Cha Sở cũng thở dài: “Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng chia sẻ những nỗi buồn, nỗi cô đơn của con bé mà thôi, những gì có thể làm thì cũng đã làm rồi, ngã một lần là một lần khôn, con bé cũng nên hiểu chuyện.”
Tuy cha Sở nói vậy, nhưng trong mắt những người làm cha, làm mẹ, con gái nhỏ của họ vĩnh viễn nên là một đứa trẻ ngây ngốc thiên chân hồn nhiên, không cần phải trải qua mưa gió ở thế giới bên ngoài để làm gì.
Trở lại phòng, Sở Triều Dương nhẹ nhàng hát ru ngủ Tiểu Trừng Quang, cũng không hát được có mấy bài, mí mắt cô đã dính chặt lại, không mở ra được, một lát sau cô đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Tiểu Trừng Quang gối lên cánh tay cô,mặt hơi cọ cọ cánh tay, tay nhỏ của cậu lại nhẹ nhàng nắm chặt góc áo quen thuộc của cô như mọi lần, rồi cậu cũng nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Top 5 khu Kinh Thị đã xuất hiện, chưa gì đã sắp sửa tiến đến vòng chung kết khu vực.
Chỉ cần nhận được danh hiệu quán quân khu vực, tới thời điểm tham gia trận thi đấu vòng toàn quốc, nhóm ban giám khảo chỉ có thể nhận xét đánh giá bọn họ chứ không thể loại được, để bọn họ một đường trực tiếp tiến tới vòng tranh đoạt quán quân chung cuộc của cuộc thi.
Thật ra phần cơ chế đặc biệt này chính là do các công ty đầu tư muốn nâng đỡ tuyển thủ của công ty bọn họ mà lập ra, cố gắng thiết kế thêm tỉ lệ lộ diện cho tuyển thủ ở công ty bọn họ.
Cho nên lần này Hùng Viện Viện thật sự cần thiết lấy được danh hiệu quán quân.
Cô ấy cần bắt được cơ hội đó.
Từ sau khi vào top 10 khu vực, tất cả các tuyển thủ đều phải chuyển vào ký túc xá do tổ tiết mục an bài, riêng Sở Triều Dương và Hùng Viện Viện lại là ngoại lệ.
Sở Triều Dương là bởi vì phải đi phòng làm việc của Cổ Duệ Chính thu âm album mẫu, buổi tối còn phải về nhà chiếu cố Tiểu Trừng Quang.
Còn Hùng Viện Viện là được riêng các lão sư trong ban huấn luyện chỉ dạy trực tiếp, đây cũng là an bài của truyền thông Tinh Không.
Đã vào đến gần trận trung kết của khu vực rồi nên bất luận là ngón giọng hay ngoại hình, các tuyển thủ đều thập phần xuất sắc, trừ bỏ khả năng biểu diễn sân khấu còn chút ngây ngô, thì tất cả mọi người đều xem như sở hữu tiềm lực và thiên phú trời ban, dưới sự chỉ đạo của các lão sư chuyên môn cùng với đội ngũ trang điểm tạo hình, có thể nói tiến bộ của bọn họ là cực nhanh, bất luận là ngón giọng hay khả năng tạo hình.
Hơn nữa, giữa bọn họ còn có một bức tường lớn là Sở Triều Dương cần phải vượt qua, áp lực đó đã trở thành động lực rất lớn cho các cô, thúc đẩy các cô tiến bộ, các tuyển thủ đã có thể đi đến vòng này thì hầu như đều không còn tồn tại tâm lí khẩn trương nữa, chỉ có dốc toàn lực vào chuẩn bị mọi thứ.
