Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 9: Hai Mẹ Con Nhà Này Đều Là Hồ Ly Tinh !



Trong căn biệt thự kia chỉ có chiếc đàn dương cầm màu trắng là cô có chút luyến tiếc, nên thời điểm chuyển nhà cô cũng mang nó theo luôn.

***

Sau một quá trình lên men, vụ việc Sở Y Huyên bị antifan ném phân vào người đã ngập khắp các trang mạng xã hội, không biết bao nhiêu trang web lớn nhỏ còn sập do lượng người truy cập quá đông.

Sau khi hết tiết dạy, Tịch Nhã Dung đi về văn phòng nghỉ như thường lệ, các đồng nghiệp nhìn thấy cô đi về phía này liền vội vàng tắt điện thoại, làm bộ như không có việc gì chào hỏi Tịch Nhã Dung: “Tịch lão sư đã hết tiết dạy rồi hả?”

“Đúng vậy, đã hết tiết dạy rồi.” Tịch Nhã Dung ôn ôn nhu nhu mà nói.

Cô là một lão sư* phi thường ôn hòa, dễ tính, đã đi dạy được vài chục năm rồi nhưng rất ít khi nói lớn tiếng, trêи khuôn mặt văn nhã mảnh khảnh có đeo một đôi mắt kính.

* Lão sư trong trường hợp này là giáo viên.

Sở Y Huyên đã sớm được người ta hâm mộ từ nhỏ.

Cha mẹ cô đều là giáo viên, một người dạy cao trung, một người dạy sơ trung.

Tuy rằng, cô không công khai Tịch Nhã Dung và ông Sở là cha mẹ của mình với bên truyền thông, nhưng từ nhỏ Sở Y Huyên đã lớn lên ở nơi này, các lão sư khác trong trường đều biết cô, bọn họ rất khó tin rằng cô gái ở trêи mạng bị bao dưỡng, chưa kết hôn đã có con, hơn nữa lại còn có khuynh hướng ngược đãi trẻ nhỏ kia là đứa bé xinh xắn, dễ thương mà bọn họ đã nhìn lớn lên từ nhỏ, Sở Triều Dương.

Đúng vậy, Sở Triều Dương, Sở Y Huyên chỉ là nghệ danh cô dùng khi tiến vào giới giải trí.

Người ta đều nói giới giải trí là một hũ mực nhuộm đen, lúc này các lão sư thật sự tin tưởng giới giải trí là một hũ mực, có thể đem một nữ sinh trước đây hoàn toàn nghiêm túc đọc sách thay đổi một trời một vực thành một con người khác. Cô có thể tùy hứng một chút, đó không phải chuyện gì quá lớn, con một trong nhà thì hầu như đều có chút tùy hứng, chỉ cần phẩm tính* không xấu thì không sao.

* Phẩm tính: Phẩm chất và Tính cách.

Nhưng Sở Triều Dương… Bọn họ cũng vì Tịch lão sư thở dài, dạy ra một đứa con gái như vậy.

Cho dù trêи mạng có một số việc không đáng tin, nhưng chưa kết hôn đã có con chắc hẳn là thật đi? Còn có, bị người khác bao dưỡng…

Khi nhìn thấy thằng bé trong ảnh bị đánh đến xanh xanh tím tím, bọn họ cũng chỉ còn cách tin tưởng tin tức trêи mạng, Sở Triều Dương là một cô gái xinh đẹp như vậy, thế mà lại có khuynh hướng ngược đãi trẻ em sao, nhìn thằng bé nhỏ như vậy, làm sao cô có thể xuống tay được đây?

Bọn họ nhìn Tịch lão sư, đồng nghiệp của mình, đều không hẹn mà cùng quyết định giả vờ như không biết chuyện trêи mạng.

Nhưng không có tường nào không lọt gió, luôn luôn tồn tại một loại người không sợ thiên hạ đại loạn.

Dương lão sư ở trường trung học Trần An vẫn luôn nhìn Tịch lão sư không vừa mắt.

Hồi còn trẻ, Tịch Nhã Dung là một đại mỹ nữ có tiếng khắp làng trêи xóm dưới, có không ít người theo đuổi, trong đó có Tần lão sư, chồng của Dương lão sư.

