Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Của Nữ Chủ Trong Tra Tiện Văn

Chương 45



Editor: Linh Kim

Lúc này ở Ngôn gia, Ngôn Hi chờ đợi đã có điểm nhàm chán.

Tuy rằng cô vẫn ở trên sô pha xem TV, nhưng lực chú ý của cô hoàn toàn không ở trên TV.

Ngôn Hi vẫn không khống chế được mình nhìn về hướng cửa phòng.

Trong lòng cô nghĩ, em gái còn có cha và mẹ như thế nào còn chưa trở về nhà? Có phải em gái kiểm tra kết quả chỗ nào có vấn để, thân thể em gái chẳng lẽ lại không tốt sao?

Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này, Ngôn Hi liền cảm giác chính mình không thể hô hấp.

Nếu là em gái xảy ra chuyện, ba ba cùng mẹ nên làm cái gì bây giờ? Bọn họ luôn luôn yêu thương em gái như vậy.

Hơn nữa……. Cô nên làm cái gì bây giờ đây?

Trên thế giới này Tiểu Cẩn là người yêu thương cô nhất, nếu Tiểu Cẩn không còn nữa, còn có người sẽ quan tâm cô sao?

Liền ở thời điểm Ngôn Hi miên man suy nghĩ, cửa lớn Ngôn gia đột nhiên truyền đến một trận âm thanh chuyển động của chìa khóa, sau đó lại là một trận âm thanh nói chuyện ở ngoài cửa vang lên.

Nghe đến mấy cái âm thanh này, tinh thần Ngôn Hi lập tức phấn chấn lên, cô từ sô pha đứng lên, sau đó vội vàng chạy tới đi mở cửa.

Ngôn Cẩn chính là đang cầm chìa khóa mở cửa, liền đột nhiên cảm giác được cửa bị người từ bên trong kéo ra, sau đó thân ảnh Ngôn Hi xuất hiện ở trước mặt cô.

“Chị!” Ngôn Cẩn hô một tiếng.

Sau đó xông lên phía trước ôm lấy cánh tay Ngôn Hi.

“Một ngày không gặp, em rất nhớ chị nha!”

Ngôn Hi bị những lời này của Ngôn Cẩn chọc cho vui vẻ, cô vốn dĩ bởi vì mình một mình ở chỗ này mà trong lòng sinh ra những suy nghĩ rối loạn, ngay lúc này liền bị vẻ mặt tươi cười của Ngôn Cẩn đánh tan.

Xem đi, quả nhiên em gái vẫn thực là ỷ lại cô.

Cô một ngày không thấy em gái, liền rất là tưởng niệm. Em gái một ngày không thấy cô, cũng là rất tưởng niệm.

Lúc sau suy nghĩ đến điểm này, tâm trạng Ngôn Hi lập tức an ổn.

Mà lúc này Ngôn Cẩn đối với Ngôn Hi làm nũng đủ rồi, cô nhớ tới thời điểm trong tay Tần Văn Châu có hai cái bánh kem nhỏ.

Sau khi lôi kéo Ngôn Hi ngồi xuống sô pha phòng khách, Ngôn Cẩn lại chạy đến trước mặt Tần Văn Châu lấy hai cái bánh kem nhỏ lại đây, sau đó giống như hiến vật quý đưa tới trước mặt Ngôn Hi.

“Chị, chị chọn một cái đi, cái này là mẹ cố tình mua cho chúng ta nha, mẹ nói rằng bà nhớ rất rõ chị thích nhất là ăn bánh kem nhà này.”

Mẹ mua?

Bởi vì chính mình thích ăn?

Ngôn Hi có chút không thể tin tường nghe Ngôn Cẩn nói.

Sau đó duỗi tay tiếp nhận một cái bánh kem.

Trong chiếc hộp đóng gói tinh mỹ có logo mà Ngôn Hi quen thuộc, xác thực là bánh kem trong tiệm cô thích ăn nhất.

Ngôn Hi cảm giác được có điểm không chân thật, cô trộm nhìn Tần Văn Châu đang bận rộn gì đó trong phòng của bà, lại nhìn bánh kem trong tay mình, sau đó liền cảm thấy trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.

Tiểu Cẩn thường ngày cũng không thích ăn bánh kem, điểm này khẳng định mẹ biết, nhưng là bà vẫn cứ mua bánh kem hiệu này, kia chẳng phải chứng minh mẹ cố ý vì cô mà đi mua sao.

Cho nên mẹ quả nhiên vẫn là quan tâm cô.

Ngôn Hi ôm hộp bánh kem, khóe miệng không nhịn được treo lên một nụ cười.

Ngôn Cẩn nhìn đến khóe miệng Ngôn Hi đang cười, nôi tâm không ngăn được chua xót trong nháy mắt.

Chẳng sợ thường ngày biểu hiện thành thục lại hiểu chuyện. Là một cô bé còn chưa thành niên, nội tâm Ngôn Hi kỳ thực vẫn luôn khao khát tình yêu của cha mẹ.

