– A Vân cô dậy rôi sao, lúc ta vào thấy cô bị sốt làm ta thấy thật hoảng sợ. À ta có đi xin một ít thuốc với đồ ăn ta để trên bàn cô ăn đi rồi uống.
– A Kiều cô thật sự rất tốt với ta, cảm ơn cô.
Ở thế giới ban đầu tôi không có người thân chẳng có bạn bè nhưng đến với thế giới này tôi đã có một người bằng hữu dù biết A Kiều đối tốt với tôi chỉ vì nghĩ tôi vẫn là nguyên chủ, dù vậy nhưng tôi vẫn rất cảm kích.
– Cô ngốc à, hai chúng ta vào phủ lúc nhỏ, nương tựa lẫn nhau không giúp cô thì giúp ai với lại sau này bớt nói cảm ơn đi nghe thật xa lạ.
– Ừm ta biết rồi giờ cũng muộn cô về nghỉ sớm đi.
Nói xong A Kiều cũng trở về phòng của mình, còn tôi uống thuốc xong chuẩn bị lên giường nằm nghỉ nhưng thấy cơ thể có chút bẩn nên tôi quyết định ra ngoài tìm nước tắm.
Ban đêm, mọi thứ thật im ắng, ngay cả tiếng ve cũng nghe thật rõ ràng. Những căn phòng dành cho nha hoàn, bà tử cũng đã không còn ánh đèn nên tôi chỉ có thể dựa vào ánh trăng mà đi. Bỗng một con mèo chạy qua khiến tôi giật mình, ổn định lại tâm trạng thì cuối cùng tôi cũng thấy một cái giếng, tôi múc khoảng hai, ba thùng về vì nghĩ không đủ. Tắm rửa sạch sẽ, cơ thể cũng trở nên thoải mái. Tôi lại chìm vào giấc ngủ may mắn lần này tôi cũng không có gặp ác mộng. Nhưng tiếng nói của nguyên chủ vẫn vang vọng trong đầu tôi khiến cái tên Âu Thần làm tôi có chút tò mò.
Buổi sáng, A Kiều lại đến xem tôi đã khỏe hẳn chưa, cũng may là hôm qua tôi tắm muộn không có làm bệnh tình trở nên nặng hơn, có thể nói cơ thể của nguyên chủ có sức đề kháng khá tốt.
Thay quần áo xong tôi cùng A Kiều đến phòng của Bạch Ngọc Khuê để chờ lệnh lúc đó cũng khoảng giờ mão. Bất chợt tôi thấy một nha hoàn có gương mặt khá xinh đẹp nhưng lại mặc trang phục khác với chúng tôi, liền hỏi:
– Nè A Kiều cô ấy là ai vậy.
– Hả ngay cả cô ấy mà cô cũng quên sao. Cô ấy là Ngọc Bích nha hoàn thân cận của đại tiểu thư. Đến những nha hoàn hầu hạ tiểu thư lâu như chúng ta cũng phải kiêng nể cô ấy đấy. Ta biết cô mất trí nhớ nhưng nhớ phải ăn nói cẩn thận vào.
– Ừm ta biết rồi.
Ngọc Bích sao, nghe cái tên cũng quen đấy. Tôi đang mải mê suy nghĩ không biết rằng người mà tôi vừa nhắc đến bỗng xuất hiện trước mặt tôi. A Kiều phải lay tôi mấy cái mới khiến tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Cô ấy nhìn tôi một cách lạnh lùng nhưng không có ác ý nói:
– Các ngươi còn đứng ở đây làm gì, tiểu thư dậy rồi lấy nước lại đây.
A Kiều nghe vậy liền nhanh chân đi lấy nước còn tôi chỉ biết nhìn theo cô ấy, Ngọc Bích thấy thế liền nói:
– Cô quên mất nhiệm vụ của mình rồi à, mau vào hầu hạ tiểu thư đi.
– Vâng.
Trong phòng nha hoàn đứng xung quanh, ai nấy cũng nhanh nhẹn hoàn thành công việc của mình, được một lúc thì A Kiều cũng mang nước vào, Ngọc Khuê tự mình lau mặt, súc miệng, thay quần áo là những nha hoàn như chúng tôi làm.
Mọi thứ xong xuôi thì cũng đã đến giờ thỉnh an phu nhân, Ngọc Khuê chỉ dẫn Ngọc Bích cùng hai nha hoàn nhị đẳng Thúy Trúc và Thúy Kiều theo nhưng lần này tôi cũng được gọi đi để hầu hạ.
Xuyên qua một dãy hành lang cuối cùng cũng đến đại sảnh, bước vào phòng mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí khiến người khác cảm thấy dễ chịu. Trên nhuyễn tháp bằng gỗ hồng toan, có một vị phụ nhân đang nhàn nhã ngồi. Đầu cài một chiếc trâm bạch điệp, mặc trên người tà áo dài màu tím nhạt, tay đeo một chuỗi hạt tuy không ngẩng đầu nhưng vẫn toát lên sự uy nghi của chủ mẫu.
– Mẫu thân.
Nghe thấy tiếng con gái đại phu nhân liền ngẩng đầu. Tuy nói là đại phu nhân nhưng bà bảo dưỡng nhan sắc rất tốt dù ngoài ba mươi nhưng nhìn chỉ hơn hai lăm tuổi, nhan sắc vẫn rất mĩ lệ:
– Khuê nhi con đến rồi à, mau lại đây, có tin của phụ thân con nói là họ sắp trở về rồi.
