Tim Bạch Miểu đột nhiên cứng lại.
Trải qua hai kiếp nói cho nàng, một khi trưởng bối đột nhiên gọi đầy đủ tên của nàng, đó chính là dấu hiệu nguy cơ đến.
Huống hồ lúc trước nàng còn từng nói với Thẩm Nguy Tuyết, mình không thích cách gọi như vậy……
Nàng quả thực không dám tưởng tượng hiện tại hắn có bao nhiêu tức giận.
Nàng yên lặng đứng ở sơn môn, mặt mày thấp xuống, không dám lên tiếng.
“Lúc trước ta đã nói với con, bên ngoài rất nguy hiểm, tốt nhất đừng xuống núi.”
Thẩm Nguy Tuyết rũ mi, bình tĩnh nhìn nàng.
“Con còn nhớ lúc ấy đáp ứng ta như thế nào không?”
Bạch Miểu cúi thấp đầu: “Con nhớ ạ……”
“Nếu con nhớ……” Thẩm Nguy Tuyết hơi nghiêng đầu, thanh âm dịu hơn chút, “Vì sao biết rõ còn cố phạm phải?”
Hắn ngữ khí không nặng, nhưng lại khiến người ta sợ hãi.
Bạch Miểu sợ tới mức không dám nói lời nào.
Cư nhiên dùng từ “Biết rõ còn cố phạm phải” nghiêm khắc như vậy…… Ngữ khí hắn giống như đang thẩm vấn phạm nhân.
Nàng lại không xuống núi làm chuyện xấu, phải hung dữ như vậy sao?
Thẩm Nguy Tuyết thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, trong lòng càng thêm phiền muộn ủ dột.
“Trả lời ta.” Hắn nói.
Bạch Miểu há miệng thở dốc, đang định mở miệng, đột nhiên không khống chế được mà hắt xì.
Đêm dài sương nặng, Tê Hàn Phong mây mù bao phủ quanh năm, vào đêm đặc biệt ẩm lạnh.
Bạch Miểu khịt mũi, quẫn bách đứng trong đêm sương mù, chóp mũi phiếm hồng, ánh mắt phiêu diêu, sợi tóc ẩm ướt dính nước.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng, sau một lúc lâu, cởi áo ngoài, đi đến trước mặt nàng.
Bạch Miểu theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Thẩm Nguy Tuyết đè bả vai nàng lại, ngón tay hơi dùng sức, không cho phép cự tuyệt mà khoác áo ngoài lên người nàng.
Nàng không phải lần đầu tiên mặc áo hắn.
Thẩm Nguy Tuyết mơ hồ cảm thấy, áo hắn thích hợp với nàng hơn đạo bào.
“Sư tôn……” Bạch Miểu nhỏ giọng gọi.
“Đi về trước rồi nói.”
Thẩm Nguy Tuyết dắt tay nàng, chậm rãi đi hướng trúc lâu.
Bạch Miểu trộm đánh giá biểu tình hắn.
Trong bóng đêm đen nhánh, sườn mặt hắn như ngọc, mặt mày an tĩnh, bình đạm như ngày thường.
…… Không được, không đoán ra.
Bạch Miểu hoàn toàn không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì.
Nàng thậm chí không rõ vì sao hắn tức giận.
Bởi vì nàng lừa hắn? Nhưng nghiêm túc mà nói, nàng cũng không xem như lừa gạt đi, nàng nói đi đệ tử uyển tìm Đường Chân Chân chơi, chứ không nói sẽ luôn ở đệ tử uyển, nhiều nhất cũng chỉ là về muộn một chút, vì cái gì mà tức giận chứ?
Nàng đã thành niên, hơn nữa hắn là sư phụ nàng, lại không phải mẹ nàng.
Bạch Miểu chửi thầm, hai người một đường không nói gì, không nhanh không chậm đi vào trúc lâu.
Độ ấm trong trúc lâu khác hoàn toàn bên ngoài, trong không khí còn tràn ngập hương thơm nhàn nhạt, Bạch Miểu vừa đi vào, liền tự nhiên thả lỏng.
