn viên phát giận hoặc hỏng mất, truyền lên trên mạng.
Cái gì mà không chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn kém, bị hắc như thế nào, làm cho không ít diễn viên tan tành.
Tề Bằng lại hỏi: “Này cũng không phải là biện pháp, cũng không thể vẫn luôn chịu bọn họ tức giận a?”
Ngữ điệu Hà Hoan thanh lãnh: “Em đã cho bọn họ cơ hội lựa chọn, nếu không cần, vậy quên đi.”
……….
Màn diễn lần thứ mười ba bắt đầu.
Trịnh Trường Đông mặt hổ nói với Hà Hoan: “Lần này mà lại NG, tiền cháy máy chính cậu thanh toán!”
Sắc mặt Hà Hoan như thường: “Được.”
Quay chụp phim nhựa trong thời đại tinh tế không giống với thế kỷ 21, khi quay chụp, đem tất cả hình ảnh thực tế ảo ghi vào trong một cái máy lớn kêu là “Hộp toàn cảnh” lớn bằng bàn tay
Thời điểm hậu kỳ cắt nối biên tập, có thể từ hộp toàn cảnh lấy ra bất kì hình ảnh thuộc mọi góc độ.
Sau đó chọn lựa ra hình ảnh đạo diễn vừa lòng nhất.
Bởi vì số liệu cảnh thực tế ảo quá mức khổng lồ, một hộp chỉ có thể ghi lại hình ảnh trong ba giờ.
Một hộp có giá là 50 vạn điểm tín dụng, trì hoãn một phút liền tốn gần 3000 điểm tín dụng.
Nếu diễn viên liên tục NG mười lần trở lên, dựa theo quy định trên hợp đồng, yêu cầu diễn viên đó phải trả tiền lãng phí hộp toàn cảnh.
Lại bởi vì chậm trễ thời gian của mọi người, kim ngạch bồi thường là gấp ba.
Trịnh Trường Đông thấy Hà Hoan đáp ứng, khinh thường mà cười nhạo: “Cậu nên chuẩn bị nhiều tiền đi.”
Thư ký trường quay hô bắt đầu.
Hà Hoan nhanh chóng tiến vào trạng thái, cầm hoa trong tay đi tìm nữ chính.
Màn diễn này là cảnh nam hai cầm hoa đi tỏ tình với nữ chính.
Hai người hẹn thời gian gặp mặt, nhưng nam hai gõ cửa như thế nào cũng chưa có người đáp ứng.
Trong phòng truyền ra tiếng vang lạ, nam hai đi vào cửa, thấy lại là nữ chính biến thân thành quái vật, sợ tới mức kinh ngạc ngây người tại chỗ.
Hoa tươi trong tay Hà Hoan rơi xuống mặt đất, hoảng sợ nhìn về phía trước.
Cảnh tượng hiện tại đương nhiên là không có quái vật nữ chính, chỉ bày một mô hình thú bông.
Thú bông ở vị trí phía trước một chút, chính là chỗ chỉ huy của đạo diễn Trịnh Trường Đông.
Sắc mặt Hà Hoan tái nhợt, đồng tử co chặt, trong ánh mắt hoảng sợ là ảnh ngược khuôn mặt Trịnh Trường Đông.
Phảng phất Trịnh Trường Đông là quái vật muốn mạng người.
Trịnh Trường Đông bị hai tròng mắt của y nhìn thẳng, cả người giật mình một cái, giống như chính ông ta là một quái vật bị người chán ghét.
Trịnh Trường Đông thậm chí còn thấy được ảnh ngược của ông ta trong mắt Hà Hoan.
Ruồi bọ bay quanh tóc dơ loạn, mặt chảy mủ xanh, ngũ quan sai vị trí, trong miệng mọc đầy gai nhọn, lưỡi dài đỏ tươi vươn tới vươn đi, treo nước dãi sền sệt.
Sao mình lại biến thành cái dạng này?
Trịnh Trường Đông sợ hãi rất nhiều, phảng phất còn ngửi được khí vị làm người buồn nôn, nôn khan hai tiếng, lảo đảo lùi lại.