Như Hùng Viện Viện, tuy đã học tập ở ban huấn luyện một năm, nhưng nội dung học tập ở ban huấn luyện không chỉ riêng gì âm nhạc và vũ đạo, mà còn có cả huấn luyện hình thể, khá năng diễn xuất, cách thể hiện bản thân trước ống kính, chiếm lấy sự quan tâm của khán giả, và rất nhiều hạng mục phải học khác nữa nhưng mà dù sao cô ấy cũng đã dành thời gian chuẩn bị gần một năm, lại còn có các giáo viên chuyên nghiệp một lòng huấn luyện, chuẩn bị ca khác thi đấu, giúp đỡ cô ấy biên đạo động tác biểu diễn, cho nên cô ấy có thể đi đến trận trung kết cũng không có gì là ngoài ý muốn.
Hồ Dữu hiện tại là một giáo viên tiểu học, nhưng cô ấy lại tốt nghiệp học viện âm nhạc chuyên nghiệp, khoa thanh nhạc, khả năng xây dựng phong cách sân khấu biểu diễn và ngón giọng của cô ấy là xuất sắc nhất trong số tất cả các tuyển thủ ở đây, tuy chỉ dạy học ở trường nhưng khả năng đã vượt qua không biết bao nhiêu ca sĩ khác.
Tiểu cô nương Trương Hinh Tâm thì năm nay mới chỉ mười tám tuổi, đang chuẩn bị khảo nghiệm âm nhạc và nộp đơn đăng ký cho học viện âm nhạc chuyên nghiệp, từ nhỏ cô ấy đã được tiếp xúc với âm nhạc, được học và cảm nhận âm nhạc.
Trong top 5 khu vực còn có một vị tuyển thủ là Lưu Na nữa, hiện tại cô ấy đang là mẹ của một đứa nhỏ, trước kia từng là ca sĩ tự do hát quán bar, phòng trà, kinh nghiệm biểu diễn có thể nói là cực kỳ phong phú.
Nhưng bất luận là dù Trương Hinh Tâm có giỏi, Lưu Na có kinh nghiệm biểu diễn phong phú đi chăng nữa thì bọn họ cũng chỉ được xem như là một ca sĩ tự do, chưa từng trải qua huấn luyện âm nhạc chuyên nghiệp.
Vòng thi đấu này căn bản chính là phải chém giết lẫn nhau, cho nên chỉ dựa vào sự hứng thú cùng với thiên phú trời sinh là không đủ đối với cuộc chơi này.
Các giám khảo lão sư vừa vặn có thể nhằm vào điểm này, cho dù các cô đã được học tập chuyên nghiệp như thế nào đi chăng nữa thì ở trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, các cô cũng không thể đạt tới hiệu quả sân khấu tốt nhất.
Trải qua nhiều vòng thi đấu như vậy, mỗi tuyển thủ dưới sự chỉ đạo của các lão sư huấn luyện ở từng vòng thì ngón giọng đều đã tiến bộ vượt bậc, cứ như là vừa thoát thai hoán cốt*, có thể tiến vào top 5 khu vực, bất luận là ở phương diện biểu diễn sân khấu hay là ngón giọng, đều toàn là những người xuất sắc, rất có ngộ tính, các giám khảo lão sư cũng có đôi chút kỳ vọng vào bọn họ, mong bọn họ rẽ mây sẽ có thể nhìn thấy mặt trời**.
*Thoát thai hoán cốt: một thành ngữ ngụ ý người học được một nền giáo ɖu͙ƈ tốt đẹp bèn biến đổi tư cách phẩm đức triệt để, trở thành tốt đẹp, hoàn toàn khác hẳn trước khi học.
**Rẽ mây nhìn thấy mặt trời: Xua tan đi những đêm tối, vượt qua khó khăn thử thách sẽ có thê tìm đến mặt trời, tìm đến hạnh phúc, sự phồn vinh, tia sáng trong cuộc sống.
Các giám khảo lão sư đều là những người chuyên nghiệp trong lĩnh vực âm nhạc, đều là những người đã nhận được một số thành tựu đáng kể trong giới.
Ví dụ như vị giám khảo nhìn rất già dặn nhưng thực tế lại mới chỉ có ba mươi lăm tuổi, Khương Nghiên lão sư, từ nhỏ bà đã được tập luyện dương cầm, mười một tuổi thuận lợi tiến vào học viện âm nhạc hoàng gia Đức học tập, sau đó tham gia thi đấu âm nhạc Châu Âu giành được giải quán quân, bà một đường tự mình xuất đạo, đến nay đã có hơn mười đĩa nhạc được phát hành ở các quốc gia ngoại quốc.