Tuy rằng sau đó, Tịch Nhã Dung kết hôn cùng ông Sở, nhưng mà việc chồng mình trước đây theo đuổi Tịch Nhã Dung vẫn luôn khiến bà nuốt không trôi. Hiện tại, con gái của Tịch Nhã Dung bị người ta ném phân vào người, Dương lão sư cảm thấy giống như trong một ngày hè nóng bức được uống một ly nước đá, liền gấp không chờ nổi qua chỗ Tịch lão sư giả bộ hỏi thăm: “Tịch lão sư, nghe nói con gái của cô bị người ta bao dưỡng, còn chưa kết hôn mà đã đẻ ra một thằng bé á, tôi nói cô nghe này, Tịch lão sư, cô cũng thật quá biết cách dạy dỗ con cái, nó còn biết cách đánh đứa bé đến mức cả người xanh xanh tím tím cơ mà, sao lại có thể xuống tay được nhaa! Mấy chục năm danh dự của trường mình đều bị con cô phá hỏng cả rồi!”

Bà ta lại tấm tắc hai tiếng, lắc đầu: “Nếu tôi mà có một đứa con gái như vậy, tôi đã sớm đánh chết nó, làm sao có thể để nó đánh thằng bé kia được, thật không nhìn ra, nhìn mặt thì xinh xinh đẹp đẹp như vậy mà tâm lại quá đỗi tàn nhẫn.”

“Tri nhân tri diện bất tri tâm*” Không biết một lão sư nào đó ở gần đấy nói thầm một câu.

*Tri nhân tri diện bất tri tâm: Biết người, biết mặt, nhưng không biết lòng.

Dương lão sư liếc mắt nhìn Tịch Nhã Dung một cái, có ý tứ mà nói ” Mọi người không nghe trêи TV trước kia có nói qua sao, người càng xinh đẹp lại càng độc ác!”

Hai mẹ con đều là hồ ly tinh.

Mặt Tịch Nhã Dung ngay tức khắc đỏ lên.

Trong khoảng thời gian này, bởi vì các loại tin tức bôi đen con gái, vợ chồng Tịch Nhã Dung như sắp hỏa chiến đến nơi.

Dương lão sư thấy sắc mặt Tịch Nhã Dung không tốt, đáy lòng không biết có bao nhiêu thống kɧօáϊ, lại cười giả bộ quan tâm mà nói: ” Ai, Tịch lão sư, tôi thấy cô cũng thật không dễ dàng, nếu con gái tôi làm ra loại việc không biết xấu hổ như vậy, còn bị người ta ném cho một đầu đầy phân, tôi đã không còn mặt mũi sống tiếp nữa.”

“Cái gì mà một đầu đầy phân?” Tịch Nhã Dung tuy sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn nôn nóng hỏi một câu.

“Tịch lão sư, cô còn không biết à?” Dương lão sư nóng lòng mà mở máy

tính ra cho Tịch Nhã Dung xem “Cô nhìn xem, cô nhìn xem.”

Tịch Nhã Dung nhìn thấy trong video trêи màn hình là một cô gái có bộ dáng chật vật, đầu đầy phân gắt gao ôm chặt một thằng bé trong lòng, khoảng khắc ấy bà chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trời đất quay cuồng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Của Tổng Tài

Chương 9: Cô vẫn còn nhớ như in dáng vẻ khóc lóc thương tâm của đôi bạc đầu này



Thời điểm cha mẹ Sở tìm đến, Sở Triều Dương còn đang an bài trang hoàng nhà mới, cho nên sau khi trở về biệt thự , hai mắt Sở Triều Dương đều trợn tròn cả lên, suy nghĩ đầu tiên nảy lên trong lòng là phải làm sao bây giờ ? Liệu bọn họ có nhận ra cô không phải là nguyên chủ hay không ? Lại không nghĩ tới mẹ nguyên chủ vừa nhìn thấy cô đã ôm cô khóc, khiến cho cô cũng nức nở khóc theo.

