“Xin, xin lỗi!” Cảnh Lê vội vàng dùng tay áo lau mặt bàn cho hắn.
Tần Chiêu nhìn dáng vẻ tay chân bận bịu luống cuống của đối phương, không những không giận mà còn thấy rất thú vị.
Nếu đây là diễn thì thật sự diễn tốt quá đấy.
Nhiếp chính vương tựa người ra sau, tay chống đầu, hơi nghiêng sang một bên, thong thả nói: “Ta vừa mới hỏi ngươi đấy.”
Cảnh Lê dừng động tác trong tay lại.
Y thẳng người lại, không dám nhìn người nọ, nhỏ giọng nói: “Ta… ta mới tới.”
Tần Chiêu “À” một tiếng, lại nói: “Là nhóm gia phó mới tới phủ hôm qua đúng không? Thảo nào nhìn lạ mặt.”
“… Đúng ạ.”
Cảnh Lê lau sạch mặt bàn, lại châm trà lần nữa rồi đưa cho Tần Chiêu: “Mời vương gia dùng trà.”
Tần Chiêu nhìn cậu, không nhận trà mà hỏi tiếp: “Quản sự không dạy quy củ cho ngươi à?”
“… Dạ?”
Tần Chiêu kiên nhẫn giải thích cho y: “Ở trong vương phủ này, mọi đồ ăn thức uống trước khi vào miệng ta đều cần có người thử độc trước.”
Cảnh Lê tròn mắt nhìn.
Y cúi đầu nhìn chén trà trong tay, thăm dò hỏi: “Phải… Phải thử thế nào?”
“Thử độc còn cần ta dạy à?” Tần Chiêu nhướng mày, “Ngươi có thật là hạ nhân trong phủ không đấy?”
“Thật mà…” Cảnh Lê khóc không ra nước mắt.
Lẽ ra cậu không nên tới đây.
Bộ dạng Nhiếp chính vương tuấn tú mà sao phiền phức quá vậy TvT
Cảnh Lê từng nghe nói Hoàng đế thời xưa trước khi ăn cơm sẽ có một tiểu thái giám ăn trước mỗi món một ngụm để đề phòng có người hạ độc trong thức ăn.
Chẳng lẽ Nhiếp chính vương cũng phải làm thế?
Cảnh Lê mím mím môi, dưới cái nhìn chăm chú của Nhiếp chính vương, nâng chén trà lên nhắm mắt uống một ngụm.
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu sắp bị đối phương chọc cho tức đến bật cười.
Sống hai mươi tám năm, lần đầu tiên có người dám uống trà của hắn đấy.
Cậu thật sự là người khác đưa tới à?
Hay… Đang giả bộ?
Tần Chiêu hiếm khi cảm giác mình đoán không nổi.
Cảnh Lê uống một ngụm trà nhỏ, lại đưa chén tới lần nữa: “Thử xong rồi.”
Tần Chiêu hỏi: “Vị thế nào?”
Cảnh Lê nghĩ nghĩ, nói cụ thể: “Hơi đắng.”
Tần Chiêu: “…”
Tần Chiêu chợt có cảm giác, thiếu niên này có thể không phải giả vờ mà là ngốc thật.
Hắn nhận lấy chén trà, không uống mà đặt nó sang một bên.
Trên phố cứ miêu tả Nhiếp chính vương lãnh khốc vô tình, giết người không ghê tay nhưng sự thật là ba năm trước sau khi tru sát toàn bộ dư nghiệt của Thái hậu thì trên tay Tần Chiêu đã rất ít khi dính máu.
Lúc trước giết nhiều người như vậy là do tình thế bắt buộc, là vì củng cố triều đình vững chắc.
Thiên hạ giờ đã thái bình rồi, không cần phải thế nữa.
Về phần thiếu niên hôm nay, mặc dù không rõ lai lịch nhưng Tần Chiêu cũng không có ý định lấy mạng đơn giản như thế.
