Nhìn thấy Bạch Y, cậu ta lại nổi hứng lên muốn trêu chọc.
Dang hai tay ra đòi ôm cô.
Bạch Y theo quán tính lùi về phía sau mấy bước.
Ngay lập tức cánh cửa trước mặt đóng “rầm” một tiếng.
Cô còn nghe thấy cả tiếng gió thổi qua, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu được tình huống gì đang xảy ra trước mặt.
“Xin lỗi.” Cánh cửa lần nữa được mở ra, “Vào đi.”
Chả lẽ, các nhân vật đều bị thoát khỏi hình tượng trong tiểu thuyết.
Hay đây chính là sự khác biệt giữa văn hóa phương tây cùng văn hóa Trung Hoa.
Bạch Y thực sự muốn lôi hết những lễ nghi trong văn hóa Trung Hoa ra để dạy cho tên nhóc này hiểu thế nào là phép lịch sự.
Bạch Y nhấc chân lên bước vào trong phòng, nhìn căn phòng vừa rộng rãi thoáng đãng đầy đủ thiết bị tiện nghi.
Cô còn nhìn thấy nó xa hoa hơn cả những ngôi nhà ở trung tâm thành phố mà người ta hay rao bán trên mạng.
Vừa mới ngồi xuống ghế sofa, cô đã ngẩng đầu lên để hỏi: “Ngạo Kỳ, tại sao cậu lại đi đến Bắc Kinh?”
Thẩm Ngạo Kỳ là tên tiếng trung của Kevin.
Từ trước đến nay, nguyên chủ thích dùng tên nào thì xưng hô tên đấy.
Nên đối phương cũng không cảm thấy có gì kì lạ.
Tay cầm một cái khăn tắm để lau tóc, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
” Đi công tác.”
“Đấy chính là lý do duy nhất.”
Thẩm Ngạo Kỳ nheo mắt lại, nở nụ cười nhìn rất ranh mãnh: “Nguyên nhân chủ yếu là muốn đi qua đây xem tình hình của cậu.
Cậu cũng biết tôi luôn nói dối với chị cậu là mình vẫn còn giữ liên lạc với cậu.
Cậu cũng thừa biết chị cậu là người nhanh nhạy như thế nào.
Tôi đâu thể lúc nào cũng tìm cớ nói dối qua mặt chị đấy được đâu.”
Lời giải thích này nghe rất hợp lý, Bạch Y gật đầu hỏi: “Chuyến công tác lần này là gì?”
Thẩm Ngạo Kỳ: “Top Chinese Music Awards, là một trong những lễ trao giải thưởng âm nhạc lớn của Trung Quốc.
Chắc cậu cũng từng nghe qua.”
Bạch Y bật cười quay lại nhìn cậu ta: “Cậu cũng muốn lên nhận giải thưởng?”
“Ừ, tôi thực sự cũng rất có năng lực, nhưng tiếc là lần này không được rồi.” Thẩm Ngạo Kỳ cảm thấy có hơi tiếc nuối, hai tay khoanh trước ngực, “Tập đoàn nhà tôi là nhà tài trợ lớn nhất của buổi lễ trao giải.
Mà tôi còn đang giữ vị trí tổng tài.
Nên cần phải đi đến Bắc Kinh để tham dự lễ trao giải.”
Ừ, mấy lễ trao giải lớn như Oscar hay Grammy còn không thấy cậu ta đến tham gia.
Nay lại chạy tới tham gia lễ trao giải Top Chinese Music Awards.
Bạch Y nở nụ cười: “Lần này cậu về nước.
Vừa xuất hiện ở sân bay đã được hàng loạt các tờ báo đưa tin cùng các phóng viên săn đón.”
Thẩm Ngạo Kỳ nhức đầu nói: “Tôi chỉ đang tìm cái lý do hợp lý để chạy đến đây công tác.
Thuận tiện khảo sát tiềm năng phát triển của ngành du lịch trong nước.
Còn cái lễ trao giải kia, đã có người đại diện chi nhánh bên Trung Quốc ở công ty tôi đến tham gia.
Không đến lượt tôi phải xuất hiện trước báo chí.”
Top Chinese Music Awards…!Nữ chính, bạn thân của nguyên chủ, hơn nữa còn có cả cô và nam chính, số người vừa đủ để chơi mạt chược rồi đấy.
Thẩm Ngạo Kỳ lau khô tóc, lạnh lùng ném cái khăn ra một bên, giơ hai tay ra định nhào tới chỗ cô.
“Cậu làm gì vậy?” Bạch Y nhanh chóng di chuyển sang chiếc ghế sofa khác, giữ khoảng cách 2m an toàn với đối phương.
“Bạn thân lâu ngày không gặp, nên muốn ôm ôm.”
“Tôi chỉ muốn nói với cậu một câu.” Bạch Y lấy tay chỉ vào phòng thay đồ, “Đi mặc quần áo vào hộ tôi.”
Thẩm Ngạo Kỳ nghiêm túc đứng tạo dáng để khoe những lợi thế về hình thể của mình, “Gần đây tôi chăm chỉ đi đến phòng tập thể hình, vất vả lắm mới thu được thành quả? Sờ thử mà xem, không tốt thì không lấy tiền.”
Bạch Y vẫn giữ vững quan điểm: “Mặc, quần, áo, vào.”
Năm phút sau, Thẩm Ngạo Kỳ hình người dạng cẩu lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, trên người còn thoang thoảng một mùi hương nước hoa dịu nhẹ, mái tóc dài hơi rủ xuống.
Dáng vẻ năng động tinh nghịch.
Nhìn bộ dạng này đúng chuẩn gương mặt học sinh nhưng thân hình phụ huynh.
“Y Y, mấy tháng này cậu đã đi chơi ở những chỗ nào? Có gặp chuyện nào thú vị không?”
Bạch Y vắt chéo chân, tay trái đặt xuống rồi chống khuỷu tay phải lên, nhắm mắt lại trầm tư suy nghĩ.
Cậu ta là một trong những nhân vật vào thời điểm mấu chốt để đưa tay ra cứu nguyên chủ.
Không phải là nhiệm vụ NPC tầm thường.
Dựa theo tình hình trước mắt, cô ít nhất phải dây dưa với nữ chính khoảng tầm 3 đến 4 tháng.
Lúc đó cô cần phải nhận được sự giúp đỡ của Thẩm Ngạo Kỳ.
Hoặc ít nhất phải dùng cậu ta để ứng phó với người nhà của nguyên chủ.
Mà Thẩm Ngạo Kỳ muốn mở rộng và phát triển ở thị trường Trung Quốc.
Chắc chắn sẽ không rời đi sớm.
Nếu cô muốn giấu giếm mấy chuyện này thì cậu ta cũng nhanh chóng phát hiện ra thôi.
Cô quyết định nói toàn bộ sự thật cho Thẩm Ngạo Kỳ nghe.
