*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ làm xong cày bừa vụ xuân thì đã là cuối tháng tư, thấy cũng sắp tới tết đoan ngọ thế là Vương Xuân Hoa chuẩn bị mua chút gạo nếp về gói bánh chưng*.
*粽子
Vừa lúc thời tiết dần dần chuyển nóng, quần áo mùa hè năm ngoái của Ngụy Viễn Hàng chính là của năm trước, năm nay đã quá nhỏ không thể mặc nữa cần phải may đồ mới, đứa bé trong bụng Phùng Thu Nguyệt cũng phải làm mấy bộ nên Vương Xuân Hoa liền lấy phiếu lương thực phiếu vải ra cho hai con dâu đi tới huyện một chuyến.
Hà Hiểu Vân nhận được nhiệm vụ này thì trong lòng khá là kích động, cô đã tới đây thời gian dài như vậy nhưng còn chưa đi ra khỏi đại đội Thanh Thủy Hà, lần đi xa nhất cũng chính là về nhà mẹ đẻ cho nên đã muốn đi ra ngoài xem xem từ lâu.
Hơn nữa từ sau khi cô quyết định thi đại học thì đã âm thầm định cho mình mấy mục tiêu, gần nhất là phải tìm được một chút sách vở liên quan, cô muốn đi nhà sách trong huyện xem xem.
Đêm trước cô đã lấy tiền sinh hoạt Ngụy Kiến Vĩ cho mình ra. Hôm đó sau khi nhận thì cô bỏ cả phong bì vào trong tủ quần áo cũng chưa xem bên trong có bao nhiêu.
Xé phong bì ra, bên trong có năm tờ đại đoàn kết*, Hà Hiểu Vân nhìn số tiền này, tim đập thình thịch.
*大团结: Phát hành vào ngày 10 tháng 1 năm 1966. Kể từ ngày 1 tháng 7 năm 2000, tờ tiền đã ngừng lưu hành trên thị trường.
1 tờ đại đoàn kết=10 tệ=100 mao=1000 phân
Năm mươi tệ, tại thời đại của cô có lẽ không đủ một bữa cơm, nhưng ở đây thì có thể làm rất nhiều chuyện. Nửa ký thịt heo tám mao, cô có thể mua hơn ba mươi ký thịt, một quả trứng gà năm sáu phân, có thể mua hơn tám trăm cái trứng gà, đương nhiên những thứ này đều cần phiếu, không thể mua lung tung. Vừa nãy cô nghe ngóng chỗ chị dâu thì xe buýt từ xông xã tới huyện một chuyến hết hai mao năm phân, đi đi về về hết năm mao. Cô có năm mươi tệ, vậy có thể tới lui một trăm chuyến, có tiền!
Mà Ngụy Kiến Vĩ có thể cho cô nhiều tiền như vậy ở trong lòng cô cũng đã thành đại biểu cho thổ hào.
Về phần xài tiền của người khác có khi nào không được hay lắm không thì trước đó Hà Hiểu Vân đã do dự rất lâu, nếu không cũng đã không nhét vào tủ rồi không lấy ra nữa. Thật ra có mấy vấn đề vốn là dây dưa không rõ, nếu tính toán nghiêm túc thì cô vốn không nên ở đây, nhưng nếu cứ rối rắm chuyện này thì đại khái là cô không thể tiếp tục sinh tồn ở niên đại này nữa.
Mà cô cũng đã nghĩ thoáng, số tiền này coi như cô mượn Ngụy Kiến Vĩ, chờ sau này đi làm có thu nhập thì sẽ trả lại anh. Cho nên bây giờ cô mới có thể không có gánh nặng trong lòng mà chỉ đắm chìm trong niềm vui có tiền.
Sáng sớm ngày hôm sau sau khi sửa soạn xong định đi thì Ngụy Viễn Hàng lại nũng nịu muốn đi theo. Ngẫm lại con nít dù sao cũng không cần vé xe nên Vương Xuân Hoa khoát tay, cho phép.
Trên đường Hà Hiểu Vân thỏa thuận trước với thằng bé: “Nói trước là lát nữa dù cho thấy cái gì cũng không được đòi mẹ mua, chỉ có thể xem thôi, nếu không sau này sẽ không cho con đi theo nữa, biết chưa nào?”
