Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 22



Buổi sáng khi Hà Hiểu Vân tỉnh dậy thì Ngụy Kiến Vĩ giống như mọi ngày đã không ở trong phòng.

Cô dậy rửa mặt xong thay quần áo rồi đánh thức đứa nhỏ.

Ngụy Viễn Hàng mơ mơ màng màng dụi mắt, “Mẹ, hôm nay phải đi nhà bà ngoại sao?”

“Đúng vậy, con mau dậy đi, mẹ thay quần áo mới cho con.”

Đứa nhỏ lại lăn lộn mấy vòng trên giường rồi mới xoay người ngồi dậy, “Ba đâu mẹ?”

Hà Hiểu Vân cởi quần áo ngủ của thằng bé ra, lấy áo mới phủ lên đầu nó, “Ba đã dậy từ sớm rồi, chỉ có con là trễ nhất thôi.”

Ngụy Viễn Hàng nghe vậy thì giải thích cho mình: “Con là con nít, chờ con trở thành người lớn rồi thì sẽ dậy thật sớm.”

“Ai nói với con vậy?” Hà Hiểu Vân buồn cười.

Đứa nhỏ gật gù đắc ý, “Con tự mần nghĩ ra đó.”

“Vậy con nghĩ cũng thật nhiều.”

Thằng bé không biết cô đang chế giễu mình còn tưởng là mẹ đang khen nên rất vui sướng.

Đang nói thì Ngụy Kiến Vĩ từ bên ngoài vào, cũng không biết anh đã làm gì mà cả người đều là mồ hôi nóng chảy nhễ nhại.

“Oa, ba thật nhiều mồ hôi.” Ngụy Viễn Hàng ngạc nhiên nói.

Hà Hiểu Vân quay đầu nhìn thoáng qua, nói giỡn: “Anh xuống sông mò cá sao?”

“Chạy hai vòng.” Ngụy Kiến Vĩ nói.

Cô nghe mà thầm líu lưỡi, thật đúng là tinh lực dồi dào, hôm qua còn sửa mương nước một ngày, khó được hôm nay không cần làm việc mà người ta còn tự tìm cách tiêu hao thể lực.

Ngụy Kiến Vĩ cởi áo ra rồi đi tới mở rương tìm quần áo sạch.

Hà Hiểu Vân sửa soạn xong cho đứa nhỏ, xoay người, không phòng bị liền thấy nửa người trên để trần của anh, mất tự nhiên dời mắt đi.

Thật ra thì cô cũng không phải là chưa từng thấy, nào là minh tinh người mẫu gì gì, toàn là cơ bắp đâu, nhưng đối mặt chân thật như vậy, khoảng cách lại gần như thế thì ở bờ sông lần trước là lần đầu tiên.

Anh tìm xong quần áo cũng không ra ngoài mà vẫn đi tới đi lui trong phòng, không biết đang tìm cái gì.

Người cứ lắc lư trước mặt, Hà Hiểu Vân dù không muốn nhìn cũng không thể không nhìn mấy lần, cô đang thầm nói sao còn chưa đi thì bỗng nhiên nghĩ ra, anh ta không phải là cố ý trêu cô đó chứ?

Nhìn lại những điều anh ta đã từng làm thì khả năng này thật đúng là không nhỏ.

Cô càng tránh anh ta càng đắc ý, đã vậy thì cô không thể để cho anh ta toại nguyện được.

Vì thế Hà Hiểu Vân liền nhìn chằm chằm vào anh.

Còn cố ý ở trong lòng bình phẩm từ đầu đến chân, giống như mua thịt heo, miếng thịt này không tồi, miếng thịt kia rất tốt, dùng cái này để che giấu sự thoảng thốt trong lòng.

Ngụy Kiến Vĩ rốt cuộc tìm được thứ muốn tìm, ngẩng đầu lên thì vừa lúc chạm ánh mắt với cô.

Hà Hiểu Vân không chịu thua, gắng gượng nhìn thẳng vào anh.