Tịch Nhã Dung vừa khóc vừa nói : ” Lúc trước mẹ còn nói con nên nộp đơn thi đại học, con lại một hai đòi phải đi đóng phim mới chịu, nếu như khi đó con nghe lời mẹ thì có phải bây giờ đã an an ổn ổn làm một công chức viên chức nhà nước rồi hay không, nhẹ nhàng biết bao nhiêu, làm sao lại phải chịu khổ thế này cơ chứ ! “

Nghĩ đến con gái mới hai mươi tuổi đã phải làm mẹ của một đứa trẻ, còn chưa kết hôn đã có con, lại còn bị giới giải trí bôi đen như vậy, Tịch Nhã Dung liền cảm thấy tim của bà đau như bị đao cắt.

Lúc trước bà đã không đồng ý cho con bé sinh thằng nhóc này ra, nhưng mà đứa con gái này lại trời sinh ngoan cố, hơn nữa trong hai năm ở giới giải trí nó phải giữ dáng, theo đuổi kiểu gầy, nên cơ thể thiếu dinh dưỡng trầm trọng, lại còn thiếu máu.

Lúc đứa bé được hơn năm tháng thì bụng nó mới bắt đầu lớn, lúc đó bà mới dẫn nó đi siêu âm ở bệnh viện, ai dè lại thu về được cái tin con bé bị thiếu máu trầm trọng, nên căn bản là không thể phá thai được nữa.

Bà cũng không có biện pháp, chỉ có thể để nó sinh ra đứa bé, rồi lại tiếp tục chờ đến khi nó nhờ bà chăm sóc thằng bé, nhưng ai ngờ nó vừa mới ra ở cữ đã mang đứa nhỏ đi, còn không chăm sóc thằng bé tử tế, cứ vứt thằng bé cho một bà bảo mẫu chăm.

Tịch Nhã Dung cảm thấy, vì đứa con gái này mà nước mắt cả đời của bà đã chảy khô luôn rồi.

” Được rồi, được rồi, đừng khóc ” Tuy rằng Ông Sở cũng vô cùng đau lòng, nhưng rốt cuộc vẫn còn tính là bình tĩnh, thấy khí sắc của con gái không quá kém, mới hơi thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ sợ con gái ông không chịu nổi đả kϊƈɦ lại đi làm chuyện gì dại dột.

Sau khi đã trấn an Tịch Nhã Dung xong, Ông Sở mới cùng Sở Triều Dương đi vào thư phòng nói chuyện.

Đến bây giờ Sở Triều Dương vẫn không biết nên lấy tâm trạng gì để đối mặt với cha mẹ nguyên chủ, có chút không biết phải làm sao, không biết phải nói gì.

Nguyên chủ tiến vào giới giải trí bốn năm, trừ bỏ mấy tháng mang thai có trở về nhà nhờ cha mẹ chiếu cố thì mấy năm sau đều không có trở về lần nào.

Trước đó là sợ cha mẹ mắng, không cho bước vào giới giải trí, sau là vì đã hoàn toàn sa đọa, không còn mặt mũi nhìn mặt cha mẹ.

Cũng không biết khoảnh khắc nhảy lầu kia, nguyên chủ nghĩ đến cái gì.

Ông Sở ngồi xuống trầm mặc rất lâu, thấy con gái không có ý mở miệng, đành dẫn đầu nói : ” Sau này còn có lịch trình gì không ? Ba và mẹ đang có ý định lên đây đón con trở về, yên tâm, ba và mẹ con còn chưa có già đâu, vẫn còn nuôi nổi một đứa nữa.”

Trong lòng Sở Triều Dương không khỏi chảy qua một cỗ nước ấm, tuy rằng cô lưu luyến cảm giác ấm áp của tình thân, nhưng lại không dám ở lâu cùng một chỗ với cha mẹ nguyên chủ, người hiểu nguyên chủ nhất không ai khác ngoài họ, cô không tin sớm chiều ở chung, cha mẹ nguyên chủ lại không nhận ra con gái họ có nhiều điểm khác thường.

Cô lắc lắc đầu : ” Con đang tính đem cái biệt thự này bán đi để trả tiền vi phạm hợp đồng. “

Ông Sở hiển nhiên là không nghĩ đến còn có tiền vi phạm hợp đồng, liền vội vàng hỏi : ” Tiền vi phạm hợp đồng có nhiều hay không ?”.

“Hơn 3000 vạn ạ .”

” Tận hơn ba nghìn vạn ?” Ông Sở kinh hô, ngay sau đó suy sụp.