Bạch Y lần lượt kể cho cậu ta nghe những chuyện xảy ra gần đây.
Bao gồm cả chỗ ở hiện tại của cô.
Thẩm Ngạo Kỳ nghiêm túc nghe, sắc mặt lộ ra sự kích động, từ lo lắng, ngạc nhiên, đến hưng phấn, kích động, đôi mắt liên tục phát sáng.
Giống như hòn đá nhỏ được ném xuống mặt hồ yên ả rồi tạo ra từng gợn sóng một.
“Cho nên, cậu đã có người yêu mới?” Thẩm Ngạo Kỳ tận lực đè sự kích động trong giọng nói của mình.
“Có thể xem là như vậy.”
“Còn bước vào giới giải trí để đi đóng phim??”
“Ừ…!Đã đóng được hai bộ phim.”
Thẩm Ngạo Kỳ khuôn mặt căng thẳng, mím chặt môi lại.
Đột nhiên đứng dậy, người cao gần 1m9 từ trên cao nhìn xuống khí thế bừng bừng.
Khiến cho Bạch Y hoảng sợ nhảy dựng lên.
Cậu ta đi lòng vòng trước mặt cô mấy lần, rồi cúi đầu xuống để hai tay lên tay đỡ của ghế sofa, cô sợ hãi vội lùi về phía sau.
Bạch Y: “?”
Thẩm Ngạo Kỳ khóe môi khẽ run lên, để tay lên ngực rồi tự điều chỉnh cảm xúc, mắt lóe sáng lên hứng phấn nói, “Y Y, cậu thật sự rất tuyệt vời! Cậu dám làm những việc mà ngay cả tôi cũng không dám!”
“?”
“Thực ra tôi rất mong mình có cơ hội tiến vào giới giải trí.
Nhất là khi xem mấy bộ phim truyền hình, có mấy vị soái ca sát thủ lạnh lùng đẹp trai.
Sau khi ra tay và thủ tiêu chứng cứ.
Rồi lạnh lùng xoay người rời đi.
Đúng rồi lúc đó nhạc phim còn được bật lên nữa..” Thẩm Ngạo Kỳ nghiêm túc nói, “Nhìn rất đẹp trai và ngầu, đúng không.”
“…”
Là người luôn bình tĩnh đối diện với mọi việc, lần đầu tiên Bạch Y cảm thấy mình đã bị dồn vào góc tường.
Lúc đọc tiểu thuyết, Bạch Y không hiểu lý do vì sao nguyên chủ cố sống cố chết đâm đầu vào nam chính, kiên quyết phải giành lấy tình yêu của nam chính cho bằng được.
Nhưng nếu đàn ông quanh nguyên chủ đều giống với Thẩm Ngạo Kỳ.
Thì việc nguyên chủ can tâm tình nguyện làm thế thân, rồi để bản thân đi theo con đường của nhân vật phản diện.
Thì cô cảm thấy điều này cũng khá dễ hiểu.
Thẩm Ngạo Kỳ nhất quyết không chịu buông tha cho cô.
Nhất quyết đòi xem weibo của đoàn làm phim, rồi ép cô kể những chuyện xảy ra trong lúc quay phim, từ trang điểm đến trang phục đều phải kể.
Nếu muốn diễn tròn vai nhân vật cần phải tìm hiểu kỹ tích cách cùng hành động của nhân vật đó.
Bạch Y chỉ biết dựa vào tính cách của nguyên chủ trong truyện rồi làm theo.
Cô không muốn để Thẩm Ngạo Kỳ nghi ngờ mình
Vì thế cô nhanh chóng đăng ký cho cậu ta một tài khoản cá nhân trên weibo.
Rồi còn chỉ dẫn tận tình cho cậu ta.
Bảo cậu ta tối nay về tự tìm hiểu và nghiên cứu.
Nếu cậu ta dùng weibo, chắc chắn sẽ đi tra những chuyện xảy ra của cô trong mấy tháng này.
Như thế cũng tốt đỡ mất công phải giải thích.
Thẩm Ngạo Kỳ quấn quít lấy cô suốt một buổi, Từ sáng đến gần trưa vẫn chưa hết chuyện.
Đổi lại Bạch Y cũng thu được rất nhiều thông tin hữu ích, có thể lấp đầy những chỗ trống trong ký ức của nguyên chủ.
Mà chỉ cần Thẩm Ngạo Kỳ nhắc qua thôi, những ký ức lúc trước vẫn còn mơ hồ cũng dần trở nên rõ ràng.
“Vậy bây giờ cậu đang ở nhà ngồi chơi không đúng không?.” Thẩm Ngạo Kỳ bổ sung thêm, “Cái người tên Trình…!gì đó? Có thể bảo anh ta đến khách sạn gặp tôi không?.”
Bạch Y hơi nheo mắt lại: “Cậu cứ nói thẳng tôi đang rảnh nên phải thường xuyên đến khách sạn để tìm cậu đi.”
Vừa nghĩ đến khách sạn, mọi người dễ liên tưởng đến đi thuê phòng, dễ khiến người ta nghĩ tới mấy chuyện mờ ám.
Việc này mà để người khác biết thì không biết họ sẽ suy đoán và đồn đại ra bao nhiêu chuyện.
Thẩm Ngạo Kỳ: “Không có chuyện đấy đâu, khách sạn của gia đình chúng tôi lúc nào cũng lọt vào top những khách sạn có dịch vụ tốt nhất.
Có thể cho mọi người hưởng thụ cuộc sống thoải mái giống như ở nhà.
Chỉ cần đến đây ở cũng khiến cho mọi người cảm nhận được cuộc sống ở giới thượng lưu.
Cậu cảm thấy có chỗ nào không hài lòng?”
“…!Tôi không có ý đó.”
“Chẳng lẽ cậu làm vậy là bởi vì cái vị Trình tổng kia?” Thẩm Ngạo Kỳ tinh ý nhanh chóng phát hiện ra, nửa thật nửa giả hỏi.
Bạch Y không muốn nói rõ ra: “Cũng chỉ có một phần nguyên nhân từ anh ấy thôi.”
Nghe vậy, Thẩm Ngạo Kỳ từ từ di chuyển đến ngồi bên cạnh cô.
Chống một tay lên ghế sofa, bộ dạng cười như không cười nhìn cô.
Bạch Y bị ánh mắt này nhìn chằm chằm khiến cô cảm thấy có hơi sợ hãi.
Không kìm chế được muốn ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ khác.
Nhưng một lúc sau cô mới phát hiện ra, dù cô có trốn đi đâu thì đối phương cũng nhanh chóng đuổi theo.
“Y Y, tôi không đồng ý.”
“?”
“Tôi phản đối chuyện anh ta thích cậu.”
“…” Bạch Y không biết nên giải thích như thế nào.
