Lúc Lâu Khải về nhà đã thấy một màn này, lần đầu tiên hắn thấy Nguyên Húc tức giận, dù gì ngày thường cũng toàn đùa giỡn, bèn có chút mới lạ mà nhướng mi.
“Làm sao vậy?” Hắn đưa áo khoác cho người hầu bên cạnh.
“Không sao.” Cảm xúc của Nguyên Húc tới nhanh cũng đi nhanh, khi đối mặt với hắn cười rất ngọt ngào, “Anh về rồi, nên ăn cơm tối thôi.”
“… Trong đầu cậu chỉ có ăn thôi sao?” Lâu Khải nhíu mày.
“Đương nhiên là không.” Nguyên Húc lắc đầu, “Ăn chỉ chiếm một nửa, nửa còn lại đều là anh.”
Lâu Khải thờ ơ, lúc đi qua quản gia thì dừng lại, “Sau cơm tối tôi phải biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.” Quản gia cúi đầu thấp hơn.
“Nói mới nhớ, qua tuần rồi, điện thoại của em sửa xong chưa?” Nguyên Húc đột nhiên hỏi, “Em không nhớ mật khẩu tài khoản các ứng dụng liên lạc, hy vọng tính năng tự đăng nhập vẫn còn.”
“Sửa xong rồi.” Mặt Lâu Khải không đổi sắc, “Sáng mai Tần Hà đưa cho cậu.”
“Trợ lý Tần à, em có gặp anh ta một lần, anh chỉ có một trợ lý ư?” Nguyên Húc chống cằm, “Cảm giác rất vất vả.”
Nếu cậu đoán đúng thì phòng ở và phòng vẽ đều do Tần Hà chuẩn bị, bây giờ còn đưa điện thoại cho cậu.
Lâu Khải nhìn cậu một cái, không nói gì, thong thả ung dung nuốt miếng bít tết xuống, “Nếu tôi là cậu, tôi sẽ lựa chọn ít quan tâm đến chuyện của người khác.”
Nguyên Húc như suy tư gì: “Chúng ta không giống người yêu.”
Cậu nhìn mặt Lâu Khải, phát hiện mình không tài nào tức giận được, “Nhưng mà em có thể giải thích được lý do vì em sao thích anh.”
Lâu Khải liếc mắt nhìn cậu, tình yêu của Nguyên Húc dành cho hắn đều là từ Bạch Tân Nhạc chuyển qua, cho nên mỗi một chữ cậu nói Lâu Khải đều không tin. Huống chi, mấy ngày nay hắn đã biết Nguyên Húc mồm mép lợi hại, vô số lời ngon tiếng ngọt vô cùng thuần thục phát ra từ miệng cậu.
Buổi tối gặp mặt ngắn ngủi kết thúc ở đây, hai người tách ra, Lâu Khải gọi quản gia tới, hắn ngồi trên ghế ở thư phòng, giọng điệu thản nhiên, “Nói đi.”
“Hôm nay Lâu Phụng Khải tới.” Quản gia lập tức nói, “Hắn vào phòng vẽ của Nguyên tiên sinh lấy một bức tranh.”
“Nguyên Húc phát hiện?” Lâu Khải nhíu mày.
“Vâng.” Quản gia cúi đầu, “Xin lỗi rất nhiều, tiên sinh, tôi không thể ngăn hắn được.”
“Là không ngăn được hay không muốn ngăn?” Đầu ngón tay của Lâu Khải gõ nhẹ lên bàn, “Tôi biết ông là người bà ta phái tới, tôi cho phép ông báo cáo tình huống của tôi cho bà ta, nhưng không có nghĩa là cho phép ông tùy ý để người khác ra vào phòng ở của Lâu gia.”
Cơ thể quản gia run rẩy, há miệng một lúc cũng không giải thích được gì.
“Vô… vô cùng xin lỗi.” Miệng lão khô khốc, cuối cùng cũng phát ra âm thanh.
Lâu Khải cứ nhìn chằm chằm vào lão, thờ ơ nói, “Tôi không cần một lời xin lỗi.”
Quản gia dường như run đến đứng không vững, nghe hắn nói, “Cút về chủ tử của ông đi, bảo bả quản người Lâu gia cho tốt.”
Đây đã là đối xử nhân từ của Lâu Khải lắm rồi, quản gia vội vàng thu dọn hành lý, bị bảo vệ xách đồ đuổi khỏi cửa.
Lão quay đầu nhìn lại, ở đây có thể thấy thư phòng vẫn sáng đèn, nhưng bị bức màn che khuất, không biết người bên trong đang làm gì.
Mặc dù nói Lâu Khải không có quan hệ tốt với cha mẹ, nhưng trong lòng đối phương chắc hẳn vẫn còn tình cảm với bọn họ, nếu không cũng sẽ không để lão đi dễ dàng như vậy.
Quản gia lấy điện thoại ra ấn số gọi, sau đó không lâu đã lên xe rời khỏi biệt thự.