Ngụy Viễn Hàng nhảy tung tăng ở bên người cô, gật đầu liên tục, “Con biết rồi!”
Đại khái có thể đi chơi nên trong lòng thằng bé vui sướng, từ đại đội đến công xã phải đi non nửa giờ mà cũng không thấy nó than mệt.
Công xã đến huyện, một ngày chỉ có hai chuyến xe buýt, buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyến, nếu như lỡ chuyến thì chỉ có thể đi bộ về. Đương nhiên cũng có người vì tiết kiệm năm mao tiền xe mà chọn đi bộ, một lượt hai tiếng, cả đi lẫn về hết ba bốn tiếng.
Ngụy Viễn Hàng lần đầu ngồi xe, giống như bà Lưu vào Đại Quan Viên*, ngồi trên đùi Hà Hiểu Vân hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc thì hỏi mẹ đây là cái gì, lúc lại hỏi mẹ kia là cái chi, chờ ô tô khởi động thì miệng của thằng bé lại líu ríu không dừng được.
*刘姥姥进大观园: bà Lưu là một nhân vật trong “hồng lâu mộng”, hình ảnh ẩn dụ cho một người chưa bao giờ đi đâu đến một nơi xa lạ mới mẻ. Dùng để trêu chọc những người thiển cận, thiếu hiểu biết hoặc để tỏ sự khiêm tốn, tự ti.
Hà Hiểu Vân ôm một tiểu lắm lời, chỉ muốn đưa thằng bé cho người khác.
Xe xóc nảy một đường, lắc la lắc lư vào huyện. Tuy nói cũng coi như thành phố nhưng cũng không lớn, càng không có bóng dáng của nhà cao tầng, chỉ có một con đường mở cửa hàng, bắt mắt nhất phải kể tới cung tiêu xã ở giao lộ, còn lấy tên là “bách hóa đại lâu”.
Đời trước, Hà Hiểu Vân là người từng sống ở thành phố lớn, bây giờ chỗ này dưới cái nhìn của cô không hề có gì liên quan tới từ phồn hoa. Nhưng ở Thanh Thủy Hà lâu khó có được một lần đi ra ngoài nhìn cảnh khác, bản sắc của niên đại này cô chưa từng thấy qua, vì thế không khỏi nhìn trái ngó phải, còn về phần Phùng Thu Nguyệt và Ngụy Viễn Hàng thì càng là nhìn hoa cả mắt.
Vẫn là Hà Hiểu Vân tỉnh táo lại trước, trực tiếp chỉ vào mục đích của bọn họ, bách hóa đại lâu phía trước: “Chúng ta đi mua đồ trước, một lát nữa từ từ ngắm.”
Vào bách hóa đại lâu, ba người lại bị hoa mắt, sau tủ kính thủy tinh là các loại hàng hóa rực rỡ muôn màu, người bán hàng phía sau quầy vừa trẻ trung vừa sành điệu, liền nổi bật Hà Hiểu Vân và Phùng Thu Nguyệt cũng trẻ trung nhưng quê mùa.
Sau khi nhìn thoáng qua đại khái thì Hà Hiểu Vân nắm tay Ngụy Viễn Hàng, thỉnh thoảng lại lưu ý Phùng Thu Nguyệt đang mang thai, ba người đi đến quầy bán vải trước. Bởi vì không biết đứa bé trong bụng là trai hay gái nên Phùng Thu Nguyệt không mua vải hoa mà chọn màu lam, Hà Hiểu Vân cũng lựa một đoạn nhỏ màu lam, một đoạn màu lam đậm, định làm cho Ngụy Viễn Hàng một cái áo màu lam và một cái quần màu lam đậm. Đương nhiên tay nghề may vá của cô là không có, đến lúc đó còn phải làm phiền Phùng Thu Nguyệt.
Mua xong vải cho bọn nhỏ, hai người lớn đều nhìn về phía khăn lụa đầy màu sắc sau quầy hàng. Loại khăn lụa này trước kia Hà Hiểu Vân đã từng thấy, vừa quê vừa tục, nhưng nếu ai mỗi ngày nhìn đều là mấy màu đen xám thì đại khái cũng sẽ vô cùng hâm mộ mấy màu cầu vồng tục khí này.
