Ở phương bắc mùa đông tung bay tuyết lông ngỗng, còn ở Thanh Thủy Hà, lúc lạnh nhất cũng chỉ là vào buổi sáng trên nóc nhà có chút sương trắng, lu nước trong sân kết một tầng băng mỏng, chờ mặt trời ló dạng thì tan đi.
Trong nhà lại nhận được thư bộ đội gửi về, gửi theo thư còn có mấy tấm phiếu vải Hà Hiểu Vân tiết kiệm được, như phiếu xà phòng, phiếu đường trắng. Những vật này là nhu yếu phẩm sinh hoạt, lại vô cùng hiếm, nếu không phải Ngụy Kiến Vĩ ở trong bộ đội có phần thì trong nhà thực sự không có mà dùng. Phiếu vải cuối năm công xã phát, gom phần của cả nhà lại còn không đủ làm một bộ quần áo đâu.
Nghe bọn họ nói trên thư, băng thiên tuyết địa mua không được đồ ăn, cả ngày ăn củ cải và dưa chua làm Vương Xuân Hoa không khỏi đau lòng.
Phùng Thu Nguyệt đề nghị: “Mẹ, bằng không chúng ta hái rau trong vườn, phơi chút rau khô gửi cho nhà chú hai đi.”
Vương Xuân Hoa nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng được, phơi thêm chút khoai lang khô, Tiểu Hàng thích ăn.”
Chờ đến lúc Ngụy Kiến Vĩ nhận được bưu kiện thì đã là tháng chạp.
Lúc tan việc anh cất kế hoạch tác chiến đã đọc được một nửa đi, chuẩn bị mang về đọc tiếp.
Lâm Nhạc Phi từ ngoài cửa lắc lư đi vào, khoe khoang khăn quàng cổ trên cổ mình: “Đây là chị dâu cậu mới gửi tới đó, tôi đã nói với cổ là không lạnh chút nào, nam tử hán đại trượng phu, mang khăn quàng cổ cái gì? Mà cổ không nghe, thế nào cũng phải dệt cho tôi một cái, cậu xem, phụ nữ chính là phiền phức.”
Miệng anh thì nói phiền nhưng trên mặt lại vô cùng đắc ý, hận không thể cầm theo cái loa lớn đi đến đâu thét đến đó, nói cho mọi người đều biết vợ anh có bao nhiêu quan tâm mình.
Ngụy Kiến Vĩ liếc anh ta một cái, quay đầu gỡ khăn quàng cổ treo trên giá xuống vậy quanh lên cổ, lại từ trong ngăn kéo lấy ra bao tay, bao tai. Sau khi mặc xong, trang bị đủ để đánh gục Lâm Nhạc Phi thì lại lấy thái độ kẻ trên nhìn anh một cái, sau đó bước đi mất.
Để lại Lâm Nhạc Phi ngây ngốc nhấm nháp sự khinh bỉ trong im lặng này.
Ba thứ này là Hà Hiểu Vân chuẩn bị cho anh, lúc đầu Ngụy Kiến Vĩ cũng không mang, cảm thấy khá vướng víu, hành động bất tiện, nhưng Lâm Nhạc Phi đã muốn so với anh thì đương nhiên là phải phụng bồi tới cùng, mà lại không thể để thua.
Chống lấy gió lạnh về nhà, đẩy cửa ra, không khí ấm áp ùa vào mặt.
“Ba!” Ngụy Viễn Hàng gọi một tiếng.
Hà Hiểu Vân nghe thấy tiếng, từ trong phòng bếp ló, “Anh về rồi.”
Ngụy Kiến Vĩ gật đầu đáp lại, đóng cửa, chắn gió tuyết ra sau cánh cửa.
“Ba! Ba! Trong tay ba có gì vậy?” Đứa nhỏ vứt đồ chơi xuống, tò mò vây quanh người anh.
“Trong nhà gửi đồ tới sao?” Hà Hiểu Vân lau tay đi tới.
Ngụy Kiến Vĩ móc áo khoác lên giá treo, gật đầu nói: “Buổi chiều mới tới.”
Hà Hiểu Vân mở túi ra, ngạc nhiên oa một tiếng, “Là rau khô, còn có rất nhiều khoai lang khô.”
Ngụy Viễn Hàng vừa nghe vậy lập tức ghé vào bàn: “Con muốn ăn khoai lang khô, mẹ, con muốn ăn!”
Hà Hiểu Vân cho thằng bé hai miếng đuổi đi, sau đó cùng nhau đọc thư với Ngụy Kiến Vĩ.
Anh đứng ở sau lưng cô, một tay vòng lấy eo cô, tay kia thì cầm lấy tay cầm thư của cô, trên cơ bản chẳng khác nào ôm cô cả.
“Sao lại đứng gần như vậy…” Hà Hiểu Vân lầm bầm một tiếng, nhưng cũng không đẩy anh ra.
