*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau đến khi trời sắp sáng Ngụy Kiến Vĩ mới về, anh không về phòng mà mặc nguyên quần áo nằm ngủ luôn trên giường trúc mới sửa xong.
Buổi sáng Vương Xuân Hoa thấy trong nhà nằm một người còn bị dọa xém nhảy dựng.
Bà vừa vào thì Ngụy Kiến Vĩ đã tỉnh, xoa xoa thái dương ngồi dậy, “Mẹ.”
Vương Xuân Hoa biết anh gần như không ngủ nên đau lòng: “Ngủ ở đây cảm lạnh thì sao? Con nghỉ ngơi một lát đi, mẹ nấu cháo xong con ăn một bát rồi về phòng ngủ.”
“Bây giờ không buồn ngủ nữa.” Ngụy Kiến Vĩ nói. Trong bộ đội có khi làm nhiệm vụ diễn tập liên tiếp mấy đêm không ngủ, chỉ có thể tận dụng ban ngày chợp mắt một chút, vừa nãy anh đã ngủ một lát, tinh thần đã tỉnh táo.
Anh đứng dậy đi ra ngoài múc nước trong lu ra rửa mặt, sau đó xách thùng và đòn gánh đi gánh nước.
Ba và anh anh không có tinh lực tốt như vậy, mặc dù về sớm hơn anh nhưng giờ còn đang ngủ.
Trong phòng Hà Hiểu Vân đang chải đầu, Ngụy Viễn Hàng cũng đã dậy. Qua một đêm thằng bé lại trở nên hoạt bát, sức lực dồi dào, ôm chăn nhỏ lộn nhào trên giường.
Hà Hiểu Vân sửa soạn xong cho mình thì lấy quần áo cho thằng bé thay, “Đừng lộn nữa, mau tới đây mặc quần áo.”
“Mẹ, răng con tốt rồi.” Ngụy Viễn Hàng trở mình một cái đứng lên, vui sướng toét miệng, nhe ra một hàng răng trắng cho cô xem.
“Rồi rồi”, Hà Hiểu Vân thực không khách khí cười nhạo, trùm áo lên đầu thằng bé, “Hôm nay ăn nhiều mận chút nữa thì răng sẽ càng tốt hơn.”
“Không muốn không muốn, không ăn quả mận.” Đầu đứa nhỏ chui trong áo, lắc đầu liên tục.
Hà Hiểu Vân kéo áo xuống, lộ đầu nó ra, lại cầm tay nó nhét vào trong tay áo. Sau khi mặc áo xong thì quần khá dễ mặc, để thằng bé tự mình mặc, cô đi xuống bếp giúp nấu bữa sáng.
Vương Xuân Hoa trong phòng bếp đã nhóm lửa xong, thấy Hà Hiểu Vân vào thì nói: “Kiến Vĩ buổi sáng nằm trên giường trúc, mẹ thấy còn tưởng là trộm.”
“Anh ấy về rồi sao?” Hà Hiểu Vân hơi kinh ngạc, sáng nay lúc dậy cô cũng kêu Ngụy Viễn Hàng dậy luôn vì nghĩ lát nữa Ngụy Kiến Vĩ về có thể ngủ bù được yên tĩnh, mới nãy trong viện không thấy anh cô còn tưởng anh còn ở ngoài ruộng.
“Trời gần sáng mới về.”
Vậy cũng đã về một hai giờ, bây giờ trời mặc dù bắt đầu nóng dần nhưng sáng sớm vẫn rất mát mẻ, giường trúc lại lạnh, còn không có chăn, chắc chắn là ngủ không ngon, chắc anh sợ đánh thức bọn cô nên mới không về phòng.
Hà Hiểu Vân thừa nhận là tên đó trừ lúc có khi xấu tính ra thì đa số thời điểm đều rất đáng tin.
Vương Xuân Hoa từ trong vò lấy ra hai quả trứng, vừa rửa vừa nói: “Hôm nay là sinh nhật Tiểu Hàng, làm cho nó bát mì ăn.”
Hôm nay là sinh nhật Ngụy Viễn Hàng?
