Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 8



Editor: Linh Kim

Một tiết học của nhà trẻ kết thúc.

Chuông tan học vừa mới gõ vang, cô giáo Đường còn chưa kịp rời khỏi lớp học, một đám bạn học đã vây quanh chỗ ngồi của Ngôn Cẩn.

“Em gái, cậu cũng thật đẹp.” Một bạn nam lớn gan tiến lên nói.

“Em gái, tớ tên Vương Minh, cậu tên là gì a?”

Đây là đã quên tên Ngôn Cẩn được cô giáo giới thiệu lúc trước.

Ngôn Cẩn ngồi trên ghế, đối mặt với một đám trẻ con nhiệt tình, có chút không thích ứng được lôi kéo ống tay Ngôn Hi.

Ngôn Hi quả nhiên là một chị gái tốt, lập tức từ đang lắng nghe người khác khen em gái mình có bao nhiêu đáng yêu quay sang quan tâm nhìn Ngôn Cẩn.

“Tiểu Cẩn, em làm sao vậy?”

Ngôn Cẩn nghe vậy chỉ trái tim của mình nói: “chị, thật nhiều người, em có điểm không thở được.”

Ngôn Hi nghe vậy, lập tức nhảy xuống ghế, bắt đầu xua đuổi mấy đứa trẻ vây hai bên bọn họ.

“Các cậu đều tản ra một chút, em gái tớ thở một chút.”

Các bạn nhỏ nghe vậy, lại nghĩ tới dặn dò của cô giáo Đường lúc trước, lập tức nghe lời lui ra phía sau vài bước.

Ngôn Cẩn chỉ cảm thấy không gian xung quanh mình lập tức trống trải, trái tim cô có chút không thoải mái lúc nào mới an ổn trở lại.

Ngay lúc này, từ trong đám trẻ có một cậu bé đi tới.

Hắn lớn lên so với đám trẻ xung quanh phải cao hơn khá nhiều.

Cậu bé lập tức vọt tới trước mặt Ngôn Cẩn, dùng hai mắt đánh giá cô.

Ánh mắt kia dường như có thể nhìn thấu tâm tư.

Liền lúc này, cậu bé mở miệng, dùng âm thanh rõ ràng nói:

“Là Tiểu Cẩn đúng không, tớ coi trọng cậu, tớ muốn cậu làm bạn gái của tớ! Cậu có quyền im lặng, tớ liền coi như im lặng là đồng ý.”

Trong lòng của Ngôn Cẩn lập tức: Cái gì? Cái gì?

Ngôn Cẩn còn không có kịp nói chuyện, Ngôn Hi ở bên cạnh không nhịn được trợn trắng mắt.

“Tống Tiểu Thiên, tớ cảnh cáo cậu không được đánh chủ ý này với em gái tớ! Bằng không tớ liền đi đi mách cậu.”

Mà cậu bé vốn đang uy phong lẫm liệt nghe được lời cảnh cáo của Ngôn Hi, sau đó theo bản năng run lên một cái.

Bất quá hắn cũng chưa từ bỏ ý định nói: “Với giá trị nhan sắc mà nói, chỉ có tớ mới xứng với em gái cậu.”

Nghe được câu nói đó, Ngôn Cẩn không nhịn được cười thành tiếng.

Con nít hiện tại còn nhỏ mà thật khôn lanh, còn biết giá trị nhan sắc là cái gì, so với cô khi còn nhỏ khá hơn rất nhiều.

Người đã trưởng thành dùng tâm tư của “Lão bà” mà nghĩ.

Bất quá, chị gái cũng không có giống với trong tiểu thuyết mô tả, là một người nhẫn nhục chịu đựng nha.

Tuy rằng là ngày đầu tiên đi nhà trẻ, nhưng quan sát phản ứng của bạn bè với Ngôn Hi, cùng phản ứng bản năng của Tống Tiểu Thiên với Ngôn Hi, Ngôn Cẩn có thể nhìn ra được tính cách Ngôn Hi không yếu đuối.

Như vậy tại sao trong cốt truyện cô ấy lại đi đến nông nỗi đó?

Bị chính người thân cận nhất của mình làm tổn thương!

Cái này Ngôn Cẩn không biết, nhưng hiện tại Ngôn Cẩn có thể đảm bảo chính là, Ngôn Hi sẽ không phải rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Ở trong lòng Ngôn Cẩn, tình yêu vĩnh viễn không thể hơn được tình thân.