Ông chỉ là một giáo viên nhỏ, cùng với vợ mình tích cóp nhiều năm như vậy mới được cùng lắm là 70 vạn*, đấy còn là hai vợ chồng đã nhịn chi tiêu rất nhiều, mấy năm trước khi con gái bước chân vào giới giải trí, hai vợ chồng ông đã định dùng toàn bộ số tiền kia để chuẩn bị cho con gái sau khi lui ra khỏi giới giải trí còn có căn hộ riêng.

*70 vạn = 2 tỷ 310 VNĐ

Nhưng số tiền đó lại chỉ như muối bỏ vào biển khi so với số tiền vi phạm hợp đồng này.

“Vậy con còn thiếu nhiều không ? ” Ông đang tính đem toàn bộ nhà cửa dưới quê đi bán, sau đó lại vay tiền đám bằng hữu của ông, ông chỉ hy vọng có thể giúp con gái được phần nào.

Hơn ba nghìn vạn, đối với một giáo viên dạy cao trung mà nói, số tiền đó như một tòa núi lớn chọc trời, cơ hồ muốn đem bờ vai của ông đánh sụp.

” Biệt thự này mấy năm nay tăng giá không ít, phải được khoảng hai nghìn vạn, còn có một đống trang sức kia của con nữa, mấy năm nay con cũng có chút tiền tích góp, cộng lại chắc cũng trả được hơn ba nghìn vạn, còn thiếu một ít thì con có thể vay ngân hàng rồi trả dần dần.”

Cha Sở nói : ” Ba và mẹ con còn có chút tiền… “

” Không cần. ” Sở Triều Dương ôn hòa mà nhìn người đàn ông trước mặt, ông mới bốn mươi tuổi mà đã mang một khuôn mặt hoa râm đầy tiều tụy. “Ba, con có thể. “

” Đừng ngoan cố. ” Cha Sở nói : ” Ba và mẹ con còn trẻ, vẫn còn có thêm một cái hai mươi năm nữa. “

Hốc mắt Sở Triều Dương đỏ cả lên.

Nhìn cha Sở trầm mặc mà khó nén nổi cảm giác quan tâm, Sở Triều Dương bỗng nhiên nghĩ, không biết sau khi nguyên chủ tự sát, đôi vợ chồng này đã chịu không biết bao nhiêu đả kϊƈɦ, cô thật không dám tưởng tượng.

Cô vẫn còn nhớ rõ, ở trong mộng, một đêm đó đôi vợ chồng này có bộ dáng thống khổ như thế nào.

Một khắc kia, cô còn ước mình có thể thay thế nguyên chủ, nguyên chủ có một cặp cha mẹ tốt như vậy nhưng lại không biết quý trọng họ.

Hiện tại, cô thực sự đã thay thế cô ấy.

Cô cầm tay cha Sở : ” Ba, con thực sự không cần…”

” Không cần ? Chẳng lẽ con vẫn còn muốn ở lại trong giới giải trí nữa hay sao ? ” Cha Sở vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên nổi giận đùng đùng hỏi cô “Lúc trước con thi đậu đại học lại không đi học, luôn nói muốn đi đóng phim, ba và mẹ đã nhường con nhưng con nhìn xem con đã làm được cái gì ? Chưa kết hôn đã có con..” Cha Sở bỗng dưng không nói nên lời, “Bạn trai mà lúc trước con nói đâu ?, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn ta ở đâu rồi ?”

Lúc trước khi con gái lớn bụng trở về thì đứa nhỏ cũng đã được hơn năm tháng, khi đó nó còn thề son sắt nói đứa nhỏ là của bạn trai, cô cùng bạn trai đã yêu nhau sâu đậm hơn hai năm, ngoài ý muốn mà mang thai nên nó không muốn phá bỏ, nhưng gia đình nhà bạn trai lại tạm thời không đồng ý kết hôn, nó mới một mình sinh hạ, chứ không thì làm sao mà ông bà lại có thể để cho con gái mình một mình sinh hạ cơ chứ ?

Trêи đời này cha mẹ nào chẳng ngoan cố, nhưng mà còn đứa nhỏ, khi con gái đi bệnh viện lại xét nghiệm ra thiếu máu trầm trọng, không thể sinh non, lúc này mới mơ màng hồ đồ để cho cô sinh ra đứa nhỏ, ai mà biết được không đến hai năm sau lại có tin con gái mình bị bao dưỡng, chưa kết hôn đã có con lại còn có thích ngược đãi con cái.