Trình tiên sinh chắc chắn sẽ không vì ý kiến của cậu ta mà thay đổi suy nghĩ đâu, “Cậu chưa từng gặp qua anh ấy.
Tại sao lại có cái nhìn ác cảm về anh ấy như vậy chứ?”
Thẩm Ngạo Kỳ hợp lý hợp tình giải thích: “Bởi vì anh ta không xứng với cậu.”
Bạch Y: “Đừng nói thế, có khi người nhà của anh ấy cũng có những suy nghĩ như vậy về tôi.”
“Tôi nghe nói, mấy người làm ăn kinh doanh ở bên này đều là những kẻ mưu mô xảo quyệt, đều là những tên đàn ông rất tuyệt tình.” Thẩm Ngạo Kỳ hơi nghiêng người sang, hạ thấp giọng nói xuống, “Cậu với anh ta ở chung một phòng, mà Y Y của tôi lại xinh đẹp tuyệt trần như vậy.
Chắc chắn anh ta đang tìm cơ hội để đè cậu xuống rồi làm như thế này nè.”
Bạch Y bình tĩnh nói: “Anh ấy không phải loại người như vậy.”
“Cho nên, anh ta mới có vấn đề.” Thẩm Ngạo Kỳ giọng điệu khẳng định nói, “Phương diện ấy ấy ý.”
“…”
Bạch Y thật sự không muốn giữa ban ngày ban mặt lại đi bàn mấy chuyện tế nhị đấy.
Cô cố tình dẫn dắt đối phương để cậu ta kể cho cô nghe những câu chuyện liên quan đến người nhà nguyên chủ.
Cần phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để đối diện với chị của nguyên chủ.
Cùng Thẩm Ngạo Kỳ tâm sự đủ mọi chuyện trên đời, thấy gần đến giờ tan tầm thì Bạch Y mới quyết định chào tạm biệt và đi về nhà.
Thẩm Ngạo Kỳ tiễn cô đến trước cửa thang máy, nghiêm túc hỏi cô một vấn đề rất quan trọng: “Lễ trao giải Top Chinese Music Awards, cậu có muốn đến góp vui không.”
Có nữ chính, chắc chắn sẽ có nam chính, điều này rất không tốt
Bạch Y nghĩ nghĩ: “Không rõ, nếu tôi muốn đi sẽ tự liên lạc báo cho cậu biết trước một ngày.”
Thẩm Ngạo Kỳ trợn trừng hai mắt lên: “Nhớ nhé, tôi lúc nào cũng 24/7 chờ điện thoại của cậu.” Khi cánh cửa thanh máy sắp khép lại, còn tặng cô một cái nháy mắt cùng nụ hôn gió.
“…”
Người đàn ông này có vẻ ngoài rất xuất sắc cùng dáng người rất đẹp.
Nam nhân nhìn thấy thì ghen tị ngưỡng mộ còn nữ nhân nhìn thấy thì tim đập chân run.
Vừa có gia thế xuất sắc lại còn rất vui vẻ hòa đồng.
Nhìn cậu ta lúc nào cũng tỏa ra sức quyến rũ đến mê người.
Chỉ là đầu óc hơi có vấn đề.
Bạch Y vội vã chạy về nhà, lúc cô đi về thì đúng vào giờ cao điểm, phải nhếch lên từng tí một mới về đến nhà.
Vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Trình Minh Ý đã mặc bộ quần áo ở nhà.
Từ trong bếp đi ra tay còn cầm theo bát đĩa.
“Sao hôm nay em về muộn thế?” Trình Minh Ý hỏi, “Hôm nay phải đi ra ngoài làm việc à?”
Bạch Y: “Cảm thấy chán quá.
Nên đi ra ngoài dạo phố.”
Trình Minh Ý: “Có mua được gì không?”
Bạch Y cười: “Không có.”
“Đi vào rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Vào phòng bỏ túi xuống rồi thay sang bộ quần áo khác, Bạch Y định đi rửa tay, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có cái gì đó chạm vào lưng cô, cô vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy phía sau xuất hiện gương mặt của Trình Minh Ý, ngay sau đó cô cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh chạm vào lưng của cô.
Cô bị đối phương ôm trọn trong vòng tay.
Trình Minh Ý chuyển sang chế độ nước ấm, vặn vòi nước ra, vớ tay lấy nước rửa tay, rồi xoa đều lên tay cô.
Bạch Y: “…”
Động tác này giống như cô giáo hướng dẫn trẻ em mẫu giáo cách rửa tay.
Khiến cho Bạch Y cả người hóa đá, đầu óc đột nhiên trống rỗng, im lặng nhìn chằm chằm vào động tác ở tay anh.
Hôm nay người đàn ông này bị làm sao vậy? Bị nhiễm virus ngu ngốc à?
Trình Minh Ý đương nhiên không biết suy nghĩ trong đầu Bạch Y, cả ngày hôm nay anh đều suy nghĩ về cô.
Anh thực sự không hiểu thái độ lúc gần lúc xa của cô là có ý gì.
Từ khi Bạch Y dọn đến đây ở.
Mỗi chi tiêu sinh hoạt đều do Trình Minh Ý chi trả.
Ngay từ đầu anh chỉ nghĩ, tình cờ gặp được một cô gái đang bị gặp nạn trên đường.
Thấy đối phương đáng thương tội nghiệp, nên anh chỉ tiện tay giúp đỡ.
Từ khi bọn anh chính thức ở bên nhau, Trình Minh Ý đưa cho Bạch Y một thẻ tín dụng không giới hạn của anh.
Tuy anh biết Y Y sống khá bừa bộn.
Cũng không phải cô gái lúc nào cũng thích khoe mẽ vẻ bề ngoài.
Nhưng là con gái thì ai cũng thích việc đi mua sắm.
Đặc biệt là những người làm trong ngành nghệ thuật, thì lại càng coi trọng cái đẹp hơn.
Mẹ của anh cũng là người tao nhã quý phái hay em gái luôn lạnh lùng và cẩn thận của anh cũng không phải là trường hợp ngoại lệ.
Trình Minh Ý không phải là người hay hứa hẹn hoặc là kẻ hay nói những câu nói sến súa.
Nhưng anh tự có cách biểu đạt tình yêu của mình.
Mà cái thẻ tín dụng mà anh đưa cho cô, anh chưa từng nhận được thông báo rút tiền hay quẹt thẻ.
Hôm nay Bạch Y đi ra ngoài dạo phố, lúc về cô cũng không cầm theo bất kỳ thứ gì.
Những suy nghĩ ban ngày cứ liên tục quấy rầy anh, càng khiến cho anh cảm thấy đau đầu.
Trình tổng là người luôn bình tĩnh cơ trí trong công việc.
Trên bàn đàm phán chưa từng bị đặt vào tình thế bất lợi.
Lần đầu tiên gặp phải một vấn đề rất khó để giải quyết.