Hà Hiểu Vân lại kinh ngạc sao tới tối qua cũng không nghe ai nói tới?
Nhưng ngẫm lại thì hình như cũng rất bình thường, niên đại bây giờ không ít người một năm làm việc cật lực cũng chỉ miễn cưỡng lấp bụng, nào có thời gian quan tâm cái gì sinh nhật không sinh nhật, cũng chỉ có Ngụy gia khấm khá hơn một chút, Vương Xuân Hoa cũng không phải là người hẹp hòi mới có thể trong ngày sinh nhật của mỗi người làm bát mì sợi.
Hôm nay là mùng bốn tháng năm, thì ra Tiểu Bàn Tử ra đời trước tết đoan ngọ một ngày.
Trong ấn tượng của Hà Hiểu Vân, trong thời đại của cô, sinh nhật của trẻ con luôn tràn ngập bánh gato, quà, bong bóng và quần áo mới, mà bây giờ Ngụy Viễn Hàng có một bát mì sợi, hai quả trứng đã là rất xịn sò.
Thấy Vương Xuân Hoa chuẩn bị múc bột mì, trong đầu cô bỗng lóe lên một ý tưởng, liền thương lượng với Vương Xuân Hoa: “Mẹ, năm nay có thể không làm mì sợi được không ạ? Con muốn làm chút điểm tâm cho Hàng Hàng, cũng dùng trứng gà và bột mì.”
Vương Xuân Hoa nhìn cô một cái, gật đầu đồng ý. Mặc dù theo bà thấy thì sinh nhật ăn mì cũng giống như tết đoan ngọ ăn bánh chưng vậy, đều là truyền thống thế hệ trước lưu lại, nhưng con dâu có ý tưởng khác thì bà cũng không tiện nói gì.
Nấu xong bữa sáng thì Ngụy Kiến Vĩ cũng gánh đầy lu nước, Hà Hiểu Vân trong sân gọi anh lại, “Đợi lát nữa ăn sáng xong anh vào phòng ngủ đi, tôi sẽ dặn Hàng Hàng không đi quấy rầy anh.”
“Không cần, tôi không buồn ngủ.” Ngụy Kiến Vĩ nói.
Hà Hiểu Vân nhìn anh một lượt, thấy tinh thần anh quả thực rất tốt thì tiện thể nói: “Vậy tôi thương lượng với anh một chuyện.”
Lần trước cô nói như vậy là vì để anh làm xếp gỗ cho đứa nhỏ, sau đó Ngụy Kiến Vĩ bị Vương Xuân Hoa lải nhải mấy ngày, giọng điệu hôm nay giống hôm đó như đúc, ngay cả biểu cảm cũng vậy.
Ngụy Kiến Vĩ nhìn cô, “Có chuyện gì?”
Hà Hiểu Vân cũng nghĩ tới chuyện lần trước, khoát tay một cái nói: “Yên tâm đi, là chuyện mẹ đã đồng ý, bà ấy sẽ không nói anh nữa, đợi lát nữa ăn sáng xong thì tới phòng bếp, tôi sẽ nói cho anh.”
Ngụy Viễn Hàng hoàn toàn không biết hôm nay là sinh nhật mình, ăn sáng xong liền tự mình chạy đi ra sân chơi, Hà Hiểu Vân cũng không nói cho thằng bé, đỡ mất công tới quấy rối nữa.
Trong phòng bếp chỉ còn cô và Ngụy Kiến Vĩ, cô tách lòng trắng và lòng đỏ trứng ra, lòng trắng bỏ trong một cái tô sạch, nhỏ mấy giọt dấm, thêm đường trắng, lại lấy ra ba cây đũa, nói với anh: “Giúp tôi đánh lòng trắng, đánh tơi ra như bông là được.”
Sợ anh không hiểu cô còn tách đũa ra kẹp giữa ngón tay, quấy quấy lòng trắng mấy lần, nhìn có vẻ hơi buồn cười.
Ngụy Kiến Vĩ hơi nhíu mày, không nhúc nhích.