“Hình như sắp đổi quản gia nhỉ?” Nguyên Húc dựa vào cửa thư phòng, thấy Lâu Khải nhìn qua bèn giơ hai tay lên, “Em không cố ý nghe lén, chỉ vừa lúc đi ngang.”
Lâu Khải ngước mắt lên, “Cậu tới đây làm gì?”
“Nhà của em và bạn trai, chẳng lẽ không thể tùy tiện đi lại ư?” Nguyên Húc ra vẻ kinh ngạc mở to mắt, “Oa– thật khiến người ta thương tâm.”
“Nói đàng hoàng.” Lâu Khải nhíu mày.
“Muốn đi dạo vườn hoa với em không.” Nguyên Húc đi tới, hai tay chống lên bàn nhìn hắn, “Đi ra ngoài hít thở không khí, thế nào?”
Bình thường Lâu Khải chắc chắn sẽ từ chối, nhưng có lẽ chuyện vừa rồi ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, hắn im lặng gật đầu.
Vào vườn hoa, Nguyên Húc vẫn như thường lệ, ánh mắt nhìn ngắm hoa cỏ của cậu rất chuyên chú, thậm chí còn tập trung nhìn chăm chú vào một đóa hoa mà Lâu Khải không thấy đặc biệt rất lâu.
“Mỗi ngày cậu đều nhìn thứ này, không thấy mệt sao?” Lâu Khải đứng bên cạnh cậu, không thể hiểu nổi.
“Mỗi một gốc cây ngọn cỏ đều là thiên nhiên ban tặng.” Nguyên Húc cười cười, “Bất kể xem bao lâu, cũng có thể khám phá vẻ đẹp mới lạ từ nó.”
Lâu Khải hơi cau mày, hắn hiểu ý của Nguyên Húc, nhưng không thể giải thích.
“Chỉ khi học được cách thưởng thức cái đẹp, cuộc sống mới có thêm nhiều màu sắc và lạc thú.” Nguyên Húc đến gần hắn hơn, đôi mắt được ánh trăng phản chiếu sáng ngời, “Có điều mỗi người có một sở thích khác nhau, anh không thích thực vật thì cũng sẽ có chuyện khác mang đến cho anh lạc thú.”
Lâu Khải không đáp.
Nguyên Húc húc vai hắn, “Úi, đừng im lặng chứ, dựa vào quan hệ của chúng ta nói cho em biết cũng có sao đâu.”
Cậu lại nói thêm, “Có lẽ trước kia em cũng biết?”
Trên mặt chàng trai luôn nở nụ cười, cậu yêu thế giới này nên đôi mắt luôn có thể tìm được thứ tốt đẹp dù là nhỏ nhặt nhất. Lâu Khải nhìn cậu, hắn hiểu được bọn họ hoàn toàn là người hai thế giới.
Nguyên Húc giống như mặt trái của hắn vậy,
“Không có.” Hắn nói, “Thế giới này đối với tôi, cùng lắm chỉ là một bãi rác không có thú vị.”
Dường như không đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, Nguyên Húc kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lúc hắn xoay người muốn rời đi, đột nhiên Nguyên Húc nắm lấy cổ tay hắn, giọng nói trầm xuống, “Nhưng anh vẫn nỗ lực sống, anh sống trong thế giới mà mình cho là khủng khiếp thành công đến mức người thường khó thể tưởng tượng được, mặc kệ anh nghĩ ra sao, đây là điều khiến người ta ngưỡng mộ.”
Lâu Khải dừng lại hai giây, rút tay ra, bước nhanh đi không quay đầu.
Nguyên Húc thở dài, không có tâm tư tiếp tục đi dạo vườn hoa, dứt khoát về phòng vẽ ở.
Sáng sớm hôm sau, còn rất sớm, Nguyên Húc híp mắt buồn ngủ uống sữa bò, Tần Hà vào phòng, tìm thấy một đĩa bánh quy trên ghế nhà bếp.
“Nguyên tiên sinh, di động của ngài.” Tần Hà duy trì nụ cười.
Nguyên Húc cầm ly sữa bò, miễn cưỡng hí mắt, “Để trên bàn là được.”
Tần Hà đặt điện thoại lên bàn, thấy cậu không nhúc nhích, uyển chuyển nói, “Lâu Đổng không thích cử chỉ và ăn mặc quá tùy ý.”
Nguyên Húc đang uống sữa bỏ nóng, một chân gác trên ghế, cậu mặc bộ đồ hình con vịt vàng nhỏ rất đáng yêu, nút áo trên cổ hở, để lộ xương quai xanh tinh xảo. Tay áo bên phải được xắn lên vẹo vọ, tóc cũng lộn xộn, trông tùy ý vô cùng.
“Bây giờ ảnh cũng không ở đây.” Nguyên Húc lẩm bẩm.
