Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 24



Sinh nhật này của Lý Nguyệt Quế vô cùng náo nhiệt, còn có hàng xóm hiếu kỳ tới thăm hỏi, biết là chị em Hà Hiểu Vân ra ý tưởng tổ chức cho mẹ thì đều khen Lý Nguyệt Quế sinh được hai cô con gái ngoan, làm cho bà vô cùng kiêu ngạo.

Cho tới chiều hai cặp vợ chồng trẻ mới dẫn theo đứa nhỏ ai về nhà nấy.

Sáng sớm ngày hôm sau Ngụy Viễn Hàng mới tỉnh dậy đã hỏi mẹ: “Mẹ, chúng ta khi nào thì đi tới nhà dì?”

“Làm sao?” Hà Hiểu Vân mặc quần áo cho thằng bé: “Không phải hôm qua mới gặp dì sao?”

“Con và Tiểu Hoa đã hẹn xong, muốn đem xếp gỗ của con cho em ấy chơi.”

Tiểu Hoa là con gái lớn của Hà Hiểu Phân.

Hà Hiểu Vân cười: “U, lúc này không keo kiệt nữa sao? Một thời gian nữa đi, lần sau mẹ đi tới nhà dì sẽ dẫn con theo.”

Đứa nhỏ nghiêm túc nói: “Vậy mẹ nói phải giữ lời.”

“Mẹ biết rồi.”

Ăn sáng xong thì mọi người bận rộn phần mình, Hà Hiểu Vân ngồi ở cửa vừa lựa đậu nành vừa trông Ngụy Viễn Hàng không cho thằng bé ra ngoài chơi. Bây giờ mặt trời càng lúc càng gay gắt, không cẩn thận chút thôi là làn da yếu ớt của đứa nhỏ sẽ bị bỏng nắng.

“Xin hỏi đây có phải nhà của Ngụy Kiến Vĩ không?”

Ngoài cửa viện bỗng nhiên truyền đến giọng nói xa lạ, cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là một người đàn ông mặc quân trang, tuổi trên dưới ba mươi.

“Vâng, anh là?” Cô đứng lên.

Đối phương cười cởi mở: “Tôi là chiến hữu của cậu ấy, tôi là Lâm Nhạc Phi, Lâm hai mộc*, Nhạc trong Nhạc Phi, Phi trong Nhạc Phi.”

*Lâm: 林, Mộc:木

Hà Hiểu Vân lúc đầu có hơi đề phòng, nghe thấy anh ta giới thiệu thì bật cười. Cô bảo Ngụy Viễn Hàng ra sau gọi Ngụy Kiến Vĩ vào, anh ở trong rừng trúc, sau đó mời Lâm Nhạc Phi vào nhà chính, rót cho anh ly trà.

“Cô là em gái của lão Ngụy sao?” Lâm Nhạc Phi thăm dò hỏi.

Hà Hiểu Vân hơi chần chờ không biết nên trả lời thế nào, dù là “tôi là vợ anh ấy” hay “tôi là bà xã của anh ấy” đều thấy nghèn nghẹn nói không nên lời.

“Mẹ, ba vào rồi!” Trùng hợp Ngụy Viễn Hàng tìm được người, từ cửa sau chạy vào, Ngụy Kiến Vĩ ở phía sau lưng thằng bé.

Nghe thấy xưng hô của nó Lâm Nhạc Phi kinh ngạc trợn mắt, ánh mắt lần nữa dừng ở trên người Hà Hiểu Vân.

Anh đã sớm biết lão Ngụy kết hôn, nhưng lúc ở bộ đội chưa từng nghe cậu ta nhắc tới vợ mình, ngay cả ngẫu nhiên có người nói đùa cũng không để ý tới, mấy người bọn họ đã thầm suy đoán, cậu ta cưới nếu không phải quỷ dạ xoa thì chính là cọp cái.

Ai có thể ngờ vợ cậu ta chẳng những trẻ tuổi mà còn xinh đẹp, tính cách nhìn cũng rất tốt. Lão Ngụy sao lại tốt số như vậy? Trách không được muốn che giấu!

Thấy Ngụy Kiến Vĩ trở về Hà Hiểu Vân thở phào, lại nói thêm vài câu với Lâm Nhạc Phi rồi dắt Ngụy Viễn Hàng đi ra.