Thẩm Nguy Tuyết kéo nàng đi đến bên bàn, xoay người ngồi xuống, sau đó nâng mi, an tĩnh nhìn nàng.
Bạch Miểu mím môi, biểu tình lập tức nghiêm túc.
Tư thế này…… Xem ra thẩm vấn còn chưa xong.
“Vấn đề vừa rồi……” Một tay Thẩm Nguy Tuyết để ở trên bàn, đầu ngón tay gõ nhẹ từng cái, “Con còn chưa trả lời ta.”
Bạch Miểu gian nan nghĩ nghĩ: “Vấn đề gì ạ?”
Nàng hắt xì, gần như đã quên.
Thẩm Nguy Tuyết nhìn nàng một cái.
“Vì sao lại gạt ta, trộm xuống núi với Liễu Thiều?”
Đại não Bạch Miểu trống rỗng trong chớp mắt.
Vừa rồi là vấn đề này sao?
Nàng theo bản năng giải thích: “Không chỉ cùng Liễu Thiều, còn có Chân Chân và Trình Ý……”
“Con còn gạt ta.” Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng đánh gãy.
Bạch Miểu: “……”
Nàng luôn cảm thấy mình xem như là một người tương đối kiên nhẫn, nhưng hiện tại, nàng thật sự rất muốn đấm người này một cái.
Nàng đè nén cơn tức giận: “Người dựa vào cái gì nhận định con đang lừa người?”
Thẩm Nguy Tuyết thoáng nhìn ngoài trúc lâu.
Thanh Loan thức thời không theo vào, đang ở bên ngoài yên lặng giả chết.
“Thanh Loan thấy.” Hắn thấp giọng nói.
Biết ngay là con quỷ cáo trạng Thanh Loan kia!
Bạch Miểu nổi lòng muốn nhổ trụi lông nó.
“Nó nhìn thấy con và Liễu Thiều đi cùng nhau, mãi đến Tê Hàn Phong mới tách ra.”
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi nói: “Là như thế sao?”
Nhìn còn rất chuẩn.
Bạch Miểu không thể phản bác: “Đó là bởi vì những người khác đều đã về, đúng lúc con và Liễu Thiều tiện đường mà thôi……”
“Thượng Thanh Phong và Tê Hàn Phong không tiện đường.”
“Đúng vậy, cho nên huynh ấy quay đầu về Thượng Thanh Phong……” Bạch Miểu nói xong, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, “Không phải, vấn đề này có ý nghĩa sao?”
Thẩm Nguy Tuyết lẳng lặng nhìn nàng: “Con cho rằng vô nghĩa?”
Bạch Miểu: “……”
Hắn như vậy thật sự dọa người.
Dưới ánh mắt bình tĩnh của hắn, Bạch Miểu theo bản năng co rúm lại, khí thế cũng yếu đi.
“Nhưng con thật sự không lừa người……”
Trên người nàng còn khoác áo của hắn, thân thể thiếu nữ mảnh khảnh cuộn tròn trong áo to rộng, thoạt nhìn càng gầy yếu, khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc.
Thẩm Nguy Tuyết dời tầm mắt, ngón tay không tự giác mà đè góc bàn.
“Dưới chân núi bất cứ lúc nào cũng sẽ có ma xuất hiện, con biết điều này không?”
“…… Con biết.” Bạch Miểu gật đầu, ánh mắt rụt rè mà ngoan ngoãn, “Lúc trước người đã nói với con.”
Thẩm Nguy Tuyết cụp mắt, không nhìn nàng.
“Vậy vì sao không nghe lời?”
“Bởi vì không phải con xuống núi một mình.” Bạch Miểu nghiêm túc trả lời, “Bọn con nhiều người, con cho rằng rất an toàn……”
“Con cho rằng?” Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lặp lại.
“……”
Bạch Miểu yên lặng nuốt nước miếng, ngón tay bất an vặn nhau.
Nàng hiện tại có thể xác định, vừa rồi câu nói kia tuyệt đối nói sai.
Trong trúc lâu một mảnh yên tĩnh, ánh nến mỏng manh đung đưa, không khí phảng phất đọng lại một khắc này.