Hiện tại chẳng qua chỉ là một cái bánh kem nhỏ, đối phương liền cảm động như thế, Ngôn Cẩn quả thực khó mà tin được Ngôn Hi thường ngày phải chịu áp lực tâm lý đến thế nào.

Ngôn Cẩn đột nhiên muốn ôm Ngôn Hi một cái, mà cô thực sự làm như vậy.

Ngôn Hi tay còn cầm bánh kem, đột nhiên không thể tiếp thu cái ôm không rõ tại sao của em gái.

Ngôn Hi sờ sờ tóc Ngôn Cẩn, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Cẩn, làm sao vậy? Là nơi nào không thoải mái sao?”

Ngôn Cẩn đem đầu vùi ở trong lòng Ngôn Hi, sau đó mới làm động tác lắc lắc đầu rất nhỏ.

“Không phải, em chỉ đột nhiên muốn ôm chị. Chẳng lẽ chị không muốn ôm em sao?”

Lời nói của Ngôn Cẩn tràn ngập ỷ lại đối với Ngôn Hi.

Mà cũng chính loại ỷ lại này, làm nội tâm Ngôn Hi vô cùng thỏa mãn.

Ngôn Hi nhếch miệng một cái, ngữ khí mềm mại nói với Ngôn Cẩn: “Chị cũng thực thích ôm Tiểu Cẩn.”

Ngôn Hi thích nhất chính là Ngôn Cẩn.

Bánh kem nhỏ của Ngôn Cẩn vào ban đêm đã bị cô giải quyết xong, mà Ngôn Hi lại quý trọng đem bánh kem của mình tới tủ lạnh ướp lạnh trong phòng.

Bởi vì buổi chiều ngày hôm sau Ngôn Cẩn cùng Ngôn Hi phải quay về trường học.

Cho nên buổi sáng ngày chủ nhật Tần Văn Châu liền dậy sớm, sau đó đi chợ mua thức ăn thịt gà thịt vịt mới mẻ trở về, lại vì Ngôn Cẩn làm một bữa tiệc phong phú.

Mà lúc này, ở Lam Thải ảnh nghiệp, Phong Lị ngồi trong văn phòng, càng muốn đem sự việc ngày hôm qua bốc hỏa.

Bà nuôi con trai mười tám năm, liền bị một cái hồ ly tinh đem hồn câu dẫn đi rồi.

Phong Lị càng nghĩ càng giận, cuối cùng dứt khoát gọi điện cho trợ lý của mình, sau đó đối với đối phương phân phó nói.

“Cậu đi điều tra giúp tôi người cùng Tiểu Phong gặp gỡ gần đây, cô gái tên là Ngôn Cẩn.”

Thư ký nghe vậy gật gật đầu, trả lời nói: “Vâng, thưa chủ tịch.”

Sau đó liền lui ra ngoài đi tìm người làm chuyện này.

Không thể không nói, là một công ty điện ảnh bên dưới có không ít nghệ sĩ. Thuộc hạ của Phong Lị đối với việc đào riêng tư của người khác vẫn là tương đối am hiểu.

Bên này buổi sáng Phong Lị mới bố trí nhiệm vụ xuống, chạng vạng thư ký đã trực tiếp đi vào văn phòng của bà sau đó đem một đống tư liệu trên tay giao cho Phong Lị.

Phong Lị duỗi tay mở tư liệu điều tra của paparazzi bọn họ dưỡng tới.

Ngôn Cẩn, nữ, sinh ngày 21 tháng 10 năm 2021, từ nhỏ mắc bệnh tim bẩm sinh, khi còn nhỏ từng nhiền lần bị đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU, sau khi lớn lên bệnh tình có chuyển biến tốt đẹp, nhưng thân thể vẫn suy yếu như cũ, đi nhà trẻ ở nhà trẻ Lam Thiên, tiểu học đi học ở….. Căn cứ vào hiểu biết, cô gái này sau này hẳn là không thể sinh nở.

Nhìn đến câu cuối cùng kia, tay Phong Lị bỗng nhiên nắm chặt lại.

Không thể sinh nở?

Sao lại có thể như vậy, bà tuyệt đối không cho phép Lăng Phong cùng cô gái như vậy ở bên nhau.

Lúc đầu nguyên bản Phong Lị còn nghĩ là nếu Lăng Phong thích, như vậy tương lai chờ đến khi Ngôn Cẩn thành niên bà sẽ để cho Lăng Phong đem người cưới về, sau đó thành toàn cho tâm tư của Lăng Phong.

Hiện tại nhìn đến Ngôn Cẩn bởi vì bệnh tim mà không có cách nào sinh nở, Phong Lị liền chỉ còn ý nghĩ làm sao cho Lăng Phong không còn tiếp tục ý niệm cùng cô gái này.

Cô gái không thể sinh con, cưới về có chỗ lợi gì, lại không thể vì Tiểu Phong nối dõi tông đường.

Phong Lị suy nghĩ một hồi, cảm thấy việc này không thể chỉ có một mình mình biết.

Sau đó bà liền lấy di động ra, gọi cho ông xã mình một cuộc điện thoại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.