Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 476



Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 11

Rất nhanh đồ ăn đã lên đủ.

Nguyên Đản Nếm thử một miếng đậu hũ Tứ Xuyên rồi nói với Đường Văn Sinh: “Không ngon bằng cha làm.”

“Chờ lần sau con được nghỉ về nhà, để cha làm cho mà ăn.”

Đường Văn Sinh gắp thức ăn cho Phong Ánh Nguyệt, nghe vậy trả lời một câu.

“Vậy con sẽ chờ.” Nguyên Đản hài lòng bắt đầu ăn cơm, còn múc canh cà chua trứng cho cha mẹ, sau khi ăn cơm xong, cậu cùng cha mẹ đi dạo trên đường dành riêng cho người đi bộ.

Khi hai người Phong Ánh Nguyệt đang xem cà-vạt, Nguyên Đản đắc ý gọi điện thoại cho Thiết Đản.

“Anh?”

Thiết Đản rất nhanh bắt máy.

“Em đoán anh đang làm gì?”

Nguyên Đản hỏi.

Thiết Đản im lặng mấy giây: “Đang ở cùng cha mẹ à?”

“A.” Nguyên Đản kinh ngạc hỏi lại: “Làm sao em biết?”

“Hừ, sáng nay em gọi điện thoại về nhà, bà nội nói cha mẹ vào thành phố làm tóc, bọn họ nhất định sẽ gọi anh ăn cơm trưa, bữa trưa ăn cái gì? Có phải là quán đồ cay Tứ Xuyên lần trước chúng ta đi không?”

Thiết Đản càng nói càng chua.

Nơi làm việc bây giờ của cậu còn xa hơn một chút so với thời đại học, không đến ngày nghỉ lễ, cậu không rảnh để về nhà.

Nào giống Nguyên Đản, gần trong huyện, chỉ cần rảnh rỗi, lúc nào cũng có thể về nhà ăn cơm.

Vậy mà Nguyên Đản cảm thấy lòng chua xót: “Chờ lần sau em về nhà, anh làm món cá da giòn cho ăn.”

“Món cá da giòn kia của anh còn không ngon bằng cha làm, em muốn ăn món cá da giòn cha làm, cà tím hầm thịt bà nội làm, gà cay Trùng Khánh anh làm, còn có thịt kho tàu mẹ làm!”

“Có ăn nổi không?”

“Có thể, em ăn được hết.”

Thiết Đản cười hì hì nói.

Nguyên Đản cũng cười, thấy Phong Ánh Nguyệt vẫy gọi mình, thế là giơ điện thoại tiến vào.

“Đang nói chuyện với Thiết Đản?”

Đường Văn Sinh hỏi.

Nguyên Đản gật đầu, đưa điện thoại tới, Đường Văn Sinh lại nói chuyện với Thiết Đản.

“Anh và mẹ đang làm gì thế ạ?”

Lâu không thấy động tĩnh của bọn họ, Thiết Đản tò mò hỏi.

Đường Văn Sinh nhìn thoáng qua rồi nói thật: “Mẹ con đang thử cà-vạt cho anh con.”

Thiết Đản lại hừ một tiếng: “Chờ xem, về sau con sẽ tự mở công ty luật, đến lúc đó sẽ mở bên cạnh bệnh viện thành phố.”

“Vậy con cố lên.” Đường Văn Sinh nhẹ giọng đáp.

Sau khi cúp điện thoại, Phong Ánh Nguyệt lại cẩn thận chọn lựa một cái khác. “Cái này cho Thiết Đản.”

Nguyên Đản thấy vậy, mỉm cười.

Chờ đến khi Thiết Đản được nghỉ về nhà, đến chỗ Nguyên Đản ở một đêm trước, mặc dù phòng ốc của cậu cũng sửa xong rồi, nhưng Nguyên Đản hiện vẫn chưa thành gia, chỉ cần Thiết Đản về đều sẽ ở chỗ Nguyên Đản.

Dù sao nơi này thường xuyên có người ở, bên chỗ cậu rất quạnh quẽ.

Sáng sớm hôm sau, Thiết Đản ngồi xe Nguyên Đản về huyện, vừa tới nhà không lâu, Đường Văn Sinh đã mang chiếc cà-vạt kia ra: “Thử xem sao.”

Thiết Đản cười ha ha nhận lấy, cậu ấy biết người nhà sẽ không quên mình.

Lúc ăn cơm cũng phát hiện trên bàn cơm đều là đồ ăn cậu và Nguyên Đản thích, cười càng thêm rạng rỡ.

