Thời điểm cô ra ngoài, liền thấy Bạch Lê đang ôm chặt tay xoa xoa người, hít một ngụm khí lạnh, chỉ có một mình cô đứng cửa công ty.
Thấy cô, Bạch Lê ánh mắt sáng lên, chào hỏi, ngữ khí có chút cao hứng lại có chút buồn bực
– Chị, bọn họ đều đi cả rồi.
Cô thở dài:
– Thời điểm Thích tổng đi biểu tình thật đáng sợ a, em gọi hắn, hắn còn không thèm để ý em. Còn cậu chủ thì nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng có tin tức của em gái, liền cấp tốc mà đi rồi, không biết em gái em rốt cuộc đang ở đâu, em cũng rất muốn trông thấy em ấy.
Nghe Bạch Lê nói như vậy, Trình Nghiên liền nhớ tới khu phòng chung cư cô thuê là lấy chính thân phận của nguyên chủ, cho nên có thể vì vậy mà bị lộ tin tức.
Bất quá, cô giấu giếm thán phận nguyên chủ chủ yếu là vì lừa gạt Thích Trạch, nếu Thích Trạch đều đã phát hiện, những người khác có biết cô là ai hay không cũng đều không quan trọng.
Trình Nghiên nhìn ánh mắt Bạch Lê có chút tò mò lại chờ mong, cũng không tính toán cùng cô tương nhận, rốt cuộc Thích Trạch cũng coi như là bạn trai cũ của cô, nếu Bạch Lê biết cô là em gái, cô có lẽ sẽ cố kị thân phận bạn trai cũ của em gái mà bất hòa cùng Thích Trạch ở bên nhau.
Trình Nghiên trầm mặc một lát, hỏi:
– Cô cảm thấy.. Thích tổng như thế nào?
Bạch Lê kỳ quái liếc cô một cái, tựa hồ không rõ vì sao cô lại hỏi cái này, bỗng nhiên lại nhớ tới thái độ quen thuộc của hai người lúc ở cầu thang, cô bừng tỉnh, chị gái xinh đẹp này nhận thức Thích tổng cũng không có gì kì quái, cô hỏi như vậy, là sợ cô sẽ thích Thích tổng sao?
Bạch Lê vội ngữ khí kiên quyết, giơ tay lên thề mà nói:
– Em cùng Thích tổng một chút cũng không thân. Hơn nữa.. Em có chút sợ hắn, đôi mắt của hắn quá lạnh nhạt, em không thích.
Trình Nghiên: “Sợ.. Sợ hắn?
Nam chủ trong sách cũng là tổng tài lạnh nhạt sắc bén, nhưng nữ chủ một chút cũng không sợ hắn, lại còn dùng tính cách thiện lương mềm ấm của mình đi cảm hóa hắn, nam chủ cũng dần gỡ đi phòng bị đối với cô.
Bạch Lê dùng sức gật đầu, bỗng nhiên dường như nhớ tới cái gì, đỏ ửng mặt, nói:
– Nhưng mà.. Anh trai của Thích tổng vừa đẹp trai vừa ôn nhu lại còn biết săn sóc người, cùng Thích tổng chính là hoàn toàn tương phản a.
Trình Nghiên nhìn mặt cô hàm chứa xuân tâm nhộn nhạo tương tư, biểu tình
“?
Có một tia dự cảm không ổn
Đừng nói cho cô! Tên anh trai già đời hai tay tình trường kia lại quyến rũ nữ chủ đi? Hắn ở trong sách chính là từ đầu tới cuối không có giao thoa với nữ chủ chuẩn bộ người qua đường Giáp a.
Hệ thống nói quả nhiên không sai, không đi theo cốt truyện, vai chính vai phụ người qua đường giáp đều sẽ loạn lên, phó biểu tình này của nữ chủ rõ ràng là nên để nhớ tới nam chủ a!
Trình Nghiên xoa xoa giữa mày, đang muốn mở miệng, liền nghe thấy thanh âm Bạch Lê mềm mại mà nói
– Chị, hai người chúng ta cùng đi ăn cơm sao? Chị à, em cảm thấy chị là một người rất tốt bụng, mặc dù hai chúng ta không quen biết nhau, nhưng chị vẫn nguyện ý giúp em, chị, chị là ai a.
Trình Nghiên: “…”
Cô chỉ nghĩ im lặng.
Cô còn có tâm tình nào mà cùng nữ chủ ăn cơm a! Nữ chủ đều phải bị người cấp cạy đi rồi, cô cảm thấy cô thật sự yêu cầu phải gặp anh trai tra nam kia.
Trình Nghiên đùn đẩy nói có chuyện gấp từ chối cô, cũng chưa nói tên, chỉ cho cô biết mình họ Nhan
Bạch Lê trong ánh mắt tràn đầy thất vọng, chỉ nói tốt cùng cô trao đổi phương thức liên hệ, nhìn bóng dáng cô dần dần đi xa, thở dài..
* * *
Chính là lo lắng sợ tiết lộ thân phận nên cô mới không trụ khách sạn, mà là tuyển một chung cư tương đối ẩn nấp, không nghĩ tới vẫn là bị người tìm được rồi
Trình Nghiên không nghĩ xử lý món nợ tình cảm mà nguyên chủ lưu lại, Tần Tu, Vệ Dương, cô đều tận lực tránh đi tương đối tốt, chờ đến khi nhiệm vụ hoàn thành là cô có thể thoát ly thế giới.
Cho nên, cô cần phải ở bọn họ phía trước nhanh chóng dọn ly chung cư.