Nhìn qua thì trẻ nhưng thực chất tuổi đã đạt tới sáu mươi, Ngô Đồng lão sư, sau khi tốt nghiệp tiểu học ông liền đăng ký vào trong trường trung học phụ thuộc học viện âm nhạc Tứ Xuyên, sau lại lấy thành tích số một của trường tiến vào học viện âm nhạc Hoa Quốc khoa soạn nhạc và biên tập ca khúc, ông là người chủ trì chuyên nghiệp trong nhóm ban giám khảo, hiện là nhà bình luận âm nhạc.
Tuổi lớn nhất.
Tuy rằng khán giả phần lớn đều chưa từng nghe qua tên tuổi của họ, chưa từng nghe qua bọn họ hát, nhưng không thể phủ nhận một điều rằng bọn họ rất chuyên nghiệp trong lĩnh vực âm nhạc.
Ở cùng các lão sư rồi nhờ họ chỉ đạo ngày càng nhiều, quan hệ tự nhiên cũng sẽ tốt hơn một chút, như vậy thì khi thi đấu, nếu gặp được hai tuyển thủ xuất sắc như nhau, không phân cao thấp, không ai hơn ai, thì tự nhiên là giám khảo lão sư sẽ thiên về hướng tuyển thủ thân cận với mình hơn rồi, còn bình thường, nếu như quan hệ tốt với nhóm giáo khảo họ sẽ không tiếc gì mà khen ngợi cô trước sóng truyền hình, việc này có thể gây ảnh hưởng rất lớn đến sự đánh giá của khán giả về thí sinh đó.
Lại nói, nếu như thân cận với nhóm giám khảo lão sư, họ thỉnh thoảng sẽ nhắc tới cô, vì cô nói một hai câu kéo phiếu.
Đừng xem thường cơ hội kéo phiếu này, có khả năng bạn sẽ có thể xoay chuyển thế cục chỉ trong vòng một chớp mắt đấy.
Do vậy, việc ở ký túc xá do tổ tiết mục sắp xếp cho cũng là một cơ hội rất lớn, cần phải nắm lấy, nhưng vì Tiểu Trừng Quang, Sở Triều Dương tình nguyện từ bỏ nó.
Lần này, mặc kệ doanh số của Vô Danh có được nhiều hay không thì nó đã không còn quan hệ gì quá lớn tới Lưu Duệ nữa, lúc đầu hắn muốn bôi đen cô, là bởi vì cô có thể có xung đột lợi ích với hắn, ba nghệ sĩ hắn muốn cho xuất đạo tới đây lại tham gia thi đấu cùng một chương trình với cô, nên nếu Vô Danh đứng thứ nhất, chiếm quá nhiều tài nguyên, thì như vậy tài nguyên phân đến tay hắn nhất định sẽ giảm bớt, cũng do đó, để tranh đoạt được nhiều tài nguyên hơn, hắn tự nhiên sẽ không nương tay mà bôi đen cô.
Nhưng hiện tại Vô Danh đã tới một độ cao khác, cô và mấy người Hùng Viện Viện, Mễ Kiều, Giang Cầm đã không còn ở cùng một cấp độ nữa, cũng không còn cần tài nguyên nho nhỏ chỗ bọn hắn nữa, nên hắn cũng không nghĩ sẽ nhằm vào cô.
Đương nhiên, thời điểm nên bôi đen hắn vẫn sẽ góp tay vào bôi đen cô, một khi Vô Danh xuất hiện điểm yếu gì, hoặc là lần thứ hai có xung đột lợi ích với hắn, hắn sẽ lập tức giống như cá mập ngửi được mùi máu tươi, nhào lên cắn xé đối thủ, không chút lưu tình.