Về quê, vợ chồng anh hai Đường cũng làm đồ ăn bọn họ thích, Tiểu Cương Tử cũng không ghen tị, ngược lại còn khuyên các anh ăn nhiều chút, nó vẫn còn đi học, thường xuyên ở bên cạnh cha mẹ, đương nhiên nghĩ đến các anh đã đi làm có thể ăn nhiều chút.

Gặp Nguyên Đản, đương nhiên là bác cả Đường hỏi thăm tình yêu tình báo của cậu thế nào.

Thiết Đản ngồi bên cạnh chế giễu, kết quả bị bác cả gái lôi kéo hỏi: “Thiết Đản, cháu có gặp cô gái nào phù hợp ở bên ngoài không?”

“Anh cháu còn chưa có gì, cháu không vội.”

Thiết Đản đẩy mục tiêu sang Nguyên Đản.

Nguyên Đản cười như không cười nhìn sang: “Cháu nhớ Thiết Đản có một người bạn cấp ba rất có hảo cảm với Thiết Đản, ở ngay trong khu ký túc xá sát vách đám Lưu Hải, rất gần.”

Hai vợ chồng bác cả Đường hai mắt sáng lên.

“Gần là tốt, cô bé này không tệ.”

“Phát triển đến mức nào rồi? Phải mau để cha mẹ cháu đến nhà con bé nói chuyện mới được!”

“A? Cái gì? Gọi tôi sao? Cháu sẽ về ngay!”

Ỷ vào ông bà cả lỗ tai không được tốt, Thiết Đản trực tiếp đứng dậy làm bộ có người gọi mình rồi chạy.

Nguyên Đản liếc mắt, nhưng bởi vì ít khi về nên tiếp tục ngồi trò chuyện với đám người bác cả Đường.

Khoảng một giờ sau, bác cả Đường nắm chặt tay cậu khuyên nhủ: “Có phải trong lòng cháu có vướng mắc gì hay không?”

Dù sao thân thế của Nguyên Đản đã lộ, nhưng dù sao cũng là nhà mình nuôi lớn, bác cả Đường vẫn là thương cậu, lại thêm đứa nhỏ này cũng không phải người vô ơn, qua nhiều năm như vậy cũng không thay đổi gì.

“Chuyện của các trưởng bối đã qua, cháu cũng đừng bởi vì những chuyện đó mà không lập gia đình.”

Bác gái cả cũng vô cùng lo lắng nhìn cậu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 476:



Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 12
Hai người già tóc trắng xóa đầy mặt lo lắng nhìn mình, trong lòng Nguyên Đản cảm thấy khó chịu, cậu dùng mỗi tay giữ c.h.ặ.t t.a.y một người, cảm nhận được một phần già nua.
“Không có, ông bà chớ suy nghĩ lung tung, cháu chỉ… muốn tìm một người thật lòng vừa ý, mỹ mãn sống hết đời như cha mẹ, mà không phải vì đến lúc lập gia đình mới lập gia đình, vậy sẽ thành hại con gái nhà người ta.”
Bác cả Đường yên lặng nhìn cậu, ngay khi Nguyên Đản cho rằng đối phương suy nghĩ nhiều, chỉ nghe ông ấy đưa lỗ tai lại gần nghi ngờ nói: “Cháu nói cái gì? Ông không nghe rõ.”
Bác gái cả cũng chỉ chỉ tai mình: “Già rồi, tai không tốt, cháu nói to hơn một tí.”
Nguyên Đản:…
Thế là cậu đành lớn tiếng nhắc lại.
Kết quả là nghe thấy tiếng Yêu Muội cười, cậu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người Phong Ánh Nguyệt đang ở sau lưng, cũng không biết nghe từ bao giờ.
Nguyên Đản:…
Mặt cậu lập tức đỏ lên.
“Nào nào nào, anh bắt được hai con cá chép lớn, chúng ta nướng ăn.”
Anh họ cả cười híp mắt xách thùng gỗ lớn đến bên ống nước làm cá.
Đường Văn Cường xắn tay áo: “Để em tới giúp anh g.i.ế.c cá.”
“Khụ khụ, em đi rửa vỉ nướng.”
Thiết Đản nín cười cũng đi theo.
Tiểu Lỗi Tử và Tiểu Sơn Tử cũng không ngừng lại, cười ha ha, lúc đầu, mấy người Yêu Muội và Phong Ánh Nguyệt chưa cười lớn tiếng như vậy, bị tiếng cười của đám Tiểu Lỗi Tử gợi lên, cũng cười to theo.
Phú Quý thậm chí còn nghịch ngợm, nhại lại lời Nguyên Đản một lần nữa, Nguyên Đản cầm lấy đòn gánh đang dựa vào tường đuổi theo: “Thằng nhóc kia tối nay ngủ tốt nhất đừng ngủ say như vậy!”
Buổi tối trong sân nhà bác cả Đường vô cùng náo nhiệt, có đánh bài, có làm đồ nướng.
Lúc này Yêu Muội cũng nói, ngày mai bạn trai cô ấy sẽ đến chơi.
Toàn bộ đám anh em vây quanh. Lại nói, thế hệ cháu của ba anh em bác cả Đường chỉ có một đứa cháu gái là Yêu Muội.
Nhưng hôm sau, mọi người vẫn chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ bạn trai cô ấy tới cửa.
Kết quả thằng nhóc này tự mình đến, lại còn xách quà đến tận cửa.
Người sao, cũng sáng sủa dễ nhìn, nhưng lại quá gầy, Nguyên Đản dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá đối phương.
Đối phương hơi sợ hãi đứng đó, Yêu Muội nháy mắt cho cậu ta, cũng không thể làm đối phương tự nhiên hơn bao nhiêu.
Sắc mặt chị dâu họ đột nhiên không tốt, chị ấy trực tiếp hỏi: “Cô nghe Yêu Muội nói nhà cháu ngay ở đập Thiên Hà, cách đây cũng khoảng hai mươi kilomet, lúc này việc đồng áng cũng không nhiều, cha mẹ cháu không rảnh sao?”
Thanh niên kia xấu hổ cười: “Nhà cậu cháu có chút việc, cho nên cha mẹ cháu qua bên kia, về sau có rảnh sẽ đến nhà chơi.”
Yêu Muội nghe vậy, mấp máy môi.
Nguyên Đản trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại, ngay trước mặt thanh niên kia, nhờ cậu bạn bên đầu điện thoại kia đến nhà cậu ta nhìn xem, người bạn kia cùng thôn với thanh niên này.
Thanh niên nghe thấy tên đối phương, sắc mặt lập tức bối rối, quả nhiên, sau khi đầu điện thoại bên kia nói cha mẹ thanh niên đều ở nhà, sắc mặt của người cả nhà họ Đường đều không tốt.
Đây là không thích Yêu Muội nhà họ cho nên không muốn đến cùng con trai thôi!
“Đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, ở lại ăn bữa cơm rau dưa đi.”
Sắc mặt bác cả Đường lạnh nhạt nói.
Thanh niên nhìn về phía Yêu Muội, cậu ta theo đuổi Yêu Muội đã nhiều năm, hai người là bạn cấp ba, sau khi tốt nghiệp cấp ba mới nhận lời tỏ tình của cậu ta.
Nhưng hai người học đại học ở hai thành phố, bình thường đã ít gặp nhau, cứ như vậy duy trì đến năm nay, Yêu Muội tốt nghiệp đại học, Yêu Muội ngỏ lời muốn cậu ta gặp cha mẹ họ hàng nhà mình, cậu ta cũng đồng ý.
Nhưng cha mẹ cậu ta cảm thấy con mình rất tài giỏi, hẳn nên cưới một cô gái người thành phố, không ưa Yêu Muội, nếu là người nhà Đường Văn Sinh thì bọn họ còn cảm thấy không tệ, nhưng là nhà bác cả Đường, ngoại trừ một người là A Tráng còn tạm được, không sánh bằng nhà cha Đường và chú ba Đường.
Cho nên mặc kệ cậu ta khuyên thế nào, cha mẹ cậu ta cũng không muốn tới nhà, rơi vào đường cùng, thanh niên đành phải một mình tới cửa.
Yêu Muội không phải không rõ, cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó vẽ ra nụ cười nhìn thanh niên: “Bất kể thế nào, chúng ta cũng coi là bạn học, bạn bè, tới cũng tới rồi, nghe ông em đi, ăn bữa cơm rồi về.”
Thanh niên hoảng vô cùng, muốn nói thêm vài câu với Yêu Muội, Nguyên Đản và Thiết Đản cùng với đám anh em Tiểu Lỗi Tử tiến lên hết, chắn trước người Yêu Muội, Nguyên Đản kéo thanh niên vào trong nhà trên.
“Đến đây, ngồi cạnh anh đi.”
Thanh niên bị ánh mắt của Nguyên Đản dọa đến mức không dám phản kháng, rõ ràng đối phương là người có nghề nghiệp chính đáng, sao ánh mắt lại dọa người như vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.