Bản dịch phi lợi nhuận dịch bởi A Huyền được đăng duy nhất trên Wattpad
Trong nhà không có việc gì lớn phát sinh, chuyện lúc trước nói để Ngụy Kiến Hoa vào nhà máy, bản thân cậu không đồng ý nên sau đó cũng không nói nữa. Bây giờ Vương Xuân Hoa lại có ý định khác, định cho cậu xem mắt, thành gia và lập nghiệp, luôn có một chuyện làm cho Ngụy Kiến Hoa đau đầu.
Hà Hiểu Vân nghĩ đến mấy tháng trước biểu hiện lúc Ngụy Kiến Hoa đến mượn sách, nói với Ngụy Kiến Vĩ: “Kiến Hoa giống như có thích ai đó, lúc trước còn mượn sách của anh cho người ta.”
“Nó nói với em?” Ngụy Kiến Vĩ hơi nhíu mày.
“Cậu ấy không nói, lúc đó em chỉ thuận miệng hỏi một câu, cái tự cậu ấy lộ tẩy.” Nhớ tới tình cảnh khi đó Hà Hiểu Vân vẫn còn hơi buồn cười.
Ngụy Kiến Vĩ nhẹ nhàng chọc khuôn mặt cô: “Mặc kệ, để mẹ đi phiền nó.”
Hà Hiểu Vân cười nhìn anh, “Uổng cho anh còn làm anh trai, một chút tình nghĩa anh em cũng không có.”
Tình nghĩa anh em làm cái gì, lại không thể làm cơm ăn, anh không dạy dỗ Ngụy Kiến Hoa cũng đã là tình nghĩa, Ngụy Kiến Vĩ nghĩ.
“A, em còn đang hầm đồ ăn trong nồi.” Hà Hiểu Vân đọc được một nửa, chợt nhớ ra phòng bếp còn có việc, vội đưa thư cho Ngụy Kiến Vĩ rồi chạy vào phòng bếp, “Anh đọc cho em nghe.”
Ngụy Kiến Vĩ liền tựa vào cửa phòng bếp, đọc hết bức thư, sau đó nhìn cô bận rộn.
Trong nồi nấu dưa chua hầm miến*, dưa chua là lúc trước tự mình muối, miến là Hứa Lan Hương cho. Hà Hiểu Vân trước kia chưa từng ăn mấy món phương bắc thế này, ăn qua một lần thấy khá ngon, mà chỉ cần bỏ vào nồi nấu là xong, rất thuận tiện.
Cô xốc nắp nồi lên, dùng thìa múc một chút thử vừa chưa, giương mắt thấy Ngụy Kiến Vĩ nhìn cô chằm chằm, liền múc một chút cho anh: “Anh nếm thử xem?”
Ngụy Kiến Vĩ cũng không đưa tay ra mà nếm trực tiếp từ tay cô, còn cố ý quay đầu đi, nhắm ngay chỗ miệng cô đã chạm vào, nếm thử một miếng, sau đó nhìn cô nói: “Ăn ngon.”
Hà Hiểu Vân đưa tay đập anh, “Anh nghiêm chỉnh chút đi.”
Sau khi quan hệ của hai người có tiến triển thì cô đã không còn thấy lúng tùng trước sự đụng chạm hằng ngày của anh nữa, cũng sẽ không tùy tiện đỏ mặt. Kết quả thời gian này anh lại được nước lấn tới, giống như sờ mặt, ôm eo đã thường xuyên như cơm bữa, hơn nữa còn rất hay có mấy động tác giống như vừa rồi.
Hà Hiểu Vân xem như đã hiểu được anh, bề ngoài thì nhìn là một người nghiêm túc chững chạc, nhưng trên thực tế thì lại không đứng đắn* chút nào.
*闷骚: Muộn tao (man show), từ này nghĩa rộng, cũng khó dịch sát nghĩa, đại loại người không dễ dàng bộc lộ cảm xúc nhưng trong một số trường hợp nhất định thì lại biểu hiện ra bất ngờ. Cũng có thể hiểu trong một đằng, ngoài một nẻo, ngoài lạnh trong nóng, tầm ngẩm tầm ngầm vác cái lu mà chạy… trong vài trường hợp thì cũng khá giống tsundere (傲娇)(giải thích chỉ mang tính chất tham khảo)
Ăn cơm tối rồi dọn dẹp nhà cửa xong, cô mang theo Ngụy Viễn Hàng đi qua sát vách chơi, tính học một chút hoa văn đan mới, đan một cái mũ cho đứa nhỏ.
Bởi vì trong nhà có ba đứa bé nên sát vách luôn luôn ầm ĩ, Hà Hiểu Vân mang cho mấy đứa chút khoai lang khô, vừa ngồi xuống đã được chia xong.