Cứ điều tra trước đã.
Tần Chiêu đang nghĩ vậy, đảo mắt nhìn qua đã thấy người nọ đang ngẩn người nhìn chằm chằm đĩa bánh quế.
Còn trộm nuốt nước miếng.
“…” Tần Chiêu buồn cười, “Sao thế, muốn ăn à?”
Cảnh Lê khẽ giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không muốn… Không dám.”
“Ta thấy ngươi có gì mà không dám chứ.”
Ngay cả chén trà của hắn cũng dám uống cơ mà.
“Ta chỉ muốn hỏi là…” Cảnh Lê mím môi, nhỏ giọng hỏi, “Cái này có cần thử độc không?”
Quả nhiên là muốn ăn.
Tần Chiêu nghĩ thầm.
Hắn còn định giày vò trêu chọc cậu thêm một lát nhưng nhìn thấy đôi mắt vô tội đáng thương của đối phương lại có chút mềm lòng. Hơn nữa, chẳng hiểu vì sao Tần Chiêu luôn cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc, còn chưa kịp nghĩ kĩ xem vì sao lại thế thì đã vô thức buột miệng nói: “Muốn ăn thì cứ ăn đi.”
Cảnh Lê nghi ngờ nhìn hắn.
Tần Chiêu hắng giọng một cái, giải thích: “Bản vương không thích ăn mấy thứ đồ ngọt này.”
Cảnh Lê vẫn nhìn hắn, không lên tiếng.
Tần Chiêu nghiêm mặt ra lệnh: “Ngồi xuống, ăn bánh.”
Cảnh Lê không hiểu vì sao đối phương lại đột nhiên thay đổi thái độ nhưng mà cậu đã đói muốn chết rồi, không kịp nghĩ nhiều hơn nữa.
Cậu dời cái ghế đẩu lại gần án thư rồi ngồi xuống, vui vẻ cầm bánh quế ăn.
Nhiếp chính vương nhìn dáng vẻ như bị đói nhiều ngày của cậu, hoài nghi đãi ngộ cho gia phó ở phủ mình: “Bọn họ không cho ngươi ăn no à?”
“Có cho.” Cảnh Lê nuốt xuống một miếng bánh, nhắc tới chuyện này còn có chút tủi thân, “Nhưng mà không ăn được.”
Tần Chiêu im lặng một lát, phản ứng đầu tiên lại là đã đến lúc thay đầu bếp trong phủ.
Cảnh Lê nói xong mới nhận ra mình lỡ lời, thấp giọng hỏi: “Có phải ta nói sai rồi không?”
“… Không.” Tần Chiêu dời mắt, lần nữa nhìn xuống tấu chương trong tay.
Chẳng biết sao hắn lại hơi không chịu nổi ánh mắt của thiếu niên nọ.
Mềm mại như một con vật nhỏ nào đó.
Là tiểu yêu tinh mê loạn thần trí người ta.
Trong phòng không ai nói chuyện tiếp, nhất thời yên tĩnh lại. Cảnh Lê ăn từng miếng bánh nhỏ, không dám phát ra tiếng động nào. Cậu vừa ăn vừa nhìn trộm người kia.
Nhiếp chính vương rất đẹp. Đẹp theo kiểu anh tuấn tuấn lãng chứ không phải kiểu đẹp trung tính. Dưới ánh nến, gương mặt ấy càng thêm góc cạnh sắc nét, lông mi thon dài đổ bóng xuống dưới mắt, từ lông mày tới xương hàm càng là đẹp đến không chê được điều gì.
Cảnh Lê nhìn đến xuất thần, ánh mắt thẳng thắn tới độ Tần Chiêu cũng không thể lơ đi.
“Ta đẹp không?” Tần Chiêu hỏi cạu.
“Không, không phải…” Tai Cảnh Lê nóng lên vô cớ, cậu cúi đầu xuống bối rối nói: “Ta, ta chỉ muốn hỏi… Ngươi không ăn gì à?”