– Vậy sao, hay quá để con kêu người gọi nhị ca về.
– Được rồi, bao giờ phụ thân con vào thành ta sẽ kêu nó về. Con ngồi xuống đây ta còn có chuyện muốn nói. Đó là về hôn ước giữa con và tam hoàng tử, chỉ còn mấy tháng nữa là con đến tuổi cập kê rồi, vì vậy con hãy học lễ nghi ngay từ bậy giờ đi để tránh phạm sai lầm khi vào phủ hoàng tử.
– Mẫu thân, con chỉ muốn ở với người.
Đại phu nhân nghe vậy nụ cười dần trở nên hiền hòa:
– Con nha, không phải lúc trước rất hay bám lấy tam hoàng tử đòi gả cho người ta sao.
Bạch Ngọc Khuê sắc mặt dần đỏ lên, ngại ngùng nói:
– Thì tại lúc đấy con còn nhỏ không hiểu chuyện giờ con cũng sắp trưởng thành rồi.
– Nếu con không đồng ý mối hôn sự này đợi cha con về chúng ta…
– Mẫu thân…
– Được rồi, được rồi ta chỉ đùa con thôi.
Mối hôn sự này được ban ra khiến ai nấy trong phủ đều vui mừng nhưng chỉ tôi biết khi Bạch Ngọc Khuê đủ mười lăm tuổi thì cốt truyện mới bắt đầu, vận mệnh cô ấy dần thay đổi khi nữ chính xuất hiện. Tam hoàng tử từ hôn khiến Bạch Ngọc Khuê dần trở nên mưu mô, ác độc.
Bạch Ngọc Khuê vẫn đắm chìm trong hạnh phúc, nghe theo đại phu nhân trở về học lễ nghi. Cả buổi tôi không có việc gì làm liền giúp đỡ các tỉ muội dọn dẹp, nghĩ lại bây giờ bản thân chỉ là nha hoàn tam đẳng nên làm nhiều việc một chút.
Cuộc sống ở đây cũng không khó khăn như tôi nghĩ. Chỉ có điều giấc mộng hôm trước vẫn luôn hiện hữu trong đầu tôi khiến mỗi lần nhắm mắt là nhớ đến cảnh tượng đó và cái tên “Âu Thần” luôn khiến tôi tò mò. Dù từng đọc qua nhưng có quá nhiều nhân vật khiên tôi không thể nhớ được vì vậy tôi định buổi tối sẽ đi hỏi A Kiều.
Trời gần tối, tôi vẫn không thấy cô ấy đâu, quyết định đi tìm thì thấy sau núi giả có hai bóng người đang lén lút làm chuyện gì đó, bỗng một giọng nói của người đàn ông vang lên;
– Chuyện này không thể giấu được mãi, cái thai được bao nhiêu lâu rồi.
– Chắc cũng được hơn một tháng nên cũng không lộ rõ.
Giọng nói của nữ nhân đó có chút quen, đó không phải là A Kiều sao. Trong lòng tôi có chút bàng hoàng, cô ấy thế nhưng lại có thai. Đây là chuyện của họ thiết nghĩ mình không nên nghe lén vì vậy tôi trở về phòng cô ấy rồi đợi.
Khoảng một khắc sau A Kiều trở về thấy tôi cô ấy có chút hoảng hốt:
– A Vân cô sao lại ở đây, có chuyện gì sao.
– Cô có chuyện gì giấu ta đúng không.
– Làm…làm gì có chứ.
A Kiều có chút né tránh, hình như không muốn tôi biết nhưng nhận thấy ánh mắt chăm chú của tôi cô ấy cũng đành phải nói thật:
– Thật ra, ta có thai rồi.
Tôi vẫn bình tĩnh ngồi nghe, nhớ lại người đàn ông lúc nãy liền hỏi:
– Vậy cha của đứa bé là ai, tên đó có chịu trách nhiệm không, nếu không thì nói với ta, ta sẽ đi tìm hắn tính sổ.
Thấy tôi nói như vậy A Kiều liền ngăn cản:
– Huynh ấy sẽ không làm vậy đâu. Chàng tên là Doãn Kính, con của quản gia trong phủ, mà ta chỉ là một nô tì thấp bé, chàng xem trọng ta là may lắm rồi.
– Vậy tên đó định giải quyết như thế nào.
– Huynh ấy nói sẽ chịu trách hiệm với ta nhưng chỉ sợ cha mẹ huynh ấy sẽ không đồng ý mối hôn sự này. Ta biết bản thân mình chẳng có gì tốt cả thân thế cũng không…
A Kiều dường như tự ti về bản thân khiến tôi có chút không đành lòng:
– Đừng nói vậy đối với ta cô là một cô nương, chắc chính vì điểm này là tên đó mới thích cô. Thế nên cô đừng mặc cảm về bản thân nữa.
– A Vân cảm ơn cô.
A Kiều cuối cùng cũng cười dường như nỗi bận tâm trong lòng cũng vơi đi. Nhưng chúng tôi không biết rằng sau cánh cửa sổ kia một bóng dáng màu đen đang dần biến mất.