Cậu nói xong không bao lâu, Lâu Khải mặc một bộ tây trang đen đi xuống, ngồi trên ghế gật đầu với Tạ Hà.
Tần Hà nhịn không được nhìn Nguyên Húc, phát hiện đối phương vẫn bất động như cũ, thứ thấy đổi duy nhất chính là lượng sữa.
“Cậu nên đi ra ngoài.” Lâu Khải nhìn anh.
Tần Hà ngẩn ra một chút: “Vâng.”
Uống xong ly sữa, Nguyên Húc cũng tỉnh táo đôi chút, cậu lấy bánh mì nướng trên bàn cắn mấy miếng, sau đó đứng lên khỏi ghế, chuẩn bị về ngủ thêm chút nữa.
“Chú ý ăn mặc.” Lâu Khải chợt nói.
Nguyên Húc cúi đầu nhìn vịt vàng nhỏ trên người mình, “Không đáng yêu ư? Còn nữa, ở nhà chú ý nhiều như thế làm gì.”
“Có người ngoài ở.” Lâu Khải nói, hắn cau mày, như cố gắng hết sức để không đánh giá phẩm vị của Nguyên Húc, “Ít nhất phải cài nút áo đàng hoàng.”
“Ò.” Nguyên Húc nhìn hắn, ngáp một cái, “Đi làm cố lên, em về ngủ bù đây, hôm qua vẽ tới nửa đêm, buồn ngủ chết.”
Cậu thuận tay cầm điện thoại trên bàn, đi về phòng.
Lâu Khải không hiểu cảm giác bực bội trong lòng từ đâu mà đến, nhưng hắn rất thành thạo trong việc kiềm chế cảm xúc xấu, nên chỉ rũ mắt ăn miếng cuối cùng của bữa sáng rồi đi ra ngoài.
Tần Hà vẫn còn chờ ở bên ngoài, anh được xem là tâm phúc của Lâu Khải, nên cũng biết rất nhiều chuyện nội bộ, ví dụ như vì sao Nguyên Húc đột nhiên sống chung với Lâu Khải.
“Thông tin trong điện thoại đã được làm giả, tuyệt đối không xảy ra sai sót.” Tần Hà mở cửa xe cho hắn, sau đó ngồi vào ghế phụ, thấp giọng nói.
Lâu Khải ừ một tiếng.
“Nguyên Húc chỉ là con trai út của nhà họ Nguyên, bọn họ thấy sự sẽ vì cậu ta mà bỏ chỗ khoáng sản kia ư?” Tần Hà hỏi.
“Đương nhiên là không.” Lâu Khải thờ ơ nói.
Nhưng hắn không giải thích tại sao mình biết mà vẫn giữ Nguyên Húc lại.
Tần Hà còn muốn hỏi tiếp, nhưng thấy Lâu Khải hơi mím môi trong kính chiếu hậu, anh lập tức biết câu hỏi vừa rồi đã khiến đối phương không vui, bèn thức thời ngậm miệng lại.
Mà bên kia, Nguyên Húc về phòng tiện tay vứt điện thoại lên gối, vùi mình vào giường đệm mềm mại, cuộn chăn thành một đoàn, đôi mắt vừa nhắm đã ngủ.
Có điều cậu không thể ngủ bù an ổn được, vừa chợp mắt chưa đến một tiếng, điện thoại đã reng reng.
Nguyên Húc đột nhiên từ trên giường bắn lên, dường như chưa tỉnh táo hoàn toàn, lộc cộc lăn trên đất, tay sờ chân. Đương nhiên cậu không sờ được gì cả, chỉ có áo ngủ mềm mại.
Cậu chớp mắt hai cái, khi ánh mắt nhìn thấy gối đầu và chăn bông trắng tinh, vẻ sắc nhọn trong mắt mới từ từ tan đi. Cậu cầm điện thoại bên gối, nhướng mày.
Cuộc gọi hiển thị là Chu Nguyên Lượng.
Cậu suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra ai, dứt khoát ấn nghe. Nào ngờ còn chưa kịp hé răng, bên kia vang lên một giọng nói lớn, vô cùng lo lắng nói, “Nguyên Húc, mấy ngày nay mày đi đâu vậy, dù cho có đi theo dõi Bạch Tân Nhạc đi nữa cũng không thể trốn tiết được, điện thoại cũng không nghe, mày còn muốn giải thích như mọi khi à?”
Nghe giống bạn đại học của cậu, Nguyên Húc hạ giọng, suy yếu nói, “Cậu là Chu Nguyên Lượng sao? Hai ngày trước tôi bị thương ở đầu, bị mất trí nhớ, điện thoại cũng hỏng, hôm nay mới sửa xong… Cảm ơn cậu nói cho tôi biết, tôi sẽ tự đi giải thích với giáo viên sau.”
“Mày bị thương ở đầu?” Chu Nguyên Lượng sửng sốt một chút, đột nhiên cao giọng, “Vậy mày có nhớ mày thiếu tao 50 vạn không?!”