Lư Du Nhiên là một cô gái không bao giờ để cảm xúc lấn át lý trí của mình, cô luôn biết mình muốn cái gì, hơn nữa sẽ luôn luôn nỗ lực thực hiện mục tiêu của mình bằng tất cả thủ đoạn nào.
Cô đã 27 tuổi, mà để có thể chiếm được một vị trí nhỏ trong giới giải trí thì việc bảo trì tuổi trẻ rất quan trọng, dù trong lòng cô có đang trăm mối ngổn ngang vì doanh số của Vô Danh đi chăng nữa, thì cô sẽ không thức đêm giống như Trình Vĩ, mà là làm tốt công tác bảo dưỡng da mặt, về phòng ngủ sớm.
Sáng sớm hôm sau rời giường, cô liền đi phòng tắm tắm rửa, đắp mặt nạ hộ da, rồi thong thả ung dung dưỡng nhan.
Nhìn sắc mặt thối đen của Trình Vĩ bước vào phòng, trong lòng cô liền lộp bộp một tiếng, có dự cảm không lành, nhưng cuối cùng vẫn ổn định được cảm xúc, động tác tay chỉ ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục lau mặt.
Trình Vĩ nản lòng mà ngồi ở trêи giường, đổ người về phía sau
“Nhìn vẻ mặt chết thối của anh xem, tình hình không được khả quan à ?” Cô nhìn bộ dáng như sắp chết của hắn qua gương, trong lòng lập tức không vui.
Nam nhân trêи giường quả nhiên nhảy dựng lên, “Có thể nói năng tử tế một chút không ? Cái gì mà chết với chẳng chóc ?”
Trình Vĩ rất không cao hứng, nhưng lại không thể bắt cô làm gì, từ lần đầu tiên hắn câu dẫn cô, rồi đến khi cô bị hắn câu dẫn thành công, hắn liền biết, cô cũng không phải một nữ nhân lương thiện gì, bằng không hắn cũng sẽ không cùng cô liên hợp lại, quẳng Cổ Duệ Chính vào thùng rác.
“Được rồi !” Lư Du Nhiên không kiên nhẫn mà nói : “Rốt cuộc thế nào thì phải nói đi chứ, 30 vạn ? 50 vạn ? Thế là quá cao so với chúng ta ấy chứ !” Cô sớm đã khôi phục thành bộ dáng thường ngày : “Tuy Lư Du Nhiên tôi đã thua lúc này, nhưng tôi nhất định sẽ không luôn thua cô ta, cuối tuần này Trung Thịnh sẽ tuyên truyền cho chúng ta, tôi cũng đã nhờ Đỗ Cảnh Khôn thuyết phục chủ tịch của Trung Thịnh rồi, chắc sẽ có khoảng mười hai trung tâm thương mại dưới trướng Trung Thịnh vì chúng ta tuyên truyền.”
Trình Vĩ lập tức bày ra biểu tình ‘tất cả mọi người đều mù hết rồi, chỉ có tôi là nhìn được thôi’, một lời khó nói hết mà nhìn cô một cái, lại bày ra biểu tình tuyệt vọng tột độ.
Lư Du Nhiên đi đến trước mặt hắn, dùng đôi chân trần đá đá chân hắn, ghét bỏ mà nhíu mày : “Anh đã thức cả đêm rồi đấy, mau đi ngủ đi !”
Trình Vĩ nhấc mí mắt lên nhìn cô một cái, “Không muốn biết ?”
“Nói đi.” Nhìn biểu cảm của hắn, cô cũng đã làm tốt tâm lý chuẩn bị ở trong lòng.
Nhưng tới thời điểm thật sự biết được con số kia, cô vẫn như cũ mà choáng váng một chút, “Sao có thể ?”
**
Khi tất cả các tuyển thủ của [Tân tiếng ca] biết được tin tức này, bọn họ đều cảm thấy khó có thể tin được, cứ như là bọn họ còn đang mơ.
Tương lai các cô còn không biết đi đâu về đâu, mà doanh số album của tuyển thủ tham gia cùng chương trình với các cô đã lên tới mấy trăm vạn rồi.