Sau đó thì đi mua gạo nếp, mua xong lại đi dạo cửa hàng một hồi.
Ngụy Viễn Hàng coi như tuân thủ ước định, nhìn thấy bánh kẹo đủ màu sắc, các loại đồ chơi chưa thấy bao giờ mặc dù hơi có chút không dời nổi bước chân, cũng mấy lần nói muốn, nhưng người lớn không mua thì thằng bé cũng không khóc đòi. Cuối cùng lại chính Hà Hiểu Vân không đành lòng, mua cho nó một xâu kẹo hồ lô làm thằng bé vui sướng gì đâu.
Ra cung tiêu xã bọn họ đi dọc theo đường phố một vòng, Hà Hiểu Vân vào tiệm sách xem xem. Tiệm sách nhỏ trong huyện cũng rất ít sách, phần lớn đều là “trích lời chủ tịch” linh tinh, không có sách giáo khoa cho học sinh, càng không có tài liệu học tập gì.
Cô khó nén thất vọng, thấy sắc trời lại không còn sớm đành phải đi về phía trạm xe.
Cạnh trạm xe có chỗ thu ve chai, lúc chờ xe thì Hà Hiểu Vân vẫn mang theo chút hi vọng chạy tới đó tìm tìm, không ngờ lại phát hiện được một cuốn sách giáo khoa cũ, mừng đến nỗi cô lật đật mua lại, lúc trả tiền lại phát hiện có một cuốn “Quân địa lưỡng dụng nhân tài chi hữu”*. mặc dù không biết nội dung cụ thể là gì nhưng nghĩ là Ngụy Kiến Vĩ có thể sẽ có hứng thú. Mấy ngày nay cô xem ké của anh không ít sách, có qua có lại liền mua luôn cuốn sách này, hai cuốn hết ba mao tiền.
*军地两用人才之友
Về nhà, vì tránh cho Vương Xuân Hoa nhìn thấy Hà Hiểu Vân che che giấu giấu mang hai cuốn sách vào phòng, sau đó rất là hào phóng đưa cuốn sách đó tới trước mặt Ngụy Kiến Vĩ, thẳng người nói: “Cho anh này.”
Dù cho món quà này chỉ có giá trị một mao rưỡi, nhưng cô không hề cảm thấy không thể lấy ra chút nào.
Cuốn sách đã khá cũ, mặc dù cô đã lau sạch tro bụi bên ngoài nhưng nhìn vẫn cũ mèm như trước. Ngụy Kiến Vĩ cầm lên, cẩn thận lật xem mục lục, sau đó ngẩng đầu nói với cô: “Cám ơn.”
“Không có gì không có gì.” Hà Hiểu Vân vui sướng khoát tay, cẩn thận cất đi cuốn sách của mình.
Lúc ra ngoài, cô bỗng nghĩ tới biểu hiện hôm nay của Ngụy Viễn Hàng. Nói thật thì trẻ con bây giờ đáng thương hơn sau này rất nhiều, không có đồ ăn vặt, không có đồ chơi, lại càng khỏi nói cái gì mà di động máy tính, cho bọn chúng một viên kẹo đã có thể vui muốn chết. Nghĩ tới dáng vẻ trông mong trong cửa hàng hôm nay của Tiểu Bàn Tử Hà Hiểu Vân lại cảm thấy rất khó chịu.
Cô đi tới trước mặt Ngụy Kiến Vĩ, “Thương lượng với anh một chuyện.”
Buổi chiều, Vương Xuân Hoa lại nhức đầu phát hiện, đứa con trai thứ hai của bà lại lấy gỗ trong nhà ra phá. Một khúc gỗ để đó đang yên đang lành, không biết chỗ nào chọc nó phiền mà lại cưa thành từng miếng miếng từng miếng nhỏ, nói là làm đồ chơi cho đứa nhỏ.
Đồ chơi cái rắm, có nó là có nhiều ý tướng, có nó có năng lực!