Tương lai cái kết cục cô cùng Ngôn Hi vì nam chính “Trở mặt thành thù”, Ngôn Cẩn chỉ mong đối phương không xuất hiện trước mặt mình và Ngôn Hi, bằng không nếu Ngôn Hi theo cốt truyện mà yêu cái tra nam kia, cô nhất định sẽ không thể khống chế dùng một chút thủ đoạn.

………………………………….

Ngôn Cẩn ngày đầu tiên đi nhà trẻ, vẫn là thập phần vui sướng.

Cô cũng không phải một đứa trẻ thực sự, cho nên có thể khống chế mình không đi theo đứa trẻ khác chơi đùa.

Ngôn Cẩn biết tình huống thân thể của mình là thế nào, bởi vậy cô biết cường độ hoạt động nào cô có thể tiếp thu, sẽ không dẫn đến mình phát lại bệnh tim.

Mà cô giáo Đường bị hiệu trưởng Lưu dặn dò, thấy Ngôn Cẩn thập phần là một đứa trẻ an tĩnh, điều này làm cô Đường không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nói như vậy, cô chính là không để cho đứa trẻ khác chơi đùa va phải Ngôn Cẩn là được.

Thời điểm 11 giờ rưỡi trưa, các bạn nhỏ ở nhà trẻ đều phải bắt đầu đi ngủ trưa, Ngôn Cẩn hôm nay cũng có một chỗ nhỏ bên cạnh tập thể các bạn.

Lúc trước cô Đường muốn mang chính mình đến giường của cô, Ngôn Cẩn đã lắc đầu cự tuyệt yêu cầu này.

Cô đi vài bước đến bên nguời Ngôn Hi, ánh mắt tràn đầy ý ỷ lại nhìn Ngôn Hi, sau đó đối với cô giáo nói: “Cô giáo, con muốn ngủ cùng chị gái.”

Cô giáo Đường kinh ngạc nhướng mày, sau cũng tự lý giải là đứa trẻ 6 tuổi đối với nơi xa lạ chính là cảm thấy bất an.

Ngôn Cẩn muốn ngủ cùng Ngôn Hi, cũng là một điều bình thường.

Bởi vậy cô giáo Đường không do dự đồng ý yêu cầu của Ngôn Cẩn.

Ngôn Cẩn liền vui mừng tự ôm gối của mình tới bên trên giường Ngôn Hi.

Giường đệm của nhà trẻ Lam Thiên cũng đủ lớn, có thể chứa tốt hai đứa trẻ.

Ngôn Cẩn liếc mắt nhìn Ngôn Hi bởi vì ngủ cùng mình mà không được tự nhiên.

Nội tâm chính là có vài phần cao hứng.

Hỏi: “Làm thế nào để kéo gần khoảng cách cùng một bé gái?”

Đáp: “Nói lời bí mật, ngủ cùng một chiếc giường.”

Ngôn Hi không được tự nhiên, nhưng Ngôn Cẩn lại có vẻ thập phần thản nhiên.

Bởi vì hiện tại thân thể này buồn ngủ tương đối nhiều, Ngôn Cẩn cơ hồ là nằm xuống không bao lâu, liền rơi vào giấc mộng.

Chỉ để lại Ngôn Hi lăn lộn một hồi, sau đó cũng quen cảm giác có một người nằm bên cạnh mình.

Tối hôm qua Ngôn Hi thức khuya, bởi vậy cô bé cũng thực buồn ngủ.

Cô bé nhịn không được trộm nhìn thoáng qua em gái đã ngủ ở bên cạnh.

Có thể hiện tại hô hấp không tốt, khi ngủ miệng đều hơi hơi mở ra.

Ngôn Hi nhìn thấy môi Ngôn Cẩn thập phần tái nhợt, còn có điểm màu xanh lá. Mà trên tay đối phương, cũng có dấu vết màu tím mờ nhạt.

Nhìn nhìn, Ngôn Hi không biết đã ngủ từ lúc nào.

Chờ đến thời điểm cô bé mở mắt ra lần nữa, cô giáo Đường đã ở trước mặt, còn em gái đã được cô giáo chiếu cố mặc xong quần áo.

Ngôn Cẩn có chút thất vọng nhìn cô giáo bên cạnh, cô vốn cho rằng mình rốt cuộc cũng có cơ hội tự mặc quần áo.

Kết quả không ngờ Tần Văn Châu đã sớm nghĩ tới điểm này.

Bà còn cùng hiệu trưởng Lưu cùng cô giáo Đường an bài tốt, nhờ các cô giúp mình mặc quần áo.

Khi mới tỉnh dậy, vốn dĩ cô tính toán tự mặc quần áo liền bị cô Đường ngăn cản.