“Cô ta có phải có bối cảnh gì hay không ?”
“Chắc là được người ta bao dưỡng quá.”
Thời điểm Trương Hinh Tâm nhận được tin tức này, cô siêu vui vẻ, cầm album nhảy dựng lên chia vui cùng anh trai của cô : “Ca ! Ca ! Doanh số album tuần đầu tiên của Vô Danh đã có rồi này ! 300 vạn! Thật là lợi hại !”
Khuôn mặt nhỏ của cô vì kϊƈɦ động mà đỏ bừng, anh trai xoa xoa tóc cô, “Doanh số album của cô ấy cao, em vui vẻ như vậy ?”
“Đương nhiên rồi !” Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, “Sau một lần tán ngẫu cùng cô ấy, em còn cùng cô ấy tham gia thi đấu trong cùng một khu vực, chúng em là bạn tốt nha.” Cô tươi cười xán lạn, nở rộ như Ngu mỹ nhân*, đôi mắt sáng lấp lánh.
*Ngu mỹ nhân : là người thϊế͙p͙ yêucủa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ -một vị tướng quân phiệt lẫy lừng thời Hán Sở tranh hùng. Năm 209 TCN, Hạng Vũ và chú là Hạng Lương khởi nghĩa để lật đổ nhà Tần. Ngu Cơ do vậy gặp được Hạng Vũ, trở thành phi thϊế͙p͙, do có nhan sắc, nên có danh xưng là Ngu mỹ nhân. Theo các sách kể lại, Ngu Cơ luôn đi theo Hạng Vũ trong các chiến dịch quân sự của ông và không bao giờ chịu ở lại phía sau.
Nhưng cô bỗng nhiên lại uể oải, bĩu môi, “Hiện tại cô ấy nổi tiếng như vậy, liệu có còn nhớ em hay không đây ?” Cô khổ sở mà nói, “Khẳng định không còn nhớ em nữa.”
“Không bằng em gọi điện thoại cho cô ấy ?” Anh trai cô nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu, sủng nịch, “Hai em không phải là bằng hữu sao ? Gọi điện thoại chúc mừng một chút không phải là được rồi hả ?”
Trương Hinh Tâm chần chừ một chút, dùng sức gật gật đầu : “Em biết rồi !”
Số người liên hệ của Sở Triều Dương cực nhỏ, ngoại trừ tổ tiết mục, hai vị luật sư, cục cảnh sát cùng với một cảnh sát tư nhân ra, thì chỉ có số liên hệ tư nhân là Hoàng Hiểu Tuyền, Cổ Duệ Chính, Trần Đan Ni, Dương Vân Lam, An Bội Bội, Hồ Dữu, Trương Hinh Tâm, cô thân với, còn lại rất ít người ngoài có số điện thoại của cô, nhưng toàn bộ vài người này đều hiểu rõ mà gọi điện thoại chúc mừng cô.
Nhận được điện thoại của bọn họ, Sở Triều Dương phi thường vui vẻ, do tính tình chậm làm quen, bị động của cô, nên tuy rằng nội tâm cô nhiệt tình, nhưng bề ngoài lại rất lãnh đạm, rất ít khi sẽ chủ động làm quen người khác, người không quen cô nhất định sẽ cho rằng tính tình cô cao lãnh, khó có thể tiếp cận.
Nhưng sau khi quen thuộc, bọn họ liền hiểu rõ, tính cách cô rất thân thiện, không hề cao lãnh gì cả.
Nói chuyện điện thoại xong đôi mắt Trương Hinh Tâm đều vui vẻ mà sáng lên, anh trai cô đang ngồi ở phòng khách đọc sách thấy cô nói chuyện điện thoại xong đi ra, khóe môi anh liền ôn nhu cười : “Thế nào ?”
