Xuyên Thành Nam Phụ Omega Độc Ác, Ta Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Thái Tử

Chương 46



Người đầu tiên trong lịch sử có con với hoàng đế là một tình phụ, nhưng cũng phải mất hơn bảy năm mới có con.

Trong nhiệm kỳ của Vua Clark VIII, tức là cha của Lạc Thần, ông không có bất kì một tình nhân nào, ngay cả tính chính thống cũng được thiết lập ở mức cao, ông không có bất kì đứa con nào cho đến 23 năm sau khi ông kết hôn với Hoàng hậu Đường Ái.

Nhưng giờ đây, Lạc Thần lại có con khi đang còn là thái tử!?

Ai nói hoàng thất hiếm muộn? Nhìn xem cái hiệu suất này, một lần đã trúng thưởng!!

Chuyện này, ông cảm thấy mình thân là bác sĩ của Lạc Thần hẳn sẽ được lưu lại vào sử sách, ông sẽ có cái để hãnh diện với đời.

Sau một hồi đắm chìm trong mộng tưởng, ông lại lo lắng chuyện này sẽ thất bại, dù sao Bạch Thục cũng không cấy ghép, bảy ngày sau liền có thể cấy ghép, ngày hôm nay cũng không tệ lắm, Hơn nữa, số liệu cuối cùng cho thấy vi trùng bị trúng độc, có chút khó xử lý, dù sao nếu không xử lý tốt sẽ rất dễ ảnh hưởng đến thai nhi.

Khi Bạch Thục tỉnh lại thì trời đã sáng, cậu bị cơn buồn tiểu đánh thức, không mở mắt, bật dậy chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Kết quả khi mở cửa nhà vệ sinh, cậu mới phát hiện cánh tay trái không thể cử động vì đau, mà hôm qua cậu lại không thay đồ ngủ, trên người vẫn là bộ lễ phục quý tộc, bộ vest của Omega có rất nhiều cúc áo và dây để làm điểm nhấn cho bộ lễ phục. Bây giờ thì hay rồi một tay thì không dùng lực được, còn lại một tay thì làm sao tháo được đống này. Bạch Thục thở dài bất lực…

Sau một hồi vật lộn với bộ quần áo, mồ hôi Bạch Thục đã bắt đầu chảy thành dòng, đột nhiên có hai bàn tay bất ngờ từ phía sau lưng cậu vòng lên, qua mấy giây, mồ hôi trên người Bạch Thục đã được lau sạch.

Bấy giờ Bạch Thục mới hoàn toàn tỉnh táo, cậu giờ mới để ý đến đây không phải phòng tắm của cậu!!!

Người đứng phía sau ngược lại lại trông vô cùng quen thuộc, thế nhưng cái thao tác này là thế éo nào!

Người nọ còn quan tâm hỏi một câu: “Muốn ta giúp em cầm sao?”

“Mả mẹ nó không cần…” Bạch Thục kinh người, “Anh làm sao có thể vào được đây?”

“Em không khóa cửa a~! Tôi thấy em không tiện nên liền tiến đến giúp em một tay….”

Bạch Thục bị hắn nói đến mức sắp biến thành con tôm chín, mặt cậu giờ đã đỏ như quả cà chua, khó thở nói: “Anh còn định đứng đó đến bao giờ? Ra ngoài ngay “

Bạch Thục buồn bực, ta và ngươi rất thân sao?

“Xấu hổ cái gì, cũng không phải chưa từng thấy qua.” Lạc Thần một mặt bình tĩnh nói: “Rất đẹp, tôi còn biết thời điểm nó hưng phấn còn có chút cong….”

Bạch Thục nhảy dựng lên: “Anh con mẹ nó không cong à?”

“Tôi với anh có quan hệ thân mật đến nỗi có thể đứng một chỗ thảo luận về việc sống chung rồi sao?”

“Vậy ta ra ngoài được chưa?!”

Lạc Thần nói xong liền ra ngoài, lúc đóng cửa còn không quên nói: “Tốt nhất là em nên gọi tôi đến giúp em vén quần.”

Bạch Thục cầm lấy cốc nước trên bồn rửa tay, ném đến cánh cửa đang chuẩn bị đóng lại.

“Bang ——” một tiếng, Lạc Thần đứng ở bên ngoài một mặt ưu sầu.