Tần Chiêu giật mình.
Cảnh Lê nói: “Nãy ngươi không ăn cơm tối đúng không? Giờ lại đưa bánh ngọt cho ta, ngươi không thấy đói à?”
Đây là chuyện cậu núp sau nhà bếp nghe thấy bọn hạ nhân nói.
Nhiếp chính vương bề bộn nhiều việc, thường xuyên bận đến quên ăn quên uống, hôm nay cũng vậy. Từ giữa trưa tới giờ hắn đã không ăn gì, nếu không thì nhà bếp cũng sẽ không mang trà và điểm tâm tới lúc đêm đâu.
Mới nãy Cảnh Lê không trộm bánh quế đi cũng là vì thế.
Nếu cậu trộm bánh ngọt thì người này đêm khuya sẽ đói bụng.
Cảnh Lê cầm một miếng bánh ngọt bẻ đôi ra, đưa một nửa cho Tần Chiêu: “Ta thử độc giúp ngươi, ngươi ăn chút đi. Không ăn gì mà uống trà sẽ đau dạ dày đấy.”
Y nói xong thì cắn một nửa bánh ngọt trong tay mình.
Thử độc rất kính nghiệp.
Tần Chiêu nhận lấy nửa cái bánh quế mà cậu đưa tới, cũng quỷ thần xui khiến mà cắn một miếng.
Mùi hoa quế nhanh chóng tràn đầy đầu lưỡi.
Thiếu niên cười lên.
Tần Chiêu nhìn nụ cười ấy, nơi nào đó trong ngực bỗng rung động.
Tựa như gió xuân ấm áp thổi qua mặt nước, gây nên tầng tầng gợn sóng.
Tần Chiêu hơi dời mắt xuống, tầm mắt vô tình chạm trúng cổ của thiếu niên rồi dừng luôn ở đó. Cậu ngồi cạnh án thư, bên cổ hơi khuất bóng, từ góc nhìn của Tần Chiêu chỉ có thể nhìn thấy cổ cậu như có thứ gì đó.
Hơi tối, hình bầu dục, nom như trực tiếp bám vào da, trên da thịt trắng sứ cực kì nổi bật.
Chính Cảnh Lê cũng không biết cổ mình khác lạ, cậu chỉ hơi mất tự nhiên khi bị Nhiếp chính vương nhìn chằm chằm, đang tính rụt người về sau thì lại nghe hắn ra lệnh: “Ngồi yên.”
Cảnh Lê lập tức không dám cử động.
Tần Chiêu vươn tay về phía cậu.
Ngón tay hắn chạm xuống bên cổ đối phương, đầu ngón tay cảm nhận được một mảnh mát lạnh.
Thân thể Cảnh Lê nhẹ run lên.
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa: “Vương gia, bên kinh thành có thư tới ạ.”
Tần Chiêu vội vàng thu tay về nhanh như chớp.
Cảnh Lê cũng giật mình hồi thần, cậu vội vàng đứng dậy, thần sắc hơi bối rối.
Nhiếp chính vương đã khôi phục dáng vẻ nghiêm nghị như cũ, bình tĩnh trả lời: “Vào đi.”
Người tới là quản gia trong phủ.
Quản gia cũng không ngờ trong phòng còn có người khác, hắn cau mày đánh giá Cảnh Lê, hỏi: “Ngươi tên là gì? Hình như ta chưa gặp ngươi bao giờ thì phải?”
“Ta… Ta…”
Cảnh Lê trốn tránh cái nhìn của quản gia, bất lực nhìn sang Tần Chiêu.
Quản gia làm trong vương phủ nhiều năm, trực tiếp phụ trách quản lí tất cả người hầu trong phủ.
Lần này thì xong đời rồi…
“Không sao đâu, y mang điểm tâm tới cho ta thôi.” Tần Chiêu nói, “Ngươi lui xuống trước đi, ta có chuyện cần nói với quản gia.”