Anh đã sống gần hai mươi mấy năm nay cũng chưa từng trải qua cảm giác hoang mang như vậy.
Anh ngồi đắn đo suy nghĩ mãi.
Quyết định hỏi ý kiến của Tiểu Lý.
Người duy nhất ở trong công ty biết rõ mối quan hệ của bọn anh.
Làm trợ lý thân thiết của tổng giám đốc, luôn sẵn sàng giúp tổng giám đốc giải quyết những vấn đề nan giải hay khó khăn.
Tiểu Lý sau khi nghe xong, nhanh chóng tinh ý phát hiện ra: “Có lẽ ở trong lòng Bạch tiểu thư vẫn còn đang băn khoăn một vài điều.”
Trình Minh Ý ngây người ra, rồi quay sang nhìn anh ta hỏi: “Cậu có đoán được cô ấy đang băn khoăn điều gì không?.”
Tiểu Lý khẳng định chắc chắn nói: “Nếu Bạch tiểu thư nhận, chẳng phải sẽ biến thành mối quan hệ bao dưỡng hay sao? Huống hồ Bạch tiểu thư còn là người của công chúng.
Mà đang trong mối quan hệ ái muội với Trình tổng.
Nhỡ đâu chuyện này bị đồn ra ngoài.
Thì câu chuyện kim chủ bao dưỡng tiểu minh tinh sẽ lan truyền ra khắp mạng xã hội.”
Trình Minh Ý lại nhớ ra một chuyện, rất lâu trước đó Bạch Y từng đề cập với anh những thể loại tiểu thuyết đang hot và thịnh hành trên mạng.
Có lẽ cả Tiểu Lý và Bạch Y đều đọc chung cùng một quyển tiểu thuyết.
Nên mới có suy nghĩ giống nhau như vậy.
Cho nên hết lần này đến lần khác cô cứ băn khoăn suy nghĩ.
Trình Minh Ý lạnh lùng nói: “Không có ai dám tung tin đồn thiếu thiệt về tôi.”
Lúc đầu Tiểu Lý khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói: “Bạch tiểu thư không giống như người để ý tới cái nhìn của người khác.
Cô ấy chẳng qua không thể giải thích được những suy nghĩ trong lòng của bản thân cô ấy.”
Tiểu Lý di chuyển cái ghế, ngồi đối diện với anh.
Lấy bút và giấy nghiêm túc phân tích biểu cảm và tâm lý của Bạch Y.
Có lí lẽ có bằng chứng, Trình Minh Ý càng nghe thì càng tập trung hơn.
Và càng cảm thấy đau lòng và thương xót cho Bạch Y.
Cô thuần khiết và rực rỡ như ánh mặt trời, lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy sự trong sáng và rất ấm áp.
Trình Minh Ý đến tận bây giờ cũng không biết lý do vì sao cô từ bỏ tất cả mọi thứ để một mình đi tới thành phố Bắc Kinh này.
Mặc kệ lý do đó là gì.
Nhưng chắc chắn đây là chuyện kinh khủng nhất đã từng xảy ra với Bạch Y.
Trình Minh Ý tự đánh giá ở trong lòng.
Anh chưa từng yêu đương, nên có thể anh đang làm không được tốt.
Hẳn là bây giờ anh nên ngày càng phải dịu dàng, và nỗ lực hơn nữa để có thể hiểu được những suy nghĩ ở trong lòng Bạch Y.
Trong lúc này, Tiểu Lý đang làm quân sư quạt mo cho Trình Minh Ý.
Cùng lúc đó, Bạch Y đang ở khách sạn cách đó khoảng tầm mấy km, ngồi trong phòng tổng thống cùng Thẩm Ngạo Kỳ xem những tác phẩm nghệ thuật trên weibo.
Cô đang vui vẻ trò chuyện mà không biết có người đang vẽ sơ đồ phân tích tâm lý của cô.
Giống như bây giờ, Bạch Y không biết Trình Minh Ý đang nghĩ cái gì, nhìn từ hình ảnh phản chiếu trong gương, cô chỉ nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của đối phương, anh lặng yên không lên tiếng chỉ chuyên tâm tập trung rửa tay giúp cô.
Bạch Y hoài nghi nếu cứ rửa tay lâu như vậy liệu có bị tróc da không nhỉ.
Vì thế cô cố thoát khỏi lòng bàn tay dày rộng ấm áp kia.
Vội tắt vòi nước đi.
“Rửa sạch lắm rồi.” Bạch Y dùng khăn để lau tay, nói
“Ừ, đi ra ngoài ăn cơm đi.”
Trình Minh Ý trái lo phải nghĩ, có lẽ trong suy nghĩ của Bạch Y vẫn còn khúc mắc mấy câu chuyện liên quan tới Chu Quỳnh Vũ, cho nên vẫn chưa có cách nào để vượt qua bóng ma tâm lý đấy ở trong lòng.
Bạch Y đã quen với việc ít nói kiệm lời của Trình Minh Ý.
Trừ mấy cái hành động có hơi kỳ quặc ra.
Thì nhìn khuôn mặt không có gì khác thường.
Cô cũng giống như mọi ngày, chạy vào trong mang về món ăn để trên bàn.
Rồi mặt đối mặt, ngồi xuống ăn cơm.
“Y Y, vì sao em lại không dùng tấm thẻ ngân hàng mà anh đưa cho em.” Anh ngồi trầm tư suy nghĩ, Trình Minh Ý vẫn không nhịn được quyết định hỏi thẳng cô.
Bạch Y: “Em cũng có tiền nhờ việc đi đóng phim mà.”
Tuy cô không phải là nghệ sĩ nổi tiếng.
Mặc dù phần lớn số tiền mà cô đang làm vẫn chưa về đến tay cô.
Chỉ là những thông tin sổ sách được ghi trên giấy tờ, nhìn thử số tiền.
Mới có mấy tháng làm việc trong giới giải trí mà đã bằng một năm tiền lương lúc cô vẫn còn làm nhân viên tài chính.
Khó trách vì sao suy nghĩ của lứa trẻ bây giờ đều có suy nghĩ và mong muốn được bước vào giới giải trí.
Trình Minh Ý nhíu mày nói: “Anh không phải nói tới chuyện này, tiền của em thì em cứ giữ lấy, bình thường tiêu hay mua bán cái gì thì cứ dùng tiền của anh.”
Bạch Y bật cười, không thèm để tâm tới những điều anh nói: “Dù sao bình thường em cũng không tiêu nhiều tiền lắm.”
Trình Minh Ý sắc mặt có hơi cứng lại, mấy giây sau, anh bình tĩnh nói: “Về sau cần gì thì cứ dùng thẻ của anh.”
Giọng điệu lạnh lùng thờ ơ, nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết và cố chấp.