Hắn không hiểu vì sao bản thân lại sai khi giúp đỡ người khác, từ nhỏ đến lớn không có người nào cùng hắn chung đụng, hắn tựa như lần đầu tiên trông thấy đồ vật đẹp, tay chân luống cuống, không biết xuống tay từ nơi nào, cũng không biết bản thân nên làm gì.

Cách giáo dục của Hoàng thất không giống bên ngoài, nếu thích thì cứ thế mà chiếm lấy, không thích thì cứ việc đạp đổ, nhưng với quyền lực tuyệt đối trong tay hắn không cần phải làm như vậy, tựa như Clark đại đế có vô số tình nhân, bọn họ đều ước rằng bệ hạ đối với bọn họ có một chút gì đó gọi là thích thú.

Edit:Mèo Ôm Cá Muối

Wattpad: yuikomori33

Bạch Thục đã ở đây được mười phút đồng hồ, một thân mồ hôi nhễ nhại, lúc này cậu chỉ muốn đi tắm rồi đổi một bộ trang phục sạch sẽ, nhưng vấn đề là nơi này cũng không phải gian phòng của cậu, nên cậu đành phải đi ra ngoài trước.

Trên thực tế thì cậu đại khái cũng đoán được lí do tại sao mình lại ở nơi này, dù sao trước khi hôn mê cậu cũng nghe thấy Bạch Thu yêu cầu tìm bác sĩ Đạo Cách.

VÌ vậy, suy cho cùng người này công lớn hơn tội, là một người quyết đoán, công tư phân minh, cho nên mở miệng nói trước:

“Đêm qua cảm ơn ngài, còn có bác sĩ Đạo Cách, tôi sẽ nói lời cảm tạ sau.”

“Em không cần cảm ơn tôi, tôi mới là người phải nói lời cảm ơn.”

Lạc Thần nói xong liền lấy ra một con Chip màu xanh lam rộng bằng ngón tay, sau đó trực tiếp nhét vào trong điện thoại, khi tìm thấy phần mềm tương ứng, nó sẽ tự động ẩn đi để tạo ra một màn hình xanh lá cây mờ, việc còn lại chỉ cần chạm vào nút bấm.

“Đây là quy luật tiến hóa điển hình của tất cả các cơ giáp mà tôi tiếp xúc trong trường quân sự và sau khi ra chiến trường, cũng như kinh nghiệm của chính tôi về cơ giáp, tôi đã chỉnh sửa lại một chút vào tối qua, chỗ còn thiếu về sau tôi sẽ bổ sung sau…”

Hắn vừa nói vừa bấm vào mục lục tương ứng, còn có tìm kiếm thông minh.

Bạch Thục mơ hồ nhìn thoáng qua bảy trăm ba mươi mốt trang, hiệu suất một buổi tối, không khỏi cảm thán một câu, liền hỏi: “Ngài làm cái này làm gì?”

Lạc Thần đặt con Chip vào tay Bạch Thục, sau đó nói: “Trả ơn cứu mạng của em.”

“…” Bạch Thục cảm thấy không rõ ràng cho lắm:

“không phải hôm qua đã nói qua rồi sao? Chẳng lẽ ngài đổi ý rồi?”

Lạc Thần nói: “Không, những cơ giáp bình thường do người khác giao cho cậu có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi, nhưng trang viên Dawson chủ yếu là nghiên cứu chế tạo cơ giáp, ở lĩnh vực này, em muốn dựa vào chính mình đột phá cũng không dễ dàng.”

“Tiểu phàm thuyền là do tôi thiết kế, trước mắt là cơ giáp cao cấp nhất, tất cả quá trình chế tác đều ở bên trong…”

Bạch Thục nghe đến tiểu phàm thuyền mắt lập tức sáng lên, nhưng rồi chợt nhớ ra: “Ngài trông thấy Simpson đưa đồ cho tôi?”

Theo lời hắn nói, thì vật liệu cơ giáp bình thường do người khác gửi đến không phải là quyển sổ bữa Simpson đưa cho cậu sao?

Lạc Thần thản nhiên đáp: “Đúng, cho nên em có cái của tôi rồi, liền không cần cái kia của hắn nữa, trả lại đi!”

“Ngài đây là ăn dấm à?”

Lạc Thần giật mình, rồi sau đó thản nhiên trả lời: “Ừ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.