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi nâng mi, đôi mắt trong sáng, giống băng trôi lâu không tan.
“Miểu Miểu……” Thanh âm hắn rất nhẹ, “Con biết ta sẽ lo lắng không?”
Bạch Miểu ý đồ biện giải: “Trước đó con đã truyền âm cho người……”
“Con nói, là đi đệ tử uyển, không phải xuống núi.”
Thẩm Nguy Tuyết nghiêm túc nhìn nàng: “Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.”
Bạch Miểu tự biết đuối lý: “…… Con biết.”
Thẩm Nguy Tuyết không tiếp tục nói nữa.
Hắn muốn hung hăng răn dạy nàng, nhưng nàng quá vô tội, khiến hắn không đành lòng nói ra lời nghiêm khắc.
Hắn chỉ là…… Chỉ là không rõ.
Vì sao lại gạt hắn chứ?
Là bởi vì hắn bảo nàng buông Liễu Thiều?
Hay là bởi vì giữa bọn họ đã sinh ra ngăn cách?
Thẩm Nguy Tuyết chậm rãi rũ mắt, ý đồ khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Sư tôn?” Bạch Miểu cẩn thận quan sát hắn.
Hồi lâu, Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng mở miệng.
“Lên gác mái đi.”
“…… Cái gì ạ?” Bạch Miểu có chút không phản ứng kịp.
“Con cẩn tỉnh táo lại.” Thẩm Nguy Tuyết ngữ khí bình tĩnh, “Trước khi con nghĩ kỹ, tạm thời đừng ra ngoài.”
Bạch Miểu ngây ngẩn cả người.
Đây, đây là bảo nàng đóng cửa ăn năn?
Chỉ vì chuyện xuống núi? Hơn nữa hắn còn không chịu nghe nàng giải thích?
Nàng cảm thấy không thể tin được.
Nàng xuống núi rõ ràng là vì hắn…… Kết quả còn bị hắn nhốt lại?!
Bạch Miểu chưa từng tức giận như vậy.
Nàng thậm chí bắt đầu hối hận. Sớm biết rằng sự tình sẽ trở thành như vậy, đêm nay nàng không nên trở về.
Nàng hoàn toàn có thể cùng nhóm Chân Chân về đệ tử uyển, như vậy cho dù sư tôn hỏi nàng, nàng cũng có thể đúng lý hợp tình nói cho hắn, đêm nay mình ngủ lại đệ tử uyển……
Bạch Miểu càng nghĩ càng giận, giống như bị dội nước lạnh, khiến tim cũng lạnh theo.
“Vâng.” Nàng nói, “Con đi tỉnh táo lại.”
Thẩm Nguy Tuyết hơi ngước mắt nhìn nàng.
Biểu tình nàng đã khôi phục bình tĩnh, không sợ hãi, nôn nóng, do dự như vừa rồi, ngược lại lộ ra một tia nản lòng thoái chí.
Thẩm Nguy Tuyết cảm nhận được một chút cảm xúc kích động xa lạ.
Hắn mơ hồ có chút bất an, cũng có chút hối hận.
Bạch Miểu không nói thêm gì nữa, nàng rũ mắt, mím môi, xoay người định lên lầu.
Một bàn tay ôn lương đột nhiên giữ nàng lại.
Bước chân nàng khựng lại, nhìn theo bàn tay hướng lên trên.
Là Thẩm Nguy Tuyết.
Hắn nhìn nàng chăm chú, trong mắt phản chiếu gương mặt nỗ lực giữ bình tĩnh của nàng.
Bạch Miểu và hắn không tiếng động đối diện, quật cường mà không chịu lên tiếng.
Thẩm Nguy Tuyết hơi thở dài.
“…… Là ta sai.” Hắn thấp giọng nói, “Ta không nên nghiêm khắc chỉ trích con như vậy……”
Lông mi Bạch Miểu rung động rất nhỏ.
Trong nháy mắt, thương tâm, khổ sở, ủy khuất…… cảm xúc yếu ớt giống vỡ đê từ đáy lòng nàng phun trào ra.
“Không phải con cố ý gạt người.” Nàng bướng bỉnh nói.