Bị một cặp mặt đào hoa xinh đẹp nhìn chằm chằm như vậy.
Là một người say mê sắc đẹp, khả năng chống chịu đã kém hơn người khác.
Nên Bạch Y xấu hổ quay mặt nhìn sang chỗ khác.
Nam chính lại thích bắt chước làm tổng tài bá đạo hay là gần đây lại phát hiện ra một tật xấu mới à?!
Cũng may, Trình Minh Ý chỉ bá đạo trong tầm khoảng 1 phút, rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình tĩnh trầm ổn như ngày thường, rồi cầm đũa lên gắp thức ăn vào bát cô, “Thứ tư tuần sau, em có lịch trình làm việc không?”
Bạch Y; “Không có, Tiểu Triệu cho phép em nghĩ tầm khoảng nửa tháng.”
Trình Minh Ý: “Thứ tư tuần sau có một lễ trao giải thưởng âm nhạc.
Thiệp mời đã đưa tới công ty, em có muốn đi không?”
Tuần sau? Lễ trao giải?
Bạch Y trong lòng cũng đoán ra, nhưng cô vẫn hỏi: “Là lễ trao giải Top Chinese Music Awards sao?”
“Ừ.” Trình Minh Ý gật đầu, “Minh Hi cũng đi, Quỳnh Vũ nói có khả năng cô ấy sẽ giành lấy giải thưởng.
Nên mong chúng ta đến cổ vũ cô ấy.”
Bạch Y: “Thế à, anh có định đi không?”
Trình Minh Ý nhìn cô rồi nói: “Em đi thì anh sẽ đi.
Nếu em vẫn còn bận tâm chuyện của Quỳnh Vũ.
Thì cả hai người chúng ta đều sẽ không đi.”
Nhìn có vẻ khá đúng với những gì cô đang suy nghĩ trong đầu.
Nam nữ chính sẽ có cuộc gặp mặt với Thẩm Ngạo Kỳ.
Thẩm Ngạo Kỳ vì cô mà đối đầu trực diện với nam nữ chính.
Cả bốn người bọn cô vừa hay đủ chỗ để chơi mạt chược.
Bạch Y hơi cắn đầu chiếc đũa, ngồi đắn đo suy nghĩ mãi.
Vận mệnh sắp đặt cho nguyên chủ cùng nữ chính xác định là đối đầu với nhau.
Cả hai hận không thể lao vào cắn xé đối phương.
Việc Bạch Y quyết định sẽ ở bên cạnh Trình Minh Ý thực ra là một quyết định rất mạo hiểm.
Những tình tiết quan trọng của cốt truyện, dù cô có muốn tránh thì cũng bị ép phải làm theo.
Vậy cứ coi như đây là một trải nghiệm đi.
“Vậy đi thôi.” Trầm ngâm suy nghĩ một lúc, Bạch Y nở cười rạng rỡ nói, “Có cần phải che mặt đi không?”.
“Hóa ra là như vậy… Tôi cảm thấy có hơi bất ngờ.” Chu Quỳnh Vũ miễn cưỡng nói ra.
Biểu cảm thất thần và tuyệt vọng, cùng sắc mặt tái nhợt của Chu Quỳnh Vũ đều được Bạch Y thu hết vào trong mắt. Trong đầu của cô hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Tình tiết cốt truyện lại phát triển không đúng, nhìn hành động này chắc chắn Chu Quỳnh Vũ đã thích Trình Minh Ý? Hay là vẫn còn ngây thơ trẻ con chưa nhận ra mình thích đối phương?
Tuy ngồi chung một bàn với nhau, nhưng cả Chu Quỳnh Vũ và Trình Minh Ý chưa nói chuyện với nhau quá mười câu. Chả lẽ chuyện tình cảm của nam nữ chính còn chưa bắt đầu đã bị phá hỏng?
Điều đó càng khiến cô nghi ngờ hơn, tuy mọi chuyện xảy ra bây giờ phát triển rất khác so với cốt truyện nhưng cô hoàn toàn không có sự lo lắng hay khẩn trương. Trái lại cô còn cảm thấy rất vui vẻ và phấn khích. Thậm chí cô không lo lắng hậu quả của sau này, chỉ nghĩ mọi chuyện bây giờ không khiến cô khó chịu là được rồi.
Bạch Y cúi đầu uống ngụm nước chanh, trong đầu thử tính toán một vài cách. Nếu đúng như cô dự đoán từ trước, chắc chắn cô phải thay nguyên chủ đi hết tình tiết cốt truyện. Và cùng nữ chính chiến đấu với nhau.
Nhưng nhìn tình hình trước mặt, thì cơ hội sống sót của cô ngày càng cao. Nếu Chu Quỳnh Vũ thực sự đã dành tình cảm cho Trình Minh Ý. Thì cô bây giờ chính là cái gai trong mắt nữ chính.
Chu Cảnh Trạm uống mấy chén rượu, mới đủ can đảm nói ra mấy câu trêu chọc Trình Minh Ý. May Trình Minh Hi ngồi bên cạnh, cũng kịp thời ngăn cản mấy lần. Chắc bây giờ anh ta chỉ ước có thứ gì đó có thể nhét vào miệng của Chu Cảnh Trạm để cho anh ấy ngậm miệng lại.
Trình Minh Hi làm diễn viên, đã giành được rất nhiều giải thưởng. Nên năng lực quan sát so với người thường thì nhìn nhạy bén hơn.
Chu Cảnh Trạm kể cho mọi người nghe, anh ấy từng chứng kiến cảnh Trình Minh Ý gọi điện nói chuyện với Bạch Y. Anh ấy đã nghi hai người này có gì mờ ám. Không ngờ một thời gian sau hai người này chính thức yêu nhau. Lập tức nghĩ đến cảnh hai người sống chung, rồi hôn môi, lăn lộn trên giường. Thậm chí việc kết hôn cùng sinh con.
Tưởng tượng mấy cái cảnh này trong đầu cũng đủ khiến cho mặt của Trình Minh Hi đỏ như máu.
Chu Cảnh Trạm: “Nhưng mà tôi thực sự rất ngưỡng mộ hai người. Thực sự chuyện tình cảm của cả hai giống như cuốn tiểu thuyết ngôn tình.”
Hả?
Nói cũng đúng, thực ra đây vốn dĩ là tình tiết trong một bộ truyện. Tuy nhiên hai nhân vật chính trong câu chuyện này có hơi khác.
“Dùng tình yêu để miêu tả mối quan hệ của tôi và Y Y hiện tại, thì tôi thấy vẫn chưa đủ.” Trình Minh Ý tay chống cằm, bình tĩnh nói.
Bạch Y nhìn thấy rõ sau khi nghe xong câu này thì cả Trình Minh Hi cùng Chu Quỳnh Vũ. Cơ thể của cả hai đều hơi run lên, môi thì mím chặt lại.