Trương Hinh Tâm giống như con chim vui vẻ chạy tới sau lưng anh trai, đôi tay đặt ở trêи lưng ghế sô pha : “Dương Dương bảo khi nào có thời gian có thể đi tìm cô ấy chơi! ≧▽≦”
Cô còn không biết tên họ thật của Vô Danh, chỉ biết gọi cô là ‘Dương Dương’, nhưng Trương Hinh Tâm vẫn rất là vui vẻ.
An Bội Bội và Hồ Dữu cũng gọi điện thoại qua chúc mừng, ngoài ra các tuyển thủ khác cũng muốn gọi điện thoại chúc mừng để nhân cơ hội còn kéo gần quan hệ, nhưng bọn họ lại ảo não phát hiện, trước kia các cô lại không có trao đổi số với nhau.
**
Trương Thành Huy cũng báo cáo tin tức tốt này với Đỗ Cảnh Minh.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn nằm trêи giường bệnh, ăn không ngồi rồi, do vậy liền xem Sở Triều Dương thi đấu, lại dùng ngón tay có thể cử động còn lại, gian nan góp một phiếu cho Sở Triều Dương.
Ánh mắt Đỗ Cảnh Minh đang thanh đạm mà nhìn ngoài cửa sổ, sau khi nghe được lời nói của hắn, ánh mắt rốt cuộc cũng chuyển qua, “Bảo mẫu kia đã tìm được chưa ?”
“Đã tìm được giấy tờ xuất cảnh của cô ta.”
“Có tin tức mới gì về cô ta lập tức báo với tôi.”
Nguyên chủ Sở Y Huyên tìm cho Tiểu Trừng Quang một bảo mẫu còn chưa có kinh nghiệm làm việc mấy, là một ‘tiểu’ bảo mẫu trẻ mới hai mươi mấy tuổi, nhìn bề ngoài trông rất thành thật.
Không riêng gì bên Đỗ Cảnh Minh, bên Sở Triều Dương cũng thừa dịp có thời gian rảnh rỗi, đi đến cục cảnh sát tìm hiểu tiến triển vụ án, nhưng tiểu bảo mẫu này sau khi xuất cảnh vẫn luôn không có trở về, tìm ở nước ngoài cũng không thấy cô ta.
Lúc trước, thời điểm Lư Du Nhiên tìm được bảo mẫu kia, cô đã suy xét qua mấy vấn đề này, Lư Du Nhiên là một nữ nhân có suy nghĩ kín đáo, nên đã trực tiếp cho cô ấy 50 vạn, để cô ấy xuất cảnh du lịch, du lịch liên tục tại quốc gia khác nhau, không được ngừng một chỗ, tạm thời cũng không cần trở về, sau khi về nước, cô tự nhiên sẽ đem một nửa kia thù lao cho cô ấy.
Đương nhiên, Lư Du Nhiên cũng không tự mình ra mặt.
Tiểu bảo mẫu này lần đầu tiên được xuất ngoại, nên đã thập phần kϊƈɦ động, nhưng thời gian cũng lâu rồi, lại trời xa đất lạ, liền nghĩ về nước, nhưng vì chưa nhận được một nửa thù lao kia, lại chưa tới thời gian nên cô cũng không dám trở về, sợ không nhận được một nửa thù lao còn lại, cô đành phải chạy lung tung ở một vài quốc gia, sau khi đi một vài nơi, liền tìm một khu dân nghèo tiện nghi thuê phòng ở, vẫn luôn chờ tới thời gian giao kèo.
Ngày thường Sở Triều Dương đều mang mặt nạ lên đài thi đấu, sinh hoạt hằng ngày cũng đều mang tóc giả với khẩu trang, thỉnh thoảng cô cũng đi qua cục cảnh sát thẩm vấn tiến triển vụ việc, nhưng cô không có mang theo Tiểu Trừng Quang, mà là tự mình đi xe qua, biết được không có gì tiến triển, liền đi dạo quanh quanh đó, rồi mua chút trái cây trở về.