Sở Triều Dương cúi đầu, “Con đã chia tay với hắn, về sau Trừng Quang chính là đứa nhỏ của một mình con, họ Sở giống con. ” Cô lại dừng một chút ” Trừng Quang chính là tên con trai con.”

Nói đến thằng bé, đầu cô không khỏi ngẩng lên, trêи gương mặt kia nở một nụ cười sáng lạn, các loại tin tức, bình luận chửi bới cô ở trêи mạng, cô chưa bao giờ để ý tới.

Cha Sở nhìn thần sắc của con gái lúc này, trong lòng bỗng dưng có loại cảm giác thoải mái buông lỏng.

Chỉ cần cô không bị ảnh hưởng bởi chuyện này là tốt rồi. Ông chỉ sợ mấy chuyện trêи mạng đánh sập cô, khiến cho cô về sau không dám ngẩng đầu.

” Họ Sở cũng tốt.” Cha Sở thở dài : “Nếu sợ người ta nói nhiều thì cứ đem Trừng Quang ghi dưới tên ba và mẹ con đi, vậy còn tốt hơn là ghi vào hộ khẩu của con.” Ông đây cũng là vì thanh danh của con gái.

Rốt cuộc thì bị người ta bao dưỡng, chưa kết hôn mà đã có con, thực sự không phải là thanh danh tốt đẹp gì, sợ là hôn nhân về sau cũng sẽ chịu nhiều ảnh hưởng.

Nhưng nếu ghi tên dưới danh nghĩa ông và vợ ông, người khác lại cho rằng đó là đứa thứ hai của vợ chồng ông, đối với đứa nhỏ mà nói, sẽ mang danh nghĩa là bị ghét bỏ mà sinh ra, cũng không phải thanh danh gì tốt.

Sở Triều Dương vốn dĩ không muốn ghi tên Tiểu Trừng Quang dưới danh nghĩa của cha mẹ, có thể thấy trong nguyên tác, Tiểu Trừng Quang bởi vì mang danh nghĩa này mà phải chịu không ít tổn thương, cô không khỏi trầm mặc.

” Về sau…Con định chuyển tên nó vào dưới danh nghĩa là của con.”

“Con… Đứa nhỏ này, con cũng không cần quá ngoan cố, ba và mẹ con từ nhỏ đã nuông chiều con nên mới đem con chiều đến như bây giờ, ba mẹ nói cái gì cũng đều không nghe.” Cha Sở thở dài.

Ông cùng vợ ông đều có tính tình ôn hòa, cả đời rất ít khi cao giọng nói chuyện, ngay cả khi giáo ɖu͙ƈ con cái cũng vậy, cưng chiều cùng buông thả chiếm phần lớn, rất ít khi trách cứ nó, lại không nghĩ rằng, bọn họ phóng túng nuôi chiều lại dẫn tới kết quả như ngày hôm nay.

Sở Triều Dương cũng biết chuyện này dù có cố nói cũng sẽ không có kết quả, đành phải tạm thời từ bỏ, để cho cha Sở mẹ Sở đi nghỉ ngơi trước đã, rốt cuộc họ cũng đã ngồi xe một thời gian dài như vậy để chạy tới đây.

Cô rất khát vọng tình thương của cha và của mẹ, khát vọng có một gia đình ấm áp, nhưng bây giờ đã thật sự có cha mẹ, cô lại không biết phải làm sao, không biết nên như thế nào để có thể trở thành một đứa con gái tốt, có một loại cảm giác vừa hưởng thụ vừa hơi sợ hãi, cô sợ hãi bọn họ nhìn ra, cô không phải là con gái thật sự của bọn họ.

Lúc này cô lại cảm thấy có chút may mắn vì tính cách của nguyên chủ có chút tùy hứng, cũng chính vì nguyên chủ tùy hứng nên trừ bỏ thời gian mang thai kia, trong bốn năm này, nguyên chủ cũng không có trở về thêm lần nào, gọi điện thoại cũng không kiên nhẫn, được một hai câu liền cúp máy.

Nếu ba mẹ Sở có nói tính cô không giống nguyên chủ thì cô cũng có thể nói là do thời gian đã làm cô thay đổi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.