“Ta biết…… Ta biết.”
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng an ủi nàng, nắm tay nàng, chậm rãi kéo nàng đến trước mặt mình.
Lông mi nàng run lên, trong ánh mắt ướt dầm dề, nhuốm thủy quang trong suốt, nhìn như sắp khóc.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nguy Tuyết khắc nghiệt với nàng như vậy, nàng vừa sợ vừa ủy khuất, nỗ lực giữ trấn định, nhưng vẫn có chút mất khống chế cảm xúc.
“Là ta không tốt.” Thẩm Nguy Tuyết nâng tay, nhẹ nhàng lau khóe mắt nàng, ngữ khí tràn ngập thương tiếc, “Sau này ta sẽ không bao giờ đối với con như vậy nữa, được không?”
Bạch Miểu gật gật đầu, lại lắc đầu, hốc mắt hơi phiếm hồng.
Thẩm Nguy Tuyết buồn cười nói: “Đến tột cùng là được hay không được?”
“Người cũng không hỏi xem con xuống núi làm gì……” Bạch Miểu thấp giọng nói.
Thẩm Nguy Tuyết: “Ta không muốn biết.”
Bạch Miểu oán trách nhìn hắn một cái.
“Được rồi.” Thẩm Nguy Tuyết than nhẹ, “Con đi làm gì?”
Bạch Miểu rốt cuộc có thể nói thành quả của mình ra.
Nàng vững tâm tình trước, khiến mình bình tĩnh lại. Sau đó nâng tay, cẩn thận đáp xuống bả vai Thẩm Nguy Tuyết.
Thẩm Nguy Tuyết không rõ nguyên do mà chớp mắt.
“Con đi học mát xa.” Bạch Miểu có chút ngượng ngùng nói, “Con chỉ học được một chút, thủ pháp còn chưa thuần thục, nhưng có thể thử xem……”
Thẩm Nguy Tuyết mờ mịt nhìn nàng: “Vì sao…… Lại học cái này?”
Bạch Miểu nghiêm túc nói: “Bởi vì muốn cảm tạ người.”
“…… Cảm tạ ta?”
“Vâng.” Bạch Miểu gật gật đầu, “Gần đây sư tôn làm rất nhiều cho con, con cũng muốn làm gì đó cho sư tôn. Nhưng việc con có thể làm rất có hạn, cho nên chỉ có thể nghĩ ra cách này……”
Giọng nàng càng ngày càng thấp, bởi vì Thẩm Nguy Tuyết đang ôn nhu nhìn nàng.
Ánh nến trong đôi mắt hắn nổi lên gợn sóng, trong trẻo sạch sẽ, còn mềm mại hơn gợn nước ngày xuân.
“Là vì ta?” Hắn ôn nhu hỏi.
Bạch Miểu đột nhiên không dám nhìn mắt hắn: “…… Vâng.”
Thẩm Nguy Tuyết cẩn thận nhìn nàng, đầu ngón tay dừng trên mặt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Bạch Miểu có thể cảm giác được lòng bàn tay hắn xẹt qua da thịt mình, hơi lạnh giống lông chim, mềm nhẹ, tinh tế, rồi lại không hiểu sao nóng rực.
“Con nên sớm nói với ta.” Hắn nhẹ nhàng nói.
“Người không cho con nói.” Bạch Miểu mếu máo, “Hơn nữa, con vốn muốn cho người một bất ngờ……”
Kết quả thiếu chút nữa biến thành nỗi sợ, hơn nữa người sợ còn là nàng.
“Là ta trách oan con.”
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ vỗ mặt Bạch Miểu, kéo nàng gần một chút.
“Nếu sau này muốn xuống núi…… Có thể nói cho ta trước.”
Hắn có thể an bài một số đệ tử tu vi cao hơn bảo vệ nàng, hoặc là chuẩn bị trước pháp khí, bùa hộ mệnh cho nàng phòng thân.
Nhưng Bạch Miểu lại hiểu lầm ý hắn.
Nàng kinh hỉ nói: “Người muốn đi cùng con sao?”
Thẩm Nguy Tuyết ngẩn ra: “…… Cũng được.”