“Cái gì?”
Giang Vãn Trạch tựa hồ không ngờ tới phản ứng của hắn.
Miệng lưỡi bén nhọn, trả lời một cách mỉa mia, nhìn đến trong mắt hắn không có một tia cảm tình.
Hắn thoáng một chút hoảng hốt, tựa hồ đang ở phân biệt thật giả.
Nhưng rất nhanh, hoài nghi lóe lên rồi biến mất.
Hắn như chó ghẻ đeo bám hắn hơn hai năm, ngay tại mấy ngày hôm trước còn phát rồi hạ dược hắn, bỗng nhiên nói không có hứng thú với hắn, còn làm bộ dáng giả bộ thờ ơ hắn, hắn sẽ tin sao?
Bất quá chỉ là thủ đoạn mới mà thôi.
“Lời hay không nói hai lần.”
Diệp Tiện liếc mắt, bỏ tay hắn ra, sửa sang lại cổ áo.
Âu phục đều bị hắn làm rối loạn.
“Tốt nhất như ngươi nói.” Giang Vãn Trạch châm chọc, “Nếu không trong tay ta có rất nhiều hắc liêu của ngươi, chỉ cần ta công bố ra, ngươi đời này đều đừng mơ lại ở giới giải trí xoay người!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
“Ngươi sẽ không đâu.”
Còn chưa đi xa, Diệp Tiệp liền từ từ nói một câu, trên mặt treo tản mạn tươi cười lại có chút lười biếng, nhìn qua giống một quý công tử ăn chơi trác táng.
Giang Vãn Trạch xoay mặt nhìn hắn, có trong nháy mắt, bị tươi cười trên mặt hắn làm hoảng.
“Ta sẽ.”
Ngươi không biết.
Diệp Tiện nhíu mày, giữa lông mày đều là tự tin, chính là không có nói nửa.
Hắn thật sự sẽ không, bởi vì bên trong nguyên tác không có ghi.
Hơn nửa nữ chính Lạc Vũ Vi đến bây giờ còn chưa xuất hiện, chỉ cần nàng không đụng tới Lạc Vũ Vi, sẽ không đụng đến điểm mấu chốt của hắn, hắn cũng sẽ không ra tay độc ác với nàng.
Không thể không nói người nam chủ này, trước khi gặp được Lạc Vũ Vi, tam quan vẫn là rất ngay thẳng.
Nhưng kỳ quái là, Trình Tĩnh Xu cũng không phải Lạc Vũ Vi, cho dù nàng giống hôm nay đùa nghịch Trình Tĩnh Xu, hắn cần thiết tức giận như vậy sao?
Bên trong nguyên tác, không phải Giang Vãn Trạch đối với Trình Tĩnh Xu chỉ là ứng phó người nhà, gặp dịp thì chơi thôi sao? Chẳng lẽ.. Hắn là cảm giác hành vi vừa rồi không chỉ làm Trình Tĩnh Xu khó chịu, cũng mang phiền phức cho hình tượng của hắn trong lòng Bạc lão gia tử?
Không sai biệt lắm, nhưng liên quan nàng cái rắm, nàng chính là có cừu oán tất báo thù.
Hiện tại việc cấp bách là làm sao giải quyết cái lễ vật phỏng tay này, nếu không dứt khoát xe hộp, đem đồ bên trong quăng vào thùng rác.
Nghĩ vậy, Diệp Tiện mở ra thùng rác.
Không ngờ nàng còn chưa kịp ném, một bàn tay to khớp xương rõ ràng mang theo lực đạo mạnh mẽ mà đoạt đi hộp quà trên tay nàng.
Diệp Tiện cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại.
Một người hình dáng rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn tới cực điểm ánh vào trong mắt nàng.
Đỉnh, đỉnh cấp lão đại?
“Đại, đại ca, không Bạc tổng!”
Gần như thế mà đánh giá tuyệt sắc dung nhan, Diệp Tiện đầu óc chợt ngốc, trong lúc nhất thời đều quên dành lại hộp quà.
Cho đến khi nam nhân mặt không biểu tình mà chuẩn bị mở nắp hộp ra, Diệp Tiện lúc này mới kịp phản ứng, nhảy dựng lên ngăn cản hắn, “Đừng! Đừng mở ra!”
Nàng giống như một quả bóng nhảy lên nhảy xuống, chính là hắn thật sự quá cao, một cái góc hộp nàng còn không chạm được.
Đỉnh cấp đại lão đúng là đỉnh cấp đại lão, vô luận là phương tiện gì đều có ưu thế chiếm hữu, hình dáng so với nam chính Giang Vãn Trạch còn cao hơn, quả thưc là không công bằng!
Nhất định không thể để hắn mở hộp ra, nếu như hắn thấy đồ vật bên trong, nàng chính là bước vào đường cùng rồi.
Vốn trong ấn tượng của đại lão đã kém, nếu lại nhìn.. đồ vật kia, nàng chỉ có thể nói câu tạm biệt~
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc, ngươi đem cái hợp trả ta được không?” Diệp Tiện thấy lại nhảy lên cũng vô dụng, làm liều, giống như một con rắn, ôm lấy cánh tay chuẩn bị mở hộp ra của hắn, “Van cầu người, ta van cầu ngươi, đem cái hộp trả lại cho ta đi~”