Bình thường cô cũng nghe quen với cách xưng hô này rồi. Nhưng hiện tại ở trước mặt cô đều là những nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết. Cô cảm thấy mình vẫn chưa thích ứng kịp.
Bạch Y chỉ có thể cầm cốc nước chanh lên uống để tự an ủi bản thân.
Một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của Chu Cảnh Trạm, “Không phải là tình yêu, vậy thì đó là thứ gì?”
Trình Minh Ý hít thở sâu một hơi: “Là định mệnh.”
“Phụt —— “
Đang uống một ngụm nước chanh, thì đột nhiên nghe thấy tên truyện của bộ tiểu thuyết này. Không nhịn được, cô phun hết nước đang uống trong miệng ra ngoài, còn liên tục ho sặc sục.
May mắn là cô kịp xoay người sang chỗ khác, nếu không thì cô đã phun thẳng vào mặt của Trình Minh Hi. Nhưng sắc mặt đối phương vẫn tối sầm lại, khóe môi mím chặt để lộ ra cảm xúc thật.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Chu Cảnh Trạm cười, rút khăn giấy ra, “Bị độ thâm tình trong tình yêu của Minh Ý làm cho cảm động.”
Trình Minh Ý giúp cô lau sạch những giọt nước còn dính trên khóe môi, sợ cô khó chịu còn dùng tay vỗ nhẹ lưng cô, “Có phải vì nãy em lại muốn cười đúng không?”
Trong trí nhớ của anh, thi thoảng Bạch Y lại bị những suy nghĩ trong đầu làm cho bật cười, có lần còn bị sặc nước trà. Anh cũng cảm thấy câu nói vừa nãy nghe rất cảm động nên khiến cho Bạch Y xúc động và rất hạnh phúc nên cô mới nở nụ cười.
Tuy rằng anh rất mong Y Y lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Nhưng cái tật xấu con nít này có nhiều khi rất nguy hiểm. Trình Minh Ý đột nhiên cảm thấy có hơi buồn.
Bạch Y vẫn còn đang cảm thấy rất khó chịu. Cô không thể nói ra lời xin lỗi, chỉ đành phải xua xua tay ý bảo cô vẫn ổn
Lúc này điện thoại đặt trên bàn đột nhiên lóe sáng lên, liên tục rung. Nó đến rất đúng lúc vừa hay cứu nguy cô. Cô nhanh tay cầm lấy di động rồi đứng dậy. Giọng của cô nghe rất khác với ngày thường: “Có điện thoại gọi đến, tôi đi sẽ bên ngoài để nghe. Mọi người cứ từ từ tán gẫu nói chuyện nhé.”
***
Số máy lạ, nhưng nhìn khá quen.
Lạ là vì, nó không được lưu trong điện thoại. Sau khi đi đến thế giới này, cô thay thế nguyên chủ và giúp nguyên chủ hoàn thành nốt cốt truyện. Những người cô gặp ở thế giới này, hầu hết cô đều lưu tên trong danh bạ. Vì vậy cô có thể chắc chắn đây là người cô chưa từng gặp mặt nhưng sẽ có liên hệ với nguyên chủ. Còn quen, vì số này đã gọi cho cô lần thứ ba trong ngày.
Hai lần trước thì có lần Bạch Y đi tắm, còn lần đi cô đang xuống lầu. Nên không để ý tới tiếng chuông điện thoại.
Cứ liên tục gọi và quấy rầy cô nhiều chắc không phải mấy kẻ môi giới bán hàng.
Bạch Y bối rối ấn nút nhận, cô muốn chờ đối phương lên tiếng trước.
“Hello?” Ba giây sau, đối phương ngập ngừng lên tiếng.
Giọng nói này nghe rất quen.
“Y Y… Lạ thật, không biết số điện thoại này có đúng không?”
Tia sáng chợt lóe lên trong đầu của Bạch Y, cô nói ra một cái tên: “Kevin?”
“Trời ạ, cậu làm tôi giật bắn mình. Vừa nãy làm gì mà không chịu lên tiếng.” Kevin khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Y: “Nhưng số điện thoại này đâu phải của cậu.”
Kevin: “Vừa mới đổi, tôi vừa mới đến Bắc Kinh.”
Nữ chính về nước sớm hơn dự định, nên bây giờ bạn thân của nguyên chủ xuất hiện cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Bạch Y bình tĩnh nhìn thử xung quanh, chắc chắn không có ai khác thì cô mới lên tiếng, “Cậu đang ở đâu?”
“Này, đừng có vội vàng mắng tôi nhé. Tôi có một vụ làm ăn cần phải đi đến Bắc Kinh để công tác.” Kevin cười hì hì nói, “Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ở lại khách sạn. Cậu lúc nào rảnh thì đi qua đây tìm tôi nhé.”
Người bạn thân thiết này của nguyên chủ là chủ của nhiều khách sạn lớn trên thế giới. Bạch Y nghĩ cậu ta sẽ lựa chọn ở lại khách sạn của gia đình mình ở Bắc Kinh.
Tiểu Triệu nói với cô sẽ dành cho cô mấy ngày nghỉ, và hứa sẽ không chạy tới tìm cô. Nên trong khoảng thời gian này cô khá rảnh.
Chỉ cần nghĩ thế thôi, cô cũng cảm thấy được sự náo nhiệt.
“Buổi sáng ngày mai, cậu nhớ chờ tôi.”
Nói chuyện điện thoại xong, Bạch Y đứng chờ ở hành lang đến khi cảm xúc của cô dần ổn định hơn.
Chỉ một bữa ăn tối nhưng cô lại thu được một số lượng thông tin. Bây giờ cô cần phải nghĩ tiếp theo mình nên cần làm gì.
Nữ chính đã xuất hiện, với tình hình hiện tại cô sẽ có hai lựa chọn.
Hoặc là cứ làm theo giống nguyên tác, cô dùng một cước đá bay nam chính. Nhưng Trình Minh Ý ngày càng… ừ thích cô hơn. Muốn đá bay cũng hơi khó đấy.
Hơn nữa dù cô không muốn thừa nhận, bên trong người cô luôn có một giọng nói nhắc nhở cô. Cô biết mình thực sự hài lòng và cảm thấy vui khi đang ở trong mối quan hệ yêu đương với anh.
Còn phương án hai, cứ liều sống liều chết xông lên phía trước. Không để cơ hội cho chuyện tình cảm nam nữ chính được phát triển. Nhưng điều này sẽ khiến cho cốt truyện bị sai lệch. Cô cũng không biết nếu làm như vậy thì mình sẽ gặp phải chuyện gì. Nhỡ cái cảm giác đáng sợ kia lại quay lại, thì cô phải làm như thế nào đây.
Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn cái đèn chùm ở trên trần nhà. Trong đầu hiện lên hình ảnh mấy tháng nay sống chung của hai người. Ánh mắt cô hiện rõ sự kiên quyết.
