Xuyên Sách Trở Thành Nha Hoàn

Chương 6: Gặp mặt



Phu nhân, ta và Ngọc Khuê đi trước.

Nói rồi một tay kéo Ngọc Khuê đi, tôi và Thúy Trúc cũng theo. Trên đường hai người nói chuyện rôm rả thì từ xa một nữ nhân với dung mạo xinh đẹp thanh thoát đi đến:

– Tử Yên, Ngọc Khuê lâu rồi không gặp.

– Biểu tỷ, bọn ta cũng định đi gặp tỷ đây.

– Vậy ra chỗ kia ngồi đi.

Âu Nhã muội muội ruột của Âu Sở Kỳ là một tài nữ của kinh thành. Là người dịu dàng, hiền thục.

Vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện nên bọn nha hoàn chúng tôi được lui ra chỗ khác. Thúy Trúc kéo tay tôi ra một cái hồ, làn nước trong xanh có thể nhìn thấy đáy, cá trong hồ bơi lượn tung tăng, xung quanh là những bông hoa hải đường. Thật sự là một khung cảnh đẹp. Bỗng gương mặt của Thúy Trúc dần trở nên xanh xao, mồ hôi cũng xuất hiện thấy có vẻ không ổn tôi liền hỏi:

– Thúy Trúc cô sao vậy.

– Tự nhiên bụng ta đau quá, cô ngồi ở đây đợi ta một chút.

– Được rồi, cô đi nhanh đi

Chắc cô ấy lại ăn bậy bạ thứ gì rồi. Ngồi một lúc cũng thấy chán tôi liền đứng dậy đi dạo vài vòng. Dường như, tôi đi cũng khá xa đương định quay lại thì một tiếng đàn cất lên, âm đàn trầm lắng, uyển chuyển như một bản nhạc quyến rũ vọng lại từ đất trời.

Đôi chân dường như không tự chủ được mà bước về phía trước. Đằng sau những tán cây là một ngôi đình nhỏ, bên trong một nam nhân đẹp tựa thiên tiên, tay áo phiêu phiêu trong gió, những ngón tay thon dài không ngừng di chuyển. Giống như một bức tranh thủy mặc khiến người khác không nỡ phá hủy.

Dường như phát hiện có người, Âu Sở Kỳ cũng dừng đàn, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía tôi.

– Ngươi là ai, tại sao lại vào chỗ này.

Trong lòng tôi sợ hãi không dám nhìn thẳng, miệng ấp úng:

– Nô tì…nô tì lạc đường, bây giờ sẽ đi ngay.

Vừa nói xong tôi liền chạy đi không dám nhìn lại. Âu Sở Kỳ thấy vậy liền nói nhỏ:

– Ta đáng sợ đến vậy à.

Có vẻ như chạy nhanh quá cùng cúi gằm mặt xuống nên lúc này tôi liền đâm vào một người mà người đó không ai khác chính là nữ chính của cuốn truyện-Hạ Diệu Âm. Một nha hoàn thấy vậy liền nhanh chóng đỡ tiểu thư nhà mình sau đó quay sang trách móc:

– Ngươi là ai vậy, sao lại đâm vào tiểu thư nhà ta.

– Ta xin lỗi, tiểu thư người có sao không.

Tay tôi đưa về phía trước muốn giúp đỡ liền bị nha hoàn kia cản lại. Cô ta nhìn tôi một lượt rồi nói:

– Không cần, không biết nha hoàn nhà nào thật không biết phép tắc.

– Tiểu Đào không được vô lễ. Cô nương, cô không sao chứ.

Qủa nhiên là nữ chính ôn nhu, thiện lương. Giọng nói đầy nhẹ nhàng:

– Nô tì không sao, tạ ơn tiểu thư đã quan tâm.