Cô vào phòng bếp, do dự nên làm chút gì chiêu đãi khách. Vương Xuân Hoa và Phùng Thu Nguyệt đúng lúc cũng không ở nhà, không có ai để thương lượng.

Đang nghĩ thì Ngụy Kiến Vĩ cũng đi vào phòng bếp.

“Sao anh không nói chuyện với chiến hữu?” Bỏ người ta một mình ở nhà chính có phải quá lãnh đạm không?

“Không sao.” Ngụy Kiến Vĩ nói, mở ra tủ bát không biết tìm cái gì.

Hà Hiểu Vân nhìn anh lật một hồi, lấy ra một bình rượu, lại lấy một đĩa đậu phộng Vương Xuân Hoa xào sẵn liền đi ra ngoài.

Cô vội gọi anh lại, “Này… Hai người chỉ lấy cái này nhắm rượu sao? Chiến hữu của anh ăn sáng chưa?”

Nhìn ra suy nghĩ của cô, Ngụy Kiến Vĩ nói: “Em làm việc của mình đi không cần phải để ý tới anh ta.”

Nghe giọng điệu của anh thì có vẻ quan hệ của hai người rất tốt, nhưng người ta có lòng từ xa tới đây cũng không thể chỉ cho người ta ăn đậu phộng chứ?

Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ nói: “Anh đi ra ngoài nói chuyện với người ta trước đi, tôi xem trong nhà có cái gì không, dù sao cũng phải chuẩn bị hai thức nhắm.”

Cô lấy ra mấy quả trứng gà xào, lại cắt một miếng thịt khô xào với cọng hoa tỏi non.

Đồ ăn nấu được một nửa thì Vương Xuân Hoa về, bà nghe người khác nói trong nhà có khách tới vội đi về. Thấy đồ ăn trong nồi thì gật đầu: “Lần trước lúc cấy mạ mẹ đã muốn nói món thịt khô xào cọng tỏi non này con nấu ngon lắm.”

Hà Hiểu Vân ngại ngùng: “Chút tay nghề mèo cào này của con cũng chỉ có mẹ mới không chê.”

“Cũng không phải có mỗi mẹ khen mà ba con cũng nói ngon đâu.” Vương Xuân Hoa nói.

Đồ ăn nấu xong, Hà Hiểu Vân bưng tới nhà chính.

Mặc dù là uống rượu nhưng Ngụy Kiến Vĩ và chiến hữu của anh uống rất yên tĩnh, hầu như là nhỏ giọng nói chuyện chứ không giống nhiều người bình thường có gì uất ức, uống rượu vào cái là ồn ào ầm ĩ làm cho người ta phiền.

Thấy cô bưng đĩa vào thì Lâm Nhạc Phi vội nói: “Em dâu đừng bận rộn.”

Hà Hiểu Vân cười, “Trong nhà không có gì ăn, tùy tiện làm một chút.”

Ngụy Kiến Vĩ đứng dậy nhận lấy, hỏi cô: “Muốn ngồi xuống không?”

“Tôi lại không biết uống rượu, ngồi ngó sao?” Hà Hiểu Vân nói đùa, rồi nói: “Hai người từ từ ăn, cần gì thì gọi tôi một tiếng.”

Đưa mắt nhìn cô rời đi, Lâm Nhạc Phi giơ ngón tay cái với Ngụy Kiến Vĩ, “Lão Ngụy, em dâu đúng là cái này.”

Không chỉ bộ dạng tốt, đối nhân xử thế còn hào phóng đúng mực, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, quả thực không có gì để soi mói.

Ngụy Kiến Vĩ liếc anh một cái: “Uống rượu của anh đi.”

Lâm Nhạc Phi cười ha ha, “Làm sao, tôi nhìn nhiều mấy cái mà cậu đã không vui sao? Nhìn không ra cậu còn có tiềm chất của đố phu, tôi thật sự là được mở rộng tầm mắt, khó trách trước đó cứ cất giấu không cho người ta biết… Được rồi được rồi, tôi không nói không nói nữa, đừng nhìn tôi như vậy, làm cho người ta phát khiếp.”