Cứ thử một lần đi, liều sống liều chết đi.
Bạch Y quay trở lại chỗ ngồi, Chu Cảnh Trạm dường như được tiếp thêm sức mạnh. Không ngừng lôi những chuyện ngày bé của hai anh em nhà họ Trình ra để trêu chọc. Anh ấy hứng thú dạt dào ngồi tâm sự với cô suốt. Nhưng mấy lời này đều không lọt vào tai cô, tâm trạng của cô bây giờ đang lơ lửng ở chín tầng mây.
Chu Quỳnh Vũ từ lúc cô bước vào cửa đã luôn nhìn chằm chằm cô, Bạch Y không đoán được dụng ý của ánh mặt đó. Cô tạm thời cũng không thể đoán ra trong đầu đối phương đang nghĩ gì, nên chỉ mỉm cười lấy lệ.
Tuy cô đã biết và hiểu rõ tình cảm của Trình Minh Ý dành cho mình. Nhưng nữ chính này cũng không phải là người dễ chơi, cô ấy rất thông minh và khó đoán cũng đủ để khiến cho Bạch Y phải đau đầu. Lại còn thêm một người đang ở khách sạn.
Trong tiểu thuyết, Kevin xuất hiện là lúc nữ chính và nguyên chủ chính thức tuyên chiến với nhau. Cậu ta lên mạng thấy nguyên chủ xuất hiện với vai trò diễn viên cùng hình ảnh nguyên chủ tham gia một vài hoạt động khác trong giới giải trí. Dù là rồng cũng không thể chèn ép rắn được, nên cả bốn người đã nói chuyện thẳng thắn với nhau. Kevin lấy thân phận của nguyên chủ và cậu ta ra để giành được lợi thế của buổi nói chuyện.
Nữ chính lúc này mới biết, kẻ thế thân này không phải là kẻ mà cô ta có thể tùy tiện đùa giỡn, khí thế hùng hổ kiêu ngạo lúc này mới giảm xuống.
Nam chính nghe thấy vậy, lập tức vươn tay ra nắm chặt lấy tay của cô ấy, nói cho dù cô ta có là nữ vương Đan Mạch hay hoàng gia Anh, cô ta có là người gia thế giàu có hay tài năng. Thì người anh yêu chỉ có em.
EXM?
Lúc này Kevin mới nhận ra. Nguyên chủ từ ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ để giúp cho nam nữ chính nhận ra tình cảm họ dành cho nhau. Sau đó một mình nguyên chủ nhận hết tổn thương, phải ra đi trong lời mắng chửi của tất cả mọi người.
Hiện tại người bạn thân của nguyên chủ đã đến Bắc Kinh. Là đang muốn báo trước cho cô tình tiết kia sắp đến. Hay là một tình tiết bất ngờ sắp sửa ập đến? Lại nói, vốn dĩ mối quan hệ của cô hay nguyên chủ đối với Chu Quỳnh Vũ trong [Định mệnh] vốn được định sẵn là kẻ thù không đội trời chung. Cho dù cô có dùng cách nào đi nữa cũng không thể tránh được số phận đã an bài.
Quá rắc rối.
Bạch Y vừa suy nghĩ vừa thưởng thức cốc nước chanh, đến khi bữa ăn này kết thúc lúc nào cô cũng không biết. Chỉ khi Trình Minh Ý kéo tay cô rời đi trước ánh mắt phức tạp của ba người còn lại. Lúc đó Bạch Y mới hoàn hồn lại.
Dọc trên đường về, Bạch Y giữ im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh về đêm của thành phố. Trình Minh Ý mấy lần muốn nói lại thôi. Tiểu Lý biết thân biết phận, im lặng làm tròn bổn phận của người lái xe. Trên đường về nhà, không khí trong xe im lặng xen lẫn với sự khó hiểu.
Trình Minh Ý mở đèn phòng khách lên, treo áo khoác lên giá treo đồ: “Y Y, em đi tắm trước đi, rồi đi nghỉ sớm.”
“Ừ.” Vừa tắm vừa suy nghĩ cũng được.
“Y Y.”
“Ơi?”
“Đấy là phòng của anh.”
“À?”
Lúc này Bạch Y mới dứt ra khỏi những suy nghĩ trong đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng trước mặt, xoay người lại, ngượng ngùng nói: “Em không để ý, xin lỗi anh.”
Trình Minh Ý cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt của cô: “Em đang không vui, đúng không?” Là một câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu chắc chắn khẳng định.
Không phải là không vui, mà là tình huống đột nhiên phát sinh ra nhiều vấn đề mới. Khiến cô không biết cách để giải quyết.
Ngay cả khi cô đang giải quyết công việc, dù đó là những dự án rất quen thuộc với cô. Khi gặp phải vấn đề khó khăn, cô cũng thức mấy đêm liền để giải quyết khó khăn đó.
Bạch Y đi tới, bình tĩnh nói: “Không có.”
“Anh biết, em không cần phải giấu giếm anh.”
Gì gì gì?
Trình Minh Ý cúi đầu trầm tư suy nghĩ, muốn giơ tay lên để xoa đầu cô, nhưng đột nhiên anh lại vòng tay ra ôm lấy vai của cô, “Có phải em đang để ý tới chuyện. Lần gặp đầu tiên anh nhận sai người. Rồi còn tưởng em là Quỳnh Vũ?”
Bạch Y nghe xong liền lắc đầu. Theo những gì tác giả viết, nam chính là người thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ. Thế nên nếu không dùng lý do nguyên chủ có thân hình khá tương tự với nữ chính. Nam chính chắc chả thèm để tâm tới vụ việc đang diễn ra trước mặt. Chỉ nhìn lướt qua, mặt không cảm xúc rồi chọn một con đường khác để đi về nhà.
Hoặc là nhân từ lắm thì gọi điện báo cảnh sát hộ, sau đó mọi chuyện xảy ra như thế nào đều không liên quan tới anh.
Nên cô cũng phải cảm ơn vì thị lực của nam chính.
Vẽ đường cho hươu chạy, để nguyên chủ đi theo con đường cặn bã thì cô cũng nghĩ nam chính cũng là người góp công không nhỏ.
Vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của Bạch Y trong mắt của Trình Minh Ý, chính là biết đối phương có ý đồ xấu nhưng vẫn muốn bao biện và thông cảm cho người đó. Đến tận bây giờ, anh cũng chưa bao giờ để tâm tới chuyện lần đầu gặp cô nhưng đã tưởng nhầm cô là người khác. Nhưng nếu Bạch Y bởi vì chuyện này mà hiểu nhầm tâm ý của anh. Trình Minh Ý nghĩ mình nên giải thích trước khi mọi hiểu lầm trở nên lớn hơn.
Anh nhất định phải dùng tay bóp chết những ý định này từ trong trứng.