Hứa Lan Hương bất đắc dĩ lắc đầu: “Lần sau vẫn là để dành cho Tiểu Hàng ăn đi, nhà của chị chính là cái hang không đáy, bao nhiêu đồ rơi vào trong đấy ngay tiếng vọng cũng nghe không ra.”
Hà Hiểu Vân cười nói: “Hàng Hàng bình thường ở bên này cũng ăn không ít đồ của chị, em cũng không nói gì, nếu chị còn khách sáo với em như vậy thì sau này em cũng không dám cho nó tới nữa.”
“Ai u, chị thấy giọng điệu của em ngày càng cứng đó,” Hứa Lan Hương cười nhạo nói, “Xem ra gần đây lão Ngụy cho em không ít chỗ dựa nhỉ.”
“Nói như thể lão Vương không cho chị chỗ dựa vậy.”
Bản dịch phi lợi nhuận dịch bởi A Huyền được đăng duy nhất trên Wattpad
Hứa Lan Hương liền cười: “Có chứ, ảnh không cho chị dựa sao được, chỉ có điều dù thế nào đi nữa thì ảnh cũng chưa từng bưng cơm tới giường cho chị đâu, chứ đừng nói là vắt khăn cho chị lau mặt, chị thấy, vẫn phải học lão Ngụy nhiều hơn mới được.”
Hà Hiểu Vân có hơi bất đắc dĩ, Ngụy Kiến Vĩ cũng chỉ làm như vậy có một lần đã bị Hứa Lan Hương nhìn thấy.
Thấy cô không nói lời nào Hứa Lan Hương nhích lại gần, nhỏ giong nói: “Thế nào, đêm này có muốn để Tiểu Hàng ngủ bên chị nữa không?”
Hà Hiểu Vân bị hàm nghĩa trong câu nói của cô trêu đỏ bừng mặt, không khỏi trừng chị ấy: “Chị đã là mẹ của ba đứa nhỏ đâu, nói mấy lời này cũng không sợ Vinh Vinh mấy đứa nghe thấy.”
“Nghe thấy thì sao?” Hứa Lan Hương rất thản nhiên, “Chị lại không nói cái gì, chỉ là bảo Tiểu Hàng ngủ ở chỗ chị mà thôi, em cũng đừng nghĩ nhiều.”
Hà Hiểu Vân căn bản không phải là đối thủ của cô, đành phải xấu hổ nói: “Em không nói với chị nữa, dù sao cũng không nói lại. Chị mau dạy em bước kế tiếp phải làm sao, dạy xong em về.”
“Còn không phải về vội sao, trong nhà còn có người chờ đâu.” Trước khi Hứa Lan Hương dạy cô còn phải mạnh miệng thêm câu nữa mới được.
Hà Hiểu Vân nói học xong thì về, trên thực tế thì vừa đan mũ vừa nói chuyện phiếm lại quên luôn thời gian trôi thật nhanh, cho đến khi Ngụy Kiến Vĩ qua gõ cửa mới phát hiện không còn sớm nữa.
“Ai da, xem ra có người phòng không gối chiếc, gối đầu một mình khó ngủ nha, Hiểu Vân mau về đi thôi, miễn cho lão Ngụy chê chị giành lấy em, nhìn chị chướng mắt.” Hứa Lan Hương cười ha hả nói.
Nói cũng nói không lại nên Hà Hiểu Vân liền không nói gì luôn, dắt Ngụy Viễn Hàng nhanh chóng chạy về nhà.
“Anh xem xong văn kiện rồi sao? Em bên đó nói chuyện phiếm với chị dâu chớp mắt đã giờ này rồi.” Cô vừa nói với Ngụy Kiến Vĩ vừa đưa Ngụy Viễn Hàng lên giường ngủ.
Chờ đứa bé ngủ rồi Hà Hiểu Vân treo quần áo bên giường lên, vừa quay đầu lại đã đụng vào ngực anh, muốn lùi lại thì eo đã bị ôm lấy.
Cánh tay Ngụy Kiến Vĩ dùng lực ôm nhấc bổng cô lên.
Hà Hiểu Vân hoảng sợ, vội vàng dùng chân kẹp lấy eo của anh, hai tay ôm cổ anh, cảm giác mình giống như một đứa bé đang đu trên người anh vậy.
Mặc dù gần đây đã quen sự đụng chạm của anh, không còn dễ dàng thẹn thùng nữa, nhưng động tác này vẫn có hơi đột phá ranh giới cuối cùng của cô. Cố tình Ngụy Kiến Vĩ còn chôn mặt trong hõm vai cô, giống như muốn chui vào trong cổ áo cô luôn vậy.
Anh trầm giọng nói: “Em thật thơm.”
Hà Hiểu Vân sợ nhột co vai lại, cảm thấy trong đầu mình có hai cái người nhỏ, một thì đang đỏ mặt ngượng ngùng, một thì đang chống nạnh mắng đồ lưu manh!