Hôm nay Lâm Nhạc Phi đến chủ yếu là nói với Ngụy Kiến Vĩ chuyện khởi hành, trước đó hai người cùng nhau từ bộ đội về, đi đương nhiên cũng cùng đi.

Anh không ở Ngụy gia ngồi quá lâu, còn chưa tới trưa đã đi, Vương Xuân Hoa giữa lại ăn cơm trưa nói sao cũng không giữ được.

“Tiểu Lâm còn mua nhiều đồ như vậy, tốn kém bao nhiêu chứ.” Vương Xuân Hoa nhìn quà Lâm Nhạc Phi mang tới, có hai bình rượu, hai gói thuốc, một túi bánh gạo ngọt, hẳn là không ít tiền.

Rượu và thuốc lá bà cất đi, bánh thì đưa cho Hà Hiểu Vân, cất khi nào Ngụy Viễn Hàng đói bụng thì ăn.

“Con với Tiểu Lâm định lúc nào đi?” Bà hỏi Ngụy Kiến Vĩ.

“Sáng ngày mốt.” Ngụy Kiến Vĩ nói.

“A… vậy còn ngày mai.” Vương Xuân Hoa xoay người sang chỗ khác lau lau bàn, che giấu đôi mắt đỏ lên của mình.

Con trai tham gia quân ngũ mười một mười hai năm, mỗi năm tới tới đi đi, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đáng ra bà đã thành thói quen, nhưng lần nào cũng vẫn không nỡ.

Hà Hiểu Vân đứng ở bên cạnh, Ngụy Viễn Hàng dựa vào cô, đứa nhỏ dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn, mặc dù thèm bánh ngọt trong tay mẹ nhưng cũng yên lặng.

Sau bữa tối, việc nhà đều dọn dẹp xong, thấy trời còn sáng Hà Hiểu Vân dắt đứa nhỏ ra ngoài đi dạo, Ngụy Kiến Vĩ cũng đi cùng.

Bầu trời bị ráng chiều tô điểm thành màu đỏ ửng, màu trắng của những chú cò ẩn hiện trong ruộng lúa. Mạ cấy gần một tháng đã xanh um tươi tốt, nhìn rất khỏe mạnh.

Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng chó sủa, tiếng người lớn gọi con mình về nhà, ếch xanh trong ruộng kêu to, chạng vạng tối ở làng quê náo nhiệt nhưng cũng thật yên bình.

Đứa nhỏ nhảy nhảy nhót nhót đi ở phía trước hai người, thỉnh thoảng dừng lại nhìn xem một gốc cỏ, một con sâu ven đường, trong đầu óc ngây thơ của thằng bé còn chưa biết nỗi sầu ly biệt là gì.

“Anh…” Hà Hiểu Vân hắng giọng, “Buổi tối có phải là bắt đầu thu dọn hành lý rồi không?”

Ngụy Kiến Vĩ nhìn cô nói: “Không có bao nhiêu đồ, ngày mai rồi hẵng dọn.”

Quả thật như thế, anh trở về lâu như vậy nhưng cô nhìn thấy cũng chỉ có hai bộ quần áo thay giặt và sách mà thôi.

Ngụy Kiến Vĩ trùng hợp cũng nghĩ tới những cuốn sách của mình: “Sách trong ngăn kéo em thay tôi trông nom được không? Kiến Hoa về đừng cho nó làm lộn xộn.”

Hà Hiểu Vân nói nửa đùa: “Tôi trông nom là cần phải có thù lao, đến lúc đó tôi sẽ lấy sách của anh ra xem hết luôn.”

“Cứ việc xem,” anh cong cong khóe môi, “Ngăn kéo xem không đủ thì rương quần áo cũng cho em xem.”

Đồ trong phòng của hai người tách ra để riêng, trong rương quần áo đều là vật riêng tư của anh.

“Ai muốn xem đồ của anh.” Hà Hiểu Vân ra vẻ khinh thường.

Ngụy Viễn Hàng ngắt mấy cây cỏ đuôi chó chạy tới, “Mẹ, con muốn chó con.”

Trước đó Hà Hiểu Vân từng làm cho thằng bé một con, từ đó về sau chỉ cần nhìn thấy cỏ đuôi chó thì đứa nhỏ nhất định phải nhắc một lần.