“Ai da, thật sự là chuyện nghiêm túc.” Hà Hiểu Vân dúi cái tô cho anh, đũa cũng nhét cho anh, tay làm động tác quấy quấy, không ngừng thúc giục, “Mau mau, anh mau đánh đi mà.”
Cuối cùng anh vẫn làm, tốc độ vô cùng nhanh, rất nhanh xuất hiện bọt.
Hà Hiểu Vân nhìn một lát, thỏa mãn gật gật đầu, “Cứ đánh như vậy.”
Cô thì xử lý một bên khác, bỏ vào trong lòng đỏ bột mì, đường trắng, thêm chút dầu ăn, hẳn là phải thêm sữa, nhưng bây giờ căn bản không có nên thôi vậy.
Cô vừa trộn đều hỗn hợp vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ngụy Kiến Vĩ.
Mấy cây đũa trong tay anh khuấy đến gần như chỉ thấy tàn ảnh, mà đánh một lúc rồi mà tốc độ vẫn nhanh như vậy, chưa từng chậm lại. Vừa nãy cô có thoáng thấy ngón tay anh kẹp lấy đũa, cơ bắp cánh tay nổi lên, bỗng cảm thấy hơi giống Kim Cương Lang* dùng móng vuốt sắc bén của mình đánh trứng, mà lại càng nhìn càng giống, càng nhìn càng càng giống mới chết.
*金刚狼 – Wolverine (Logan): người sói.
Sợ thật sự cười đối phương sẽ dừng lại nên Hà Hiểu Vân vội vàng dời mắt đi chỗ khác, làm bộ chuyên tâm nhìn mình vào hỗn hợp lòng đỏ trứng trước mặt, nhưng hình ảnh mới xuất hiện trong đầu cô không ngừng chiếu lại, cô đành phải mím miệng thật chặt, cố gắng không cười ra tiếng.
Cô không biết bộ dáng mình nén cười đến run run sớm đã bị Ngụy Kiến Vĩ nhìn ở trong mắt.
Lúc hai người đang bận bịu thì Vương Xuân Hoa và Phùng Thu Nguyệt đều bởi vì hiếu kì nên vào nhìn thử, vây quanh nhìn lòng trắng trứng dần dần biến hình một lúc lâu mới ra ngoài.
“Bọn nó đang làm cái gì vậy? Đánh trứng gà thành như vậy.” Vương Xuân Hoa nhỏ giọng thì thầm với con dâu cả.
“Là bánh gato, bọn con lần trước đi vào huyện, trong cửa hàng nhìn thấy, một miếng nhỏ xíu mà mấy mao, bán rất mắc.”
Vương Xuân Hoa liền hỏi: “Vậy ở nhà là làm được sao?”
Phùng Thu Nguyệt cười nói: “Hiểu Vân đã muốn làm hẳn là trong lòng cũng nắm chắc.” Thật ra điều làm cô ngoài ý muốn là người như chú hai lại sẽ ngoan ngoãn nghe lời đứng đó đánh lòng trắng trứng.
“Mặc kệ bọn nó đi thôi.” Vương Xuân Hoa cuối cùng nói, cùng lắm thì là phí mấy cái trứng với chút bột mì, tới lúc đó bà lại làm cho cháu trai một bát mì là được.
Trong phòng bếp, Ngụy Kiến Vĩ bỏ ra mười mấy phút đã đánh xong lòng trắng, Hà Hiểu Vân trộn lòng trắng và lòng đỏ lại với nhau rồi bỏ vào nồi hấp.
Lúc bánh gato sắp ra nồi, cô đi ra sân gọi Ngụy Viễn Hàng vào.
Khuôn mặt đứa nhỏ bị nắng phơi đỏ bừng, vào phòng bếp liền hít một hơi, hai mắt sáng lên, “Mẹ, con ngửi thấy mùi của đồ ăn ngon.”
“Mũi chó con.” Hà Hiểu Vân cười nhéo mũi nó một cái, “Hôm nay là sinh nhật con, biết không?”