Khó có được khi nghỉ ngơi, tình thương của một người mẹ với con lại lan tràn, nên cô muốn tự mình nấu đồ ăn ngon cho Tiểu Trừng Quang, nhưng đáng tiếc tay nghề cô hữu hạn, tuy lý tưởng rất nhiều, cảm giác với đồ ăn rất tốt, nên bất luận là vẻ ngoài hay là khẩu vị, thì đều chỉ tạm được, miễn cưỡng xem như là có thể ăn.
Cũng may Tiểu Trừng Quang cũng không ghét bỏ cô, cậu liền ăn sạch sẽ.
Tới 3 giờ rưỡi chiều, Sở Triều Dương trang điểm nhẹ rồi mang tóc giả lên chuẩn bị ra cửa, thấy Cổ Duệ Chính còn chưa có đem địa chỉ ăn cơm buổi tối gửi qua, cô liền gọi điện thoại cho hắn, hỏi địa chỉ của hắn, lại nghe hắn nói : “Cô chờ một lát, tôi sắp tới rồi.”
What ?
Sắp tới rồi ?
Sở Triều Dương dở khóc dở cười : “Anh không cần tới đón tôi đâu.”
Mẹ Sở đang ngồi ở trêи sô pha xem TV, nhìn con gái nhà mình, trong lòng kêu gào, đành nói với cha Sở : “Em làm sao có thể sinh ra một đứa con gái trì độn như vậy nhỉ ?”
Bà nhỏ giọng nói chuyện với cha Sở, nhưng Sở Triều Dương tựa hồ như nghe thấy mẹ Sở đang nói cô, nên liền quay lại hỏi bà : “Cái gì ạ ?”
Mẹ Sở cũng không thèm nói chuyện cùng cô, ghét bỏ mà xua xua tay : “Không có gì không có gì, chuyên tâm nghe điện thoại đi.”
Sở Triều Dương giơ giơ di động lên : “Con gọi xong rồi.”
Mẹ Sở đánh giá trêи dưới con gái nhà mình.
Tuy đã là mẹ của một đứa trẻ, nhưng trêи mặt cô cũng không có một dấu vết gì ảnh hưởng từ việc bị món nợ khổng lồ chưa kết hôn đã có thai kia, hay là trở thành một người mẹ đơn thân sầu khổ, cô mới 22 tuổi, vẫn cứ đang là một thiếu nữ xuân thì xinh đẹp, nhất cử nhất động nhất tần nhất tiếu* đều như ánh bình minh sáng sớm, như hoa nở rực rỡ.
*Nhất cử nhất động nhất tần nhất tiếu : Mỗi một cử động, mỗi một nụ cười.
Khi còn nhỏ nó cũng không có trì độn như thế này đâu, như thế nào mà sau khi lớn lên lại như này cơ chứ.
Bà lại tiếp tục nói nói với cha Sở : “Mấy năm chúng ta không ở bên nó, dường như nó đã thay đổi rất nhiều.” Bà cảm thán, “Ai, đứa nhỏ này, nháy mắt đã trưởng thành, chính chúng ta cũng đều cảm thấy xa lạ.”
Trong lòng Sở Triều Dương lộp bộp một chút, rất không được tự nhiên ngồi lên trêи sô pha, làm bộ như cái gì cũng không có nghe được, nghiêm túc xem TV.
Ngồi không hai phút, cô liền cảm thấy sống một ngày mà cứ như là một năm ấy, đành cười gượng với cha Sở mẹ Sở : “Ba, mẹ, con và Tiểu Trừng Quang đi ra ngoài ăn.”
Nói xong chạy trối chết.
Trong lòng cô có chút sợ.
Dù sao không phải nguyên chủ chung quy lại vẫn không phải nguyên chủ, dù có giống như thế nào, cha mẹ cô ấy cũng có thể nhìn ra.
Ttong lòng cô trống rỗng, điên điên với Tiểu Trừng Quang trong lòng ngực : “Bảo bối, gọi mẹ nhé.”
“Mẹ.”
Sở Triều Dương gắt gao ôm cậu, đem mặt để ở trêи trán cậu, ôm cậu thật chặt, “Bảo bối, lại gọi một tiếng đi con.”
“Mẹ.”