Mấy cây cỏ thằng bé nắm như chó gặm vậy, căn bản không làm được, Hà Hiểu Vân ngắt mấy cọng khác, thuần thục biện.

Ngụy Viễn Hàng ngẩng đầu lên nhìn một hồi, đại khái cảm thấy mỏi, giang hai tay ra nói với Ngụy Kiến Vĩ: “Ba ôm con.”

Ngụy Kiến Vĩ thấy Hà Hiểu Vân không phản đối mới ôm lấy thằng bé.

Đứa nhỏ trong ngực anh xoay người qua, gần như dựa cả đầu lên vai mẹ mình, không chút tiếc rẻ nào nịnh bợ: “Mẹ thật là lợi hại.”

“Lần này lại kéo hư chó con thì lần sau không làm cho con nữa đâu.” Hà Hiểu Vân không hề bị lay chuyển trước sự nịnh bợ của thằng bé.

“Là chó con tự hư…” Ngụy Viễn Hàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Đúng vậy, chó con tự mọc tay ra, tự kéo mình ra chia năm xẻ bảy.” Hà Hiểu Vân khẽ hừ một tiếng.

Tiểu Bàn Tử nghe không hiểu lắm nhưng cũng nghe ra được giọng điệu của mẹ không được tốt lắm nên không dám biện hộ nữa.

Ngụy Kiến Vĩ không nói gì, trong mắt có ý cười, nhìn hai mẹ con.

Hà Hiểu Vân thuận miệng hỏi anh: “Đến chỗ bộ đội các anh phải ngồi xe lửa bao lâu?”

“Hai ngày một đêm.” Anh nói.

Cô tính thử, hai ngày một đêm chính là hơn ba mươi giờ, dựa theo tốc độ xe lửa da xanh hiện nay thì khoảng chừng hơn một ngàn cây số. Ở thời đại của cô giao thông tiện lợi, thông tin phát triển, quãng đường ấy không tính xa xôi nhưng vào lúc này đó gần như là khoảng cách không thể vượt qua.

Chó con bện xong rất nhanh, Ngụy Viễn Hàng cầm lấy, có vẻ như vô cùng yêu thích. Nhưng sự yêu thích của trẻ con thường không kéo dài được bao lâu, con chó con này có thể an toàn qua đêm nay hay không cũng khó nói.

Ngụy Kiến Vĩ nhìn nhìn cô, giống như chuẩn bị buông đứa nhỏ xuống.

Hà Hiểu Vân nói: “Vẫn là ôm đi, hai ngày nữa anh không ở nhà, tôi lại ôm không nổi, nó không có đãi ngộ tốt như vậy nữa.”

Nghe cô nói vậy anh khẽ nhíu mày: “Không nỡ tôi?”

Hà Hiểu Vân chậc một tiếng, “Bớt dát vàng lên mặt mình.”

Dù cho quả thực có chút không nỡ thì cô cũng sẽ không thừa nhận.

Ngụy Kiến Vĩ nhếch khóe môi, vẻ mặt như cười như không.

“Làm sao?” Hà Hiểu Vân ra vẻ hùng hổ hỏi, “Anh không nói lời nào lại làm ra vẻ mặt này là có ý gì?”

“Chính là cười.” Anh nói.

“Cái gì mà cười, tôi thấy là ha ha mới đúng, anh đừng đi, nói rõ ràng tại sao phải ha ha.”

“Không có ha ha.”

“Có, anh bây giờ đang ha ha.”

“Không có.”

“Có.”

“Không có.”

“Có!”

“Thôi được rồi, có.”

Anh bỗng nhiên trật khỏi đường ray làm hai chữ trong miệng Hà Hiểu Vân đã ra tới khóe môi đành phải nuốt vào, giương mắt nhìn anh.

Anh nhìn cô, trong mắt giống như có cái gì khác, “Thừa nhận có, không có gì mất mặt.”

“Có, có ý gì…”

Nhưng anh lại không giải thích, ý đồ xấu nói: “Em đoán xem.”

Hà Hiểu Vân cảm thấy khóe miệng của anh cười làm sao lại đáng khinh như vậy đâu, thật muốn đánh anh ta quá đi mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.