Đối phương mặt tươi cười, thời điểm thấy cô muốn tự mặc quần áo, còn thập phần thân thiện giảng giải Ngôn Cẩn không cần thẹn thùng, từ mẹ của Ngôn Cẩn đã biết cô không thể tự mặc quần áo.

Ngôn Cẩn trầm mặc một hồi, chỉ có thể nghẹn khuất thừa nhận sự thật này.

Cho nên, tâm trạng hiện tại của cô không tốt.

Ngôn Hi lúc này cũng vội vàng từ trên giường bò dậy tự mặc quần áo vào, còn cô Đường đã đi giúp các bạn học khác còn chưa mặc.

Bên này Ngôn Hi mặc tốt quần áo xong, nhìn qua bên này liền thấy ánh mắt em gái ngập tràn oán niệm.

Loại oán niệm này vẫn được tiếp tục đến buổi học buổi chiều của nhà trẻ, lúc Ngôn Hi cùng các bạn học khác bắt đầu chơi trò chơi, Ngôn Cẩn bởi vì lý do sức khỏe mà chỉ có thể ngồi một bên nhìn, lúc này oán niệm liền biến mất.

Nhìn một đám trẻ con chơi trò chơi, Ngôn Cẩn lần đầu nổi lên ý nghĩ bản thân may mắn vì thân thể có bệnh.

……………………

Buổi chiều tan học, Ngôn Cẩn lôi kéo tay Ngôn Hi, cùng nhau đi đến cổng trường.

Sau đó nhìn về phía phụ huynh, Ngôn Cẩn liếc mắt liền thấy Tần Văn Châu đứng ở đầu tiên, ánh mắt đang nôn nóng nhìn về phía nhà trẻ.

Cùng lần trước hai người lại đây đón Ngôn Hi cũng quá đối lập, hôm nay Tần Văn Châu đến đón con cũng quá mức tích cực.

Cửa lớn nhà trẻ vừa mở ra, Tần Văn Châu vọt tới đầu tiên, bà vừa đưa bảo vệ xem giấy chứng minh thân phận cho bảo vệ, vừa tiếp tục đi về phía hai đứa trẻ.

Sau đó lại hấp tấp mang hai đứa nhỏ ra khỏi một đám phụ huynh xung quanh.

Chờ đến thời điểm ra khỏi đám người, Tần Văn Châu lập tức ngồi xổm xuống ôm thân thể Ngôn Cẩn lên.

Bà lúc này mới rảnh hỏi Ngôn Hi biểu hiện của Ngôn Cẩn ở nhà trẻ hôm nay.

Biết được đám trẻ kia đều thực thích Ngôn Cẩn, hơn nữa bọn họ chơi đùa cũng không đụng phải Ngôn Cẩn, tâm của Tần Văn Châu treo lơ lửng cả ngày rốt cuộc cũng có thể hạ xuống.

Bà khó có được mà khen Ngôn Hi một câu: “Ngôn Hi làm không tồi, về sau hãy làm như vậy, con chính là chị gái nhất định phải bảo vệ em gái thật tốt, ở trường cũng nhường em gái.”

Ngôn Cẩn bò ở trên vai Tần Văn Châu, đối với những lời này thì khịt mũi coi thường, ai quy định chị gái nhất định phải bảo vệ em gái, nhường nhịn em gái.

Cô mới không cần Ngôn Hi bảo vệ đi! Cô về sau sẽ bảo vệ Ngôn Hi không kém đâu.

Ngôn Cẩn chưa bao giờ thích đem mình vào vị trí cần được bảo vệ, so với được người khác bảo vệ, cô càng thích hưởng thụ cảm giác bảo vệ người khác.

Lúc sau về đến nhà, Ngôn Cẩn phát hiện trên bàn bếp đã dọn một bàn tiệc lớn, mà ba ba lúc này đã thay một bộ quần áo thoải mái đang ngồi ở trên ghế bàn ăn chơi điện thoại.

Ngôn Thành chính là một người bận rộn, mỗi ngày về đến nhà đều là lúc Ngôn Hi cùng Ngôn Cẩn đã đi ngủ đã lâu.

Đặc biệt là đoạn thời gian này, mỗi ngày Ngôn Cẩn chỉ có thể nhìn thấy ba mình ở thời điểm rời giường rửa mặt.

Ngôn Thành nghe được âm thanh mở cửa một hồi thì quay đầu sang nhìn.

Hắn cười cười nói: “Mọi người trở về vừa đúng lúc, dì giúp việc mới đem đồ ăn lên tới.”

Tần Văn Châu nghe vậy, tùy ý gật gật đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.