Lúc này tôi mới dám nhìn thẳng Hạ Diệu Âm. Tuy không diễm lệ như Bạch Ngọc Khuê, nhưng lại mang một vẻ đẹp hoàn toàn mới lạ. Xinh đẹp như hoa xuân, trong sáng như trăng thu. Khí chất trầm lặng, cao quý như hoa lan khiến người khác phải ngắm nhìn.

– Vậy được rồi, ta không để tâm đâu ngươi đi đi.

– Tạ ơn tiểu thư.

Dứt lời tôi liền nhanh chóng bỏ đi nhưng tất cả mọi chuyện đều thu vào mắt một người, trong mắt người nọ nổi lên một đợt hứng thú:

– Ngươi đi điều tra xem nàng ấy là tiểu thư nhà nào.

– Vâng.

May quá, không ngờ bản thân thế nhưng lại gặp nữ chính. Đi được một đoạn liền nhìn thấy Thúy Trúc, mắt cô ấy dáo dác như tìm thứ gì, tôi liền vẫy tay hô:

– Thúy Trúc, ta ở đây.

Nghe thấy tiếng của tôi, cô ấy quay người lại chạy về phía tôi:

– Cô đi đâu vậy, ta đi có một lúc mà cô đã biến mất rồi. Nhanh lên, tiểu thư đang đợi. Hãy tìm đọc trang chính ở ( TRUмtгц уen.v N )

Không kịp để tôi phản ứng, cô ấy lại kéo tay tôi đi lần nữa. Khách cũng đã đến đủ, Bạch Ngọc Khuê và đại phu nhân vào phòng dành cho nữ quyến. Vương phi ngồi trên ghế chủ tọa cười nói:

– Dạo này các tiểu cô nương đều lớn cả rồi, ai nấy đều xinh đẹp hết. Dường như chúng ta già thật rồi.

Phu nhân đại học sĩ cũng góp vui:

– Ha ha…vương phi ngài nhìn vẫn còn trẻ lắm.

Những vị phụ nhân ở dưới cũng gật đầu phụ họa. Tiếp theo là một trận cười nói.

oOo

Trong đình

– Sở Kỳ lâu rồi không gặp, trở về mà không gặp huynh đệ gì cả.

Giọng nam trầm thấp vang lên, giống như thanh tuyền, vô cùng êm tai, ánh mắt nhìn về phía Âu Sở Kỳ.

– Hàn Tử Lam ngươi chẳng chịu thay đổi gì cả.

Hàn Tử Lam-con trai của tể tướng, quyền cao chức trọng. Nam nhân một thân y phục màu xanh băng, gương mặt hoàn mĩ, dáng người cao gầy, trong tay còn cầm chiếc quạt nạm ngọc, điều khiến người ta kinh diễm chắc hẳn là đôi mắt hoa đào kia, chỉ cần liếc mắt một cái liền mê hoặc chúng nhân. Khác với Âu Sở Kỳ không gần nữ sắc, Hàn Tử Lam lại là người phong lưu, nữ nhân trong phủ nhiều không đếm xuể. Nhưng cuối cùng vẫn bị Hạ Diệu Âm hớp hồn, quay đầu liền giải tán hết nữ nhân trong hậu viện.

– Sở Kỳ ngươi không biết đâu vừa nãy ta gặp một nữ nhân rất thú vị.

– Vậy sao.

Sở Kỳ giọng nhàn nhạt, dường như không quan tâm đến chuyện này. Hàn Tử Lam thấy thế ánh mắt hận sắt không thành thép:

– Ngươi thật vô vị, cả đời chỉ sống có một lần ngươi không phải nên hưởng hết lạc thú trong nhân gian à.

– Ừm.

– Ngươi…thôi ta hết nói nổi ngươi rồi, ta đi tìm tiểu mỹ nhân đây.

Nói rồi liền bước ra khỏi đình. Tiếng đàn lại vang lên, Hàn Tử Lam bước đến bờ hồ ánh mắt bình lặng, dường như đang suy nghĩ về một vấn đề gì đó. Từ trên cây một hắc y nhân liền bay xuống, quỳ gối:

– Công tử, thuộc hạ đã điều tra ra được vị tiểu thư kia là đích nữ của phủ thượng thư…

“Phủ thượng thư sao” ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc sau đó dần trở nên xem thường.