Ngụy Viễn Hàng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tuổi này của thằng bé khẳng định là không có ấn tượng với lần sinh nhật trước của mình, nhưng trước đây không lâu trong nhà có người sinh nhật, ăn bát mì thì nó vẫn nhớ rõ, lập tức nói: “Phải ăn mì!”
Hà Hiểu Vân nói: “Không có mì, lúc đầu bà nội muốn làm mì sợi cho con ăn nhưng mẹ nói làm cho con cái khác.”
“Là cái gì vậy mẹ? Ăn ngon không?” Đứa nhỏ chỉ quan tâm vấn đề này.
“Ăn rồi sẽ biết ngay.” Hà Hiểu Vân mở nắp rồi ra, hương vị ngọt ngào lập tức tỏa ra, bánh gato màu vàng nhạt đã thành hình, nhìn từ bên ngoài thì coi như thành công, cô dùng đũa đè đè lên mặt bánh xem co dãn thế nào.
Ngụy Viễn Hàng người thấp không cao bằng bếp, gấp đến độ đi vòng quanh, “Con cũng muốn xem, mẹ, con cũng muốn xem!” Thằng bé thây Ngụy Kiến Vĩ đứng ở bên cạnh liền giang hai tay ra với anh, “Ba ôm.”
Ngụy Kiến Vĩ ôm nó lên, đứa nhỏ vội vàng dòm vào trong nồi, nuốt nước miếng hỏi: “Mẹ đây là cái gì? Thật là thơm.”
Xác định bánh gato đã chín đều, Hà Hiểu Vân lau tay, bưng cái bát lớn trong nồi ra, “Cái này gọi là bánh gato, sẽ ăn vào ngày sinh nhật.”
“Mẹ thật là lợi hại!” Đứa nhỏ vì có thể sớm được ăn mà vội vàng nịnh nọt mẹ mình.
Hà Hiểu Vân cười liếc nó một cái, nói: “Hôm nay công lao lớn nhất là của ba con, không có ba thì bánh gato không thể làm được.”
Ngụy Viễn Hàng vì thế vội vàng nói: “Ba cũng thật là lợi hại!”
Hà Hiểu Vân cũng không chọc nó nữa, lấy bánh ra khỏi bát, cắt một miếng đặt vào trong chén nhỏ cho thằng bé, “Coi chừng nóng.”
Ngụy Viễn Hàng vội vàng nhận lấy, dùng muỗng múc một miếng, thật sự nóng nên thằng bé nhìn lom lom nhưng vẫn thổi mấy cái, sau khi hơi nguội thì lập tức không kịp đợi nữa mà bỏ vào miệng, nhai mấy cái, nói mơ hồ không rõ: “Âng vô cùng ngon.”
Hà Hiểu Vân cắt bánh ra thành miếng nhỏ, nói: “Không thể chỉ ăn một mình, phải chia cho ông nội, bà nội, bác cả và bác gái nữa.”
Ngụy Viễn Hàng nhìn bánh gato cắt nhỏ trên bàn, lại nhìn cái chén trong tay mình một chút, không nỡ buông chén xuống làm chân chạy, vì thế láu lỉnh gọi to: “Ông nội, bà nội, bác cả, bác gái, mau tới ăn bánh gato!”
Hà Hiểu Vân lắc đầu, cầm một miếng đưa cho Ngụy Kiến Vĩ, “Anh cũng nếm thử?”
Ngụy Kiến Vĩ ôm Ngụy Viễn Hàng, cô cho là anh sẽ buông đứa nhỏ xuống, nào biết người ta lười, cúi đầu liền ăn một miếng hết miếng bánh nhỏ trên tay cô.
Ngụy Viễn Hàng nhìn bọn họ chằm chằm, thật lấy làm lạ lớn tiếng nói: “Ba ăn tay mẹ!”
Vừa lúc Vương Xuân Hoa và Phùng Thu Nguyệt đi tới, nghe thấy lời này Phùng Thu bật cười ra tiếng.
Hà Hiểu Vân thầm nghĩ đem toàn bộ bánh gato nhét vào miệng Ngụy Kiến Vĩ, nghẹn chết anh ta luôn đi.