Lộ cũng không phải cô, sợ cái gì, đúng không?

Hai người ai cũng không nói lời nào, thẳng đến Ngụy Kiến Vĩ từ từ giơ tay lên, dừng ở trên lưng quần.

“Này, anh –” Hà Hiểu Vân lập tức đứng lên.

Dám cởi quần cô sẽ đánh người đó!

Nhưng mà đối phương lại nhấc nhấc lưng quần kéo lên, còn hỏi cô: “Sao vậy?”

Hà Hiểu Vân buồn bực cầm lấy đồ vật bên cạnh ném qua.

“Gối nhỏ của con!” Ngụy Viễn Hàng vô cùng tủi thân.

Ngụy Kiến Vĩ một tay bắt được, tiến lên mấy bước đưa vào tay con trai, lại hỏi Hà Hiểu Vân: “Gọi tôi có việc?”

Chưa bao giờ thấy tên nào vô sỉ mặt dày như thế! Hà Hiểu Vân đập lên ngực anh một cái, vang lên một tiếng thật kêu, cả giận: “Tránh ra tránh ra, không biết xấu hổ.”

Đánh xong lại cảm thấy bàn tay nóng lên.

Ngụy Kiến Vĩ chẳng những không tức giận còn cong khóe môi, thản nhiên đi ra ngoài.

Một bên khác, Lý Nguyệt Quế cũng sáng sớm đã dậy, mở cửa nhà cửa sân ra, trong nhà ngoài sân đều quét dọn sạch sẽ.

Hàng xóm nhìn thấy, trêu ghẹo bà nói: “Sao lại chịu khó như vậy, hôm nay có khách tới sao?”

Lý Nguyệt Quế cười nói: “Không phải Kiến Vĩ nhà chúng tôi thời gian này ở nhà sao, hai đứa con gái của tôi liền thương lượng muốn tổ chức sinh nhật năm mươi tuổi sớm cho tôi, hôm qua Hiểu Vân mua con gà về, tôi nói mấy người trẻ tuổi bọn nó cứ phung phí, không biết yêu quý tiền bạc.”

“Con gái hiếu thuận chị không tốt sao. Kỳ thật muốn tôi nói chứ, sinh con trai có được cái gì? Không trông cậy vào nó quan tâm tôi còn mỗi ngày phải giặt quần áo nấu cơm hầu hạ nó, vẫn là chị có hai con gái được nhờ.”

Nghe vậy thì trong lòng Lý Nguyệt Quế vui như ăn đào mật vậy.

Nhớ năm đó bà sinh đứa đầu là con gái, đứa thứ hai vẫn là con gái, mấy năm sau không mang thai có biết bao nhiêu người sau lưng xem thường bà?

Nay trai gái song toàn, con gái lại hiếu thuận, điều kiện nhà con rể cũng khá, chỉ chờ con trai lớn lên lấy vợ, con gái lớn sinh được cháu trai thì bà đã thỏa mãn.

Đang ở trong sân vui vẻ thì chợt nghe thấy tiếng cháu trai gọi mình, Lý Nguyệt Quế vội vàng buông chổi xuống ra đón.

“Bà ngoại –” Ngụy Viễn Hàng xa xa đã gọi, chạy về phía bà.

Lý Nguyệt Quế giang hai tay ra cúi người xuống, “Ai u… Tiểu Hàng tới rồi, nhanh cho bà ngoại ôm một cái.”

Hà Hiểu Vân ở gần hơn chị gái nên cũng tới sớm hơn, trừ những thứ hôm qua mua thì trước khi đi Vương Xuân Hoa còn bảo cô đem nấm hương khô, mộc nhĩ, hoa quả khô các thứ mang đi.

“Mẹ, ba dậy chưa?”

“Dậy, còn đang ở đằng sau sửa lồng gà đâu, mẹ nói ổng chính là tay chân vụng về chuyện gì cũng làm không xong. Kiến Vĩ mau vào nhà ngồi, ăn sáng chưa? Mẹ có nấu trứng trong nồi, mấy đứa mỗi đứa hai cái.”