Cảnh Lê cầu còn không được, vội vàng ứng tiếng rồi nhanh chóng chạy đi.
Quản gia nhìn bóng lưng rời đi của cậu, nghi ngờ nói: “Vương gia, người này…”
“Ngươi chưa từng gặp à?” Tần Chiêu hỏi.
Quản gia suy tư một lát: “Nhóm người mới tới hôm qua tiểu nhân đã gặp qua một lần, không nhớ rõ khuôn mặt này. Có lẽ là tiểu nhân sơ ý, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
“Khuôn mặt như thế, nếu đã gặp thì lẽ ra là rất khó quên mới phải.” Quản gia thật lòng nói.
Tần Chiêu gật đầu: “Ngươi nói có lý.”
Tiểu thiếu niên xinh đẹp như vậy, nếu đã gặp qua làm sao có thể quên được.
Nhưng mà cho dù quản gian không nói thì Tần Chiêu cũng chắc chắn cậu không phải người hầu.
Nếu là hạ nhân thật, kể cả đám hạ nhân mới tới hôm trước cũng không thể không biết đến ngân châm thử độc tự chế được Tần Chiêu đặt trên án thư được.
Tần Chiêu chỉ thoáng thăm dò thôi mà đồ ngốc kia đã lỡ miệng rồi.
Quản gia nghĩ nghĩ, hoảng sợ nói: “Không phải là thích khách chứ ạ?”
Tần Chiêu cảm thấy hẳn là không có thích khách nào ngốc như cậu cả.
“Phái người điều tra thêm đi.” Tần Chiêu nói, “Xung quanh biệt trang này vài dặm đều là người của chúng ta,y không trốn thoát được đâu.”
Quản gia gật đầu nói vâng, Tần Chiêu cúi đầu xuống, tầm mắt lại rơi vào điểm tâm trên bàn.
Một nửa miếng bánh mà cậu ăn vẫn còn đặt trong đĩa, Tần Chiêu thả miếng bánh trong tay mình vào đó, chợt có hơi thất thần.
Hắn đã không thể nhớ rõ người trước đây từng chia bánh ngọt cho hắn là ai nữa.
“Ngươi rốt cuộc là ai đây…” Tần Chiêu thở dài thì thầm.
.
Nhiếp chính vương chưa bao giờ tính sót nay lại tính sai.
Quản gia và thiếu niên xa lạ kia chỉ là người chân trước kẻ chân sau rời khỏi thư phòng, chẳng ngờ lúc quản gia phân phó hạ nhân đi tìm thì đã không thấy bóng dáng.
Cẩn thận điều tra hồi lâu, chỉ tra ra được một bộ quần áo bị mất trong viện của hạ nhân và họ Dương làm điểm tâm đêm ấy từng tiếp xúc với cậu. Ngoài hai thứ này, toàn bộ trên dưới phủ Nhiếp chính vương, từ tỳ nữ cho tới nô bộc, từ thị vệ trong phủ tới ảnh vệ của vương gia đều không hề biết thiếu niên nọ đi đâu.
Dường như cậu đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất vô tung vô ảnh giữa vương phủ rộng lớn.
Có người lạ vào phủ Nhiếp chính vương mà lại toàn vẹn trở ra rồi biến mất vô thanh vô tức. Chuyện này một truyền mười mười truyền trăm, không biết là ai đầu têu, trong phủ bắt đầu truyền ra tin có yêu quái.
Tin đồn càng đồn càng nghiêm trọng, thậm chí tiểu Hoàng đế trong kinh thành cũng nghe được, cố ý mang thuốc bổ từ trong cung chạy đến.
Nhiếp chính vương tiếp tiểu Hoàng đế ở đình viện giữa hồ ở biệt trang.
Kỳ Tuyên nhìn Tần Chiêu, mặt mũi viết đầy lo lắng: “Trẫm nghe nói Nhiếp chính vương gặp phải yêu quái, còn bị hút tinh khí ư?”