Hà Hiểu Vân trốn ở trong phòng, nghe thấy Vương Xuân Hoa quở trách Ngụy Kiến Vĩ, trong lòng tự nhủ tử đạo hữu bất tử bần đạo*. Cũng may đạo hữu Ngụy Kiến Vĩ này coi như đáng tin, từ đầu đến cuối cũng không khai kẻ đầu têu này là cô ra.
*死道友不死贫道: đạo hữu chỉ người khác, bần đạo chỉ chính mình. Dịch ra sẽ là: người anh em, câu đi chết đi, tôi không chết. Tức vì lợi ích của bản thân mà không tiếc làm tổn hại lợi ích của người khác.
Ngụy Kiến Vĩ làm việc cẩn thận, tay chân cũng nhanh nhẹn, đến chiều tối thì đã làm ra hai mươi mấy khối gỗ hình dạng khác nhau.
Hà Hiểu Vân lau bọn nó sạch sẽ, tràn đầy phấn khởi đem lên giường, nói với Ngụy Viễn Hàng: “Mẹ chỉ con chơi một trò chơi mới. Đầu tiên chúng ta xây một tòa lâu đài trước, trong lâu đài…”
“Cái gì là lâu đài?” Ngụy Viễn Hàng hỏi.
Hà Hiểu Vân suy nghĩ một chút, dùng lời đơn giản nhất giải thích: “Chính là ngôi nhà rất rất lớn.”
“Vâng” đứa nhỏ gật gật đầu.
“Trong lâu đài có một con rồng, con biết rồng là con gì không?”
“Con biết con biết, trong truyện tranh có rồng!”
Đứa nhỏ trước đó có xem truyện tranh “tây du ký”, Hà Hiểu Vân đoán thằng bé nói hẳn là Tiểu Bạch Long, mặc dù đều là rồng không sai, nhưng ngoại hình rồng phương Đông và rồng phương Tây cũng khá khác nhau, nhưng mà con nít ấy mà, lừa gạt một chút cũng được.
“Không sai.” cô nói, “Chính là con rồng đó. Rồng ở trong lâu đài, một ngày nọ, nó bắt một cô công chúa*.”
“Công túa** là cái gì?”
*公主/Gōngzhǔ/ – ** 公举/Gōngjǔ/
Hà Hiểu Vân khoát tay, đã sớm chuẩn bị vấn đề này, “Tiểu cô nương xinh đẹp chính là công chúa.”
Ngụy Viễn Hàng nhướng mày lên như có điều suy nghĩ, một hồi sau vỗ tay hưng phấn rút ra kết luận, “Diễm Diễm cũng là công túa!”
Hà Hiểu Vân thầm chậc một tiếng, trong lòng tự nhủ miệng tiểu tử này còn rất ngọt, răng còn chưa mọc đủ đã biết dỗ con gái người ta rồi.
Cô đang chuẩn bị tiếp tục, Ngụy Viễn Hàng lại hỏi: “Rồng bắt công túa làm gì?”
Hà Hiểu Vân khựng lại, bởi vì vấn đề này lâm vào trầm tư.
Đúng vậy nhỉ, rồng bắt công chúa làm gì?
Sinh rồng con sao?
Nhưng trước không đề cập tới vấn đề sinh sản khác loài, chỉ nói hình thể khác biệt đã đủ chọc mắt rồi, chày gỗ của con rồng có khi còn thô hơn eo công chúa đâu.
Cô có chút hối hận, đang yên không có việc gì đi chơi với con nít làm gì, tìm cho mình một đống vấn đề. Cũng may trải qua trầm tư suy nghĩ, cô nghĩ ra một đáp án: “Bởi vì rồng quá cô đơn, nó bắt công chúa chơi trốn tìm với nó.”
Ngụy Viễn Hàng gật gật đầu, tạm thời không có vấn đề khác.
Hà Hiểu Vân nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: “Rồng bắt công chúa, nhốt nàng vào trong lâu đài, bây giờ chúng ta phải đánh bại rồng, cứu công chúa—— ”
Nói còn chưa dứt lời, đứa nhỏ lại có vấn đề, “Chúng ta tại sao phải đánh rồng, không thể chơi trốn tìm cùng với nó sao mẹ?”
Hà Hiểu Vân: “…”
Cô không chơi nữa.