– Được rồi, ngươi lui ra đi.

– Rõ.

oOo

– Tam ca, chúng ta đi tìm biểu ca đi. Lâu rồi chúng ta chưa gặp huynh ấy, huynh không định đi sao.

Một dáng người nhỏ nhắn đang kéo tay một người nam nhân tuấn dật.

– Được rồi, được rồi. Ta sẽ đi với muội.

– Vậy nhanh lên đi.

Hai người một trước một sau đi. Vốn quen thuộc đường nên tìm ra người cũng không khó. Tử Yên nhanh chóng thấy Sở Kỳ, vốn tâm hồn thiếu nữ thấy người trong lòng liền thẹn thùng nấp sau Âu Nguyên. Hắn thấy vậy chỉ có thể lắc đầu:

– Không phải muội nói muốn gặp biểu đệ sao. Hắn ngồi ở đằng kia kìa.

– Vậy huynh đi trước đi.

Giọng nói dần trở nên nhỏ lại, Âu Sở Kỳ lại thấy có người đến trong lòng liền không vui vì đã phá vỡ tâm trạng của y. Sắc mặt cũng không tốt, Âu Nguyên lên tiếng nói trước, giọng nói nhẹ nhàng là một người nhã nhặn:

– Biểu đệ thật có tâm trạng. Đệ không định ra chào hỏi mọi người sao.

Thấy người phía trước vẫn không trả lời, dường như đang mất hứng. Nói cũng phải một người thích thanh tịnh, nhưng lại bị quấy rầy người ta không đuổi khách đã là may lắm rồi nên Âu Nguyên cũng chỉ có thể cười gượng cho qua.

Âu Nhiên thấy bầu không khí rơi vào trầm lặng liền lên tiếng:

– Biểu ca, huynh còn nhận ra muội chứ.

Lúc này Âu Sở Kỳ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng khiến người ta cảm giác có chút cấm dục. Tử Yên ngượng ngùng, gương mặt dần đỏ lên.

– Tử Yên đúng chứ.

Tử Yên nghe vậy gương mặt cũng tươi tỉnh hẳn lên. Âu Nguyên đứng bên cạnh cũng góp lời:

– Sở Kỳ, tài nghệ của đệ hình như tốt hơn rất nhiều rồi.

– Vậy sao, nếu như nói xong rồi các người về đi.

Thấy người ta cũng mất hết kiên nhẫn, bản thân cũng không thể mặt dày mà ở lại, nên hai người liền trở về. Tử Yên gương mặt có chút thất vọng.

– Tam ca có phải huynh ấy ghét chúng ta không.

Âu Nguyên thấy muội muội nhà mình dần trở nên buồn bã, lấy tay xoa đầu an ủi:

– Chắc tại đệ ấy lâu không gặp chúng ta nên mới xa cách như vậy. Muội đừng buồn, vài hôm nữa chúng ta lại đến.

– Vâng.

Hai người đi ra khỏi đình liền bắt gặp Bạch Ngọc Khuê. Âu Nguyên từ lúc đến vẫn chưa chào hỏi vị hôn thê của mình liền bước đến.

– Khuê nhi.

Nghe thấy tiếng Âu Nguyên, Bạch Ngọc Khuê liền quay người lại. Ánh trăng rọi xuống mặt nước phản chiếu bóng dáng của cô ấy, làn tóc dài bay trong gió khiến Âu Nguyên thất thần:

– Gió to sao muội lại ra đây.

– Muội muốn ra ngoài hóng gió một chút.

Âu Nhiên muốn dành cơ hội cho hai người liền nói:

– Thôi muội đi trước đây, hai người ở lại mà nói chuyện.

Xong liền chạy đi để hai người đứng một chỗ làm bầu không khí liền rơi vào trầm mặc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.