Hà Hiểu Vân bất đắc dĩ lắc đầu, cô biết ngay mẹ sẽ nấu sẵn trứng mà, may mà lúc sáng cô cố ý chưa ăn no.

Ba người tới còn chưa làm được gì đã bị Lý Nguyệt Quế kéo tới ngồi ăn trứng.

Ngụy Viễn Hàng ăn ăn, chợt nhớ tới buổi sáng mẹ dạy mình, vội cầm thìa nói to: “Bà ngoại sinh nhật vui vẻ! Chúc bà ngoại phúc như, phúc như đại hải, thọ… thọ tựa nam nam! *”

*phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn

“…” Hà Hiểu Vân xém nữa phun ra, vội che miệng nuốt xuống, liếc nhìn Ngụy Kiến Vĩ, trong mắt đối phương cũng là ý cười.

Lúc trên đường cô dạy rất tốt đâu, không nghĩ tới Tiểu Bàn Tử này như hòa thượng đọc kinh, đi qua cầu liền rơi hết xuống nước.

Nhưng Lý Nguyệt Quế vẫn là cười đến không ngậm miệng được, ôm Ngụy Viễn Hàng gọi bảo bối cháu ngoan. Bà không biết cháu mình đọc sai bét, chỉ cảm thấy cháu mình thật là giỏi, còn nhỏ đã biết đọc thơ, nếu như ở thời cổ đại thì chắc chắn là tương lai sẽ thi đậu trạng nguyên!

Ăn trứng xong Hà Hiểu Vân ra sau viện chào hỏi ba cô rồi chuẩn bị làm việc.

Con gà hôm qua mua còn ở trong lồng gà, cô đi quanh một vòng, gọi Ngụy Kiến Vĩ tới đưa cho anh một con dao, “Anh biết làm không?”

Trong ấn tượng của cô thì Ngụy Kiến Vĩ mặc dù thích dở trò xấu nhưng trong nhà giống như không có gì anh không biết làm.

Quả nhiên, anh gật đầu, nhận lấy con dao, cầm lồng gà đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng đáng tin của anh, Hà Hiểu Vân an tâm vào phòng bếp nấu nước.

Ngoài cửa, Ngụy Kiến Vĩ đặt lồng gà bên cạnh khe nước, mở lồng gà ra luồn tay vào.

Con gà trống bên trong khí thế hùng hổ mổ anh một miếng.

Anh rút tay về, nhớ lại một chút động tác của cha anh mình, lại xuất kích, lần này vừa nhanh vừa chuẩn bắt lấy chân gà trống, xách ngược ra ngoài.

Gà trống lớn kêu to, cái cánh vỗ mạnh, sức mạnh hung ác kia đánh ngã một đứa bé là dư sức.

“Ba thật là lợi hại!” Ngụy Viễn Hàng hấp tấp chạy tới xem.

Nông thôn có cách nói, lúc giết gà không thể để đứa nhỏ nhìn nếu không sẽ bị động kinh. Lý Nguyệt Quế dỗ cháu ngoại, “Chúng ta không nhìn gà, bà ngoại dẫn con đi nhìn cá con.”

Bà dắt đứa nhỏ đi, để lại Ngụy Kiến Vĩ tiếp tục đấu trí đấu dũng với con gà trống.

Hà Hiểu Vân trong phòng bếp đợi trái đợi phải, nước đã sắp sôi mà còn chưa thấy anh xách gà vào, đành phải đi ra xem sao.

Ha, trong viện gà bay chó chạy, con gà trống vốn nên mệnh tang hoàng tuyền vẫn nhảy nhót tưng bừng, chạy khắp sân, Ngụy Kiến Vĩ thì đang đuổi bắt nó.

Bây giờ ngược lại nhìn ra được đặc trưng làm quân nhân của anh ta, chân dài, chạy giỏi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.