“Y Y, người con gái ở trong trái tim anh chính là em. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới Quỳnh Vũ.” Trình Minh Ý nghiêm túc nói, “Cô ấy là người mà anh quen biết từ nhỏ, và chỉ là bạn của anh.”
Tinh tinh, trong đầu cô liên tục réo lên hồi chuông.
“Chỉ có nguyên đêm hôm đó, anh không nhìn kỹ nên mới nhận nhầm người.”
“Quỳnh Vũ chỉ là bạn anh, đã có một khoảng thời gian dài không liên lạc lại với nhau. Đến tận bây giờ, anh chưa từng có suy nghĩ sẽ liên lạc lại hay chạy đi tìm cô ấy.”
Bạch Y cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng cô lại không biết mình nên nói điều gì. Cô biết nếu không giải quyết rõ ràng chuyện này thì Trình Minh Ý nhất quyết không chịu thả tay ra. Lại nhớ ngày mai còn phải đi đến gặp bạn của nguyên chủ, cứ rùng ràng mãi như thế này cũng không ổn. Nên cô cũng giải quyết dứt khoát luôn, “Em không có hiểu lầm, em biết người anh thích là em.”
Cô nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Bạch Y cũng từ từ nhận ra. Cô cũng “thích” anh.
“Y Y…”
Lúc đọc quyển tiểu thuyết, cô cũng chưa từng nghĩ Trình Minh Ý lại là người thích dính người như vậy.
Bạch Y nở nụ cười ấm áp, giọng điệu vui vẻ hồn nhiên nói: “Em thực sự biết, em rất tin tưởng anh. Ngài Trình tiên sinh vạn năng sẽ không bao giờ nói những lời trái với lương tâm.”
Vì thế, bỏ tay ra được chưa.
Trình Minh Ý nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào cô mấy giây. Đột nhiên dùng tay giữ chặt lấy vai cô. Anh hôn lên trán cô, từ từ di chuyển xuống chóp mũi, và nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
“Y Y, thực ra nguyên nhân mà hai người chúng ta gặp và quen biết nhau cũng có liên quan tới Quỳnh Vũ. Nên thực sự anh muốn đến cảm ơn cô ấy, vì chính nhờ điều này mới khiến cho anh không bỏ lỡ em.”
Bạch Y: “…”
Tổng tài mặt than đột nhiên lại nói mấy câu tình cảm sướt mướt. Sự quyết đoán và bình tĩnh trước mọi việc của anh đi đâu mất rồi hả? Thực sự quá khác nguyên tác, càng nghĩ cô càng cảm thấy lo.
Tuy nhiên thi thoảng thì đầu óc của Trình Minh Ý cũng có chút vấn đề. Nhưng nhờ việc này cô cũng quên chuyện của Kevin đi đến làm phiền cô.
Bạch Y cảm thấy mình đã thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, đến đâu được thì hay đến đấy. Bất kể như thế nào, cô cũng phải bình tĩnh đối diện trước khó khăn.
***
Ngày thứ hai, Bạch Y gọi điện cho Tiểu Triệu. Bảo hiện tại cô không muốn tiếp nhận kịch bản mới hay là tham gia các hoạt động tuyên truyền. Rồi còn bảo Tiểu Triệu, hợp đồng nào có thể từ chối thẳng thì cứ từ chối luôn. Còn bản hợp đồng nào không tiện từ chối thì bảo Tiểu Triệu sắp xếp cho người khác đảm nhận. Chuyện này thực sự khiến cho Tiểu Triệu lâm vào thế khó xử, người mà bọn họ muốn hợp tác là Bạch Y nếu lại đẩy cho người khác thì không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn đại xuất hiện. Nhưng nếu nhận mà Bạch Y lại không muốn đi chịu làm thì biết phải giải quyết như thế nào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Không nói rõ lý do ra, càng khiến cho Tiểu Triệu cảm thấy lo lắng.
Bạch Y đứng trước đài phun nước, ngẩng đầu lên thấy một khách sạn được xây dựng như tòa lâu đài, vừa nhìn đã đoán ra độ sang trọng và quý phái của khách sạn.
“Khả năng vẫn chưa thích nghi kịp với công việc. Dù đã nghỉ ngơi mấy ngày nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.” Bạch Y nói.
Tiểu Triệu đắn đo suy nghĩ, nhưng rất nhanh nghĩ tới khả năng có thể vì Trình tổng xót không muốn Tiểu Bạch phải vất vả. Hoặc muốn mấy ngày này không có ai đến làm phiền tới thế giới của hai người. Liền vui vẻ sảng khoái nói: “Thế này đi. Dù sao hiện tại chị vẫn chưa tìm được kịch bản nào thích hợp với em. Thế nên trong nửa tháng này em cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi. Mấy chuyện khác cứ để chị lo.”
Bạch Y cúp máy điện thoại, Bạch Y hít một hơi thật sâu nhìn về phía trước. Nhìn phía bên kia của cánh cửa, một không gian tràn ngập ánh sáng đang có rất nhiều người đi lại. Như một thế giới hoàn toàn với chỗ cô đang đứng.
Dùng tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương, Bạch Y quyết định đi vào bên trong khách sạn.
Người đó đang ở trong tầng cao nhất của khách sạn, ở nơi này có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh của thành phố. Nhất là khi màn đêm buông xuống, có thể nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp vào ban đêm của thành phố Bắc Kinh.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, khách sạn này từ thiết kế, cách trưng bày đồ đạc đến phong cách đều làm theo những gì nguyên chủ thích. Không chỉ ở đây mà trên rất nhiều đất nước khác nhau.
Vì nguyên chủ thích đi du lịch và ngắm nhìn các cảnh đẹp trên thế giới. Nên lúc nào trong khách sạn cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để chào đón nguyên chủ đến đây ở.
Bạch Y thử gõ lên cửa mấy lần, nhưng một lúc sau vẫn không thấy người lên tiếng. Trong lúc cô đang loay hoay, thì cánh cửa được mở ra từ bên phía bên trong.
Có lẽ người này vừa mới tắm xong, chỉ quần cái khăn lên người. Để lộ ra những khối cơ bắp chắc khỏe. Mái tóc được vuốt lên, nhưng vì lau chưa khô tóc nên vẫn có vài giọt nước chảy xuống. Điểm thu hút sự chú ý của mọi người nhất chính là cặt mày phượng có con ngươi màu xanh nhạt. Bởi vì là con lai, nên đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, cộng thêm làn da trắng nõn. Nhưng không hề khiến người ta cảm thấy yếu ớt hay ẻo lã mà thay vào đó là sự rắn chắc và khỏe khoắn.
Đối phương nhìn thấy cô, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, mở to cánh cửa ra, làm động tác mời vào, giọng nói không dấu được vui vẻ, “Y Y, đã lâu rồi không gặp mặt.”