Trở về nhà sau, Trình Nghiên liền vội vàng thu dọn đồ vật, cất tất cả đồ vật vào một chiếc va ly không lớn không nhỏ, cô có chút mệt, cũng có chút khát, liền đi sô pha bên kia ngồi xuống, trên bàn có một ly sữa bò, cô thuận tay bưng lên uống một ngụm tới hơn phân nửa ly.
Đầu ngón tay chạm vào chính là một mảnh ấm nóng, cô sửng sốt, bởi vì ở nhà cho nên không có chút nào phòng bị, bất tri bất giác mà ý thức được.. Sữa bò cô mua, vẫn tốt đẹp mà nằm trong tủ lạnh, hoàn toàn không có bỏ ra.. Hơn nữa, cô căn bản cũng không có sữa bò nóng.
Đang nghĩ ngợi tới, cô liền cảm thấy đầu một trận choáng váng, mí mắt trở nên trầm trọng, ý thức cũng dần dần mà hỗn độn mơ hồ lên.
Ly sữa bò trong tay chậm rãi chảy xuống, cô chống đỡ không được mà ngã xuống, lại không phải ngã vào trên sô pha, mà là dựa vào một lồng ngực rắn chắc, cô nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ, chỉ có đôi mắt sâu thẳm khó lường là phá lệ sắc bén
Lúc sau, cô nhắm hai mắt lại
**
Thời điểm Trình Nghiên tỉnh lại trời đã tối.
Cô đang nằm trên một chiếc giường ngủ vô cùng quen thuộc, gió đêm nhẹ nhàng thổi, bức màn ren lục sắc như nhu thuỷ lay động, phía trước cửa sổ chuông gió cũng giống nhau góp vui vào đêm đen tĩnh mịch một vài tiếng leng keng leng keng, quay đầu, liền có thể thấy bên người cô một chú gấu teddy lớn, còn có trên tủ đầu giường có phóng một hộp nhạc xinh đẹp.
Cô tâm nhắm thẳng trầm xuống, thậm chí còn có một loại cảm giác hoang đường thời gian như chảy ngược.
Cô ngồi thẳng dậy, muốn xuống giường, vừa mới động, liền nghe thấy tiếng kim loại va chạm thanh thúy thanh âm, trên chân cô cũng khóa một cái giềng xích thật dài màu bạc, cột vào góc giường.
(Cầm tù cosplay)
– Tỉnh rồi?
Trầm thấp trấn định thanh âm ở cửa vang lên.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, thấy một người con trai ăn mặc nút áo chỉnh tề sơ mi đứng ỷ ở cửa, thon dài lại cao lớn, lạnh lùng mặt, đôi mắt thâm thúy, biểu tình có vẻ thực thong dong bình tĩnh.
– Thích Trạch..
Trình Nghiên nhìn chằm chằm hắn, biểu tình thay đổi:
– Là cậu! Ở sữa bò hạ thuốc?
Thích Trạch chậm rãi đến gần, nhìn cô, ngữ khí tự nhiên:
– Đối với thân thể của cậu cũng không có hại, chỉ là sẽ làm cậu hôn mê lâu một chút.
– Nơi này là Trình gia sao?
Trình Nghiên trừng mắt hắn:
– Cậu đưa tôi tới nơi này làm gì.
Thích Trạch nửa quỳ, mềm mại giường lớn hãm đi xuống, hắn cúi người nhìn cô, hai người mặt đối mặt, tư thế thân mật lại ái muội.
– Nơi này không phải Trình gia, là nhà của chúng ta, tôi cố ý bố trí thành như vậy, cậu thích sao
(Căn phòng này cách bài trí hoàn toàn giống hệt căn phòng của Trình Nghiên lúc còn ở Trình gia, cho nên Trình Nghiên mới hiểu lầm là mình đang ở đấy)
– Cậu nói bậy gì đó!
Trình Nghiên mặt trầm xuống, thanh âm lạnh lùng:
– Cậu mê choáng tôi, đem tôi tới nơi này, còn khóa tôi, cậu có biết như vậy là..
– Phạm tội sao?
Thích Trạch nhìn cô, đáy mắt tựa hồ châm một ngọn lửa, cố chấp lại cuồng nhiệt, hắn hạ giọng, cũng như là đem cảm xúc đè nặng:
– Chính là, tôi không thể chịu đựng được việc cậu cùng người khác khanh khanh yến yến, không thể chịu đựng được ánh mắt của cậu nhìn về phía người con trai khác, không thể chịu đựng được.. Cậu không ở bên người tôi! Cho nên..
Tay hắn ấn xuống bả vai cô, để sát vào cô, chống cái trán của cô, hô hấp triền giao, ngữ khí u trầm:
– Nghiên Nghiên, đừng lại rời đi tôi, trừ bỏ cái này, tôi cái gì đều có thể đáp ứng cậu, được không?
Trình Nghiên muốn dùng sức lực đẩy ra hắn, nhưng lại không đủ, đôi tay như là ái muội mà chống ngực hắn, đành phải ở khí thế thực hung:
– Tôi chỉ nghĩ rời khỏi!
Lời nói rơi xuống, cô bỗng nhiên bị Thích Trạch đẩy ngã, hắn nửa quỳ ở bên cạnh cô, hai tay ép chặt tay cô xuống, thân thể đè nặng, biểu tình lộ ra vài phần tối tăm nguy hiểm, ánh mắt như sói giống nhau mà nhìn chằm chằm cô, thanh âm ẩn nhẫn lại khắc chế:
– Nhưng.. Tôi muốn cũng chỉ có cậu!