“…” Tần Chiêu dạo này cũng đang phiền muộn, tức giận nhìn y, “Hôm nay bệ hạ phê bao nhiêu tấu chương, xem bao nhiêu sách sử rồi? Nhàn hạ như thế không bằng sáng tác thêm mấy bài thơ văn đi.”
Kỳ Tuyên yên lặng uống trà, không nói.
Chẳng được bao lâu, y lại không yên lòng hỏi lại: “Ngươi thật sự không có việc gì chứ?”
Tần Chiêu mặt không biểu tình: “Trông bản vương giống người xảy ra chuyện lắm à?”
“Giống.” Tiểu Hoàng đế dừng một lát, nói thật, “Hiếm lắm mới thấy ngươi mất hồn mất vía như thế này.”
Lần này là Tần Chiêu không nói gì.
Hắn im lặng một chốc, hỏi: “Ngươi tin trên đời này có yêu ma thật à?
Tin đồn trong phủ có yêu quái đương nhiên Tần Chiêu cũng biết. Hắn biết nhưng lại không ngăn cản, còn cố tình hỗ trợ để tin đồn càng lan xa. Hắn cảm thấy nếu như thiếu niên có ý đồ gì với hắn thật không chừng sẽ vì chuyện đó mà quay lại.
Thế nhưng cậu không tới.
Thiếu niên kia không xuất hiện nữa.
Phút gặp mặt ngắn ngủi trong thư phòng đêm ấy dường như chỉ là một giấc chiêm bao của Tần Chiêu, thậm chí lời đồn mãnh liệt hôm nay cũng khiến hắn không thể không hoài nghi, chẳng lẽ người nọ thật sự là yêu quái ư?
“Thà răng tin là có, không thể tin là không.” Tiểu Hoàng đế cầm miếng bánh ngọt, cúi đầu cắn một miếng, “Hay là để trẫm phái người đi tìm vài vị pháp sư trừ yêu tới biệt trang xem một chuyến?”
“Không cần.” Tần Chiêu lắc đầu.
Hắn không tin mấy chuyện này, cũng lười chuyện bé xé ra to.
Tiểu Hoàng đế biết tính hắn, cũng không khuyên nhiều: “À này, cá chép nhỏ trẫm tặng đâu, sao không thấy nó?”
“Hạ nhân nói dạo này nó cứ trốn dưới đáy hồ, không thích bơi lên.” Tần Chiêu nói, “Ngươi ném miếng bánh thử xem.”
Tiểu Hoàng đế nửa tin nửa ngờ, bẻ một miếng bánh trong tay vứt xuống hồ.
Bánh ngọt vừa rơi xuống nước thì một con cá chép đỏ tươi lập tức lao từ đáy hồ lên cắn lấy.
“Lên thiệt nè!” Hai mắt tiểu Hoàng đế sáng lên, lại cho cá chép nhỏ thêm mấy miếng bánh.
Cá chép nhỏ ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay tiểu Hoàng đế, đuôi cá vui sướng lay động.
Tần Chiêu ngồi một bên quan sát hết thảy, mày hơi nhíu lại.
Thích ăn bánh ngọt, không biết che giấu tâm tình, còn hơi ngốc.
… Không phải chứ?
Tầm mắt Tần Chiêu rơi vào cá chép nhỏ, nó nhận ra ánh mắt của hắn thì thân thể lập tức cứng đờ, sau đó vội vàng quẫy đuôi bơi xuống đáy nước.
Bóng lưng có mấy phần hốt hoảng.
Không khác gì dáng vẻ chạy trối chết của thiếu niên.
“Ơ, không ăn nữa à?” Tiểu Hoàng đế hãy còn ngơ ngác nhìn hồ nước.
Tần Chiêu nhìn mặt hồ dần dần bằng phẳng lại, cảm thấy hình như mình đã phát hiện ra gì đó.
Tần Chiêu: “…”