Một lui này, vừa vặn chạm vào hộp toàn cảnh bên cạnh đã quay chụp xong.
Đông đang ——
Hai hộp nhỏ nguyên bản đang đặt ở khuôn đúc bọt biển, tất cả đều rơi xuống.
Một tiếng giòn vang nho nhỏ này, làm tất cả mọi người chấn kinh, phim trường bận rộn ồn ào trong nháy mắt an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng trái tim đập kinh hoàng.
Tầm mắt mỗi người đều ngưng tụ vào hai hộp nhỏ trên mặt đất.
“Lần này không cần tôi bồi tiền đúng không?” Thanh âm Hà Hoan nhàn nhạt.
Trịnh Trường Đông bừng tỉnh một cái, sắc mặt nháy mắt tái nhợt như tờ giấy.
Môi ông ta run run: “Mau, mau cầm lên xem……”
Hộp toàn cảnh chế tác tinh vi, căn bản là không chịu nổi đập phá.
Phó đạo diễn nhanh chóng nhặt hai hộp nhỏ lên, sau đó liên tiếp mở trí não.
Màn hình bình tĩnh như mặt hồ, mấy màn diễn trước sau không hiện ra.
Ngón tay Trịnh Trường Đông phát run: “Đổi, đổi cái mới đi!”
Phó đạo diễn lau cái trán chảy mồ hôi lạnh, liền thay đổi ba cái trí não.
“……”
Trịnh Trường Đông bỗng nhiên quay đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hà Hoan, hận không thể thiên đao vạn quả y.
Biểu tình Hà Hoan hờ hững.
Y chỉ là thi triển một chút ảo thuật, dọa Trịnh Trường Đông mà thôi.
Hộp bị rơi xuống hoàn toàn không ở trong kế hoạch của y.
Trịnh Trường Đông bị biểu tình y kích thích, huyết khí xông thẳng lên trán, muốn một hai phải tiến lên.
Nữ diễn viên đóng vai nữ hai đột nhiên nói: “Trịnh đạo, ngài nói chụp xong tràng diễn cuối cùng hôm nay tôi liền có thể đóng máy, tôi và đoàn phim mới cũng đã hẹn ngài mai tiến tổ, hiện tại làm sao bây giờ?”
Một vai phụ quan trọng khác cũng nhỏ giọng mở miệng: “Tôi và đoàn phim mới cũng đã hẹn thời gian, một tuần sau……”
Không ít nhân viên công tác hậu cần bên cạnh cũng lập loè ánh mắt, tựa hồ đều có an bài của mình.
Cả người Trịnh Trường Đông mềm nhũn, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Khí thế rào rạt hồi nãy tựa như khí cầu bị chọc phá, nháy mắt héo rũ.
Vẻ mặt phó đạo diễn như muốn khóc, gian nan mở miệng: “Hai hộp này có không ít màn diễn của nam nữ chính……”
Nhưng các cô đều đã đóng máy.
Trịnh Trường Đông hoàn toàn ngốc, bởi vì nam nữ chính đóng máy, rất nhiều cảnh diễn đã hủy đi……
Hà Hoan chủ động lên tiếng: “Xem ra Trịnh đạo có việc phải vội, tôi liền không trì hoãn ngài, đi trước.”
Hai mắt Trịnh Trường Đông đỏ đậm nhìn bóng dáng y, hung hăng đánh một cái vào máy móc.
……
Hà Hoan vừa mở cửa phòng nghỉ, liền nghe thấy Tề Bằng chửi một câu.
“Cút đi, chơi lão tử vui lắm sao?!”
Hà Hoan hỏi: “Làm sao vậy?”
Tề Bằng mạnh bạo uống hai ngụm nước đá, hỏa khí vẫn không áp xuống được: “Kịch bản và tổng nghệ xem trọng chúng ta lúc trước, tất cả đều phản bội! Đều nói là diễn viên đã đầy, hoặc là nói chúng ta muốn giá quá cao, muốn suy xét một lần nữa, con mẹ nó, tất cả đều là lấy cớ!”
Hà Hoan nhướng mày.
Trả thù tới vừa mau vừa tàn nhẫn, đây là muốn trực tiếp phong sát y.