Xuyên Sách: Sau Khi Nữ Chính Nhận Nhầm Sư Tôn

Chương 29: Có chút không vui



Bạch Miểu nỗ lực nhớ lại tên người này, nhưng không nhớ ra.
Hình như là họ Tạ, nhưng cụ thể tên là gì, nàng không nhớ rõ.
Nàng chỉ nhớ người này nhận của nàng một trăm linh thạch, giúp nàng ăn thử điểm tâm tự làm nửa ngày.
Còn tặng nàng một cái mặt dây, nhưng nàng ném rồi.
Không phải là tới lấy mặt dây đó chứ?
Bạch Miểu theo bản năng muốn tránh xa người này, nhưng đã muộn, thanh niên đã phe phẩy quạt xếp đi tới.
Mấy nữ tử trẻ tuổi trang dung diễm lệ tựa hồ còn muốn đi theo hắn, bị hắn dỗ vài câu, liền cười khúc khích rời đi.
Thật là thủ đoạn.
Bạch Miểu âm thầm bội phục.
Thanh niên đi đến trước mặt Bạch Miểu thì dừng lại, nhẹ lay quạt xếp, ý cười phong lưu: “Bạch Miểu cô nương, thật là trùng hợp.”
Một bộ rất thân với nàng.
Ánh mắt Nguyễn Thành Thù nhìn về phía thanh niên tức khắc thêm một phần địch ý.
Đường Chân Chân tiến đến bên cạnh Bạch Miểu kề tai nói nhỏ: “Tỷ quen à?”
Bạch Miểu: “Ách, từng gặp một lần……”
“Tại hạ tên Tạ Thính Thu, là bằng hữu của Bạch Miểu cô nương.” Tạ Thính Thu cười tự giới thiệu.
Bằng hữu?
Mọi người thần sắc khác nhau, chỉ có Liễu Thiều, đĩnh đạc hỏi.
“Từ khi nào muội lại giao lưu với bằng hữu như vậy, sao chúng ta không biết?”
Bạch Miểu: “Ta cũng không biết……”
Ai là bằng hữu của hắn, không phải đã thanh toán xong rồi sao?
Bạch Miểu đang muốn giải thích, Tạ Thính Thu lại cười hỏi: “Bạch Miểu cô nương, mặt dây tại hạ tặng cho cô đâu? Sao không thấy cô mang trên người?”
Còn tặng mặt dây?
Biểu tình mọi người lại thay đổi, trong kinh ngạc còn mang theo bát quái.
Chỉ có Nguyễn Thành Thù sắc mặt ngày càng lạnh, liếc mắt một cái, quả nhiên là lãnh diễm thù lệ, đẹp động lòng người.
Tên này, quả nhiên bắt đầu hỏi thăm mặt dây của hắn.
Bạch Miểu thần thái tự nhiên: “Để ở trong nhà, không mang theo.”
Còn để ở trong nhà? Đó là mặt dây trân quý, đáng giá nàng coi như bảo bối?
Mọi người không khỏi bắt đầu suy nghĩ.
“Thì ra là thế.” Tạ Thính Thu khẽ dời ánh mắt, rơi xuống trên người Trình Ý, “Vị cô nương này là?”
Trình Ý ôn nhu hành lễ: “Ta tên Trình Ý, cũng là bằng hữu của Bạch Miểu.”
“Hoá ra mọi người đều là bằng hữu.”
Tạ Thính Thu tươi cười, cổ tay vừa chuyển, trong lòng bàn tay bỗng dưng thêm một chiếc trâm thanh ngọc.
“Trâm này, tặng cô nương làm lễ gặp mặt.”
Bạch Miểu: “……”
Không trách vừa rồi nhiều mỹ nữ vây quanh như vậy, hoá ra là vị công tử bột.
Trình Ý từ nhỏ gia giáo nghiêm khắc, tất nhiên sẽ không nhận đồ của nam tử xa lạ.
Nàng uyển chuyển từ chối: “Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ là ngày thường ta không cài trâm, lễ vật này, vẫn là để lại cho người thích hợp hơn đi.”
Nàng không cần, Tạ Thính Thu cũng không ép.
Hắn cười khanh khách thu hồi trâm, lại nhìn về phía Đường Chân Chân: “Vị cô nương này là?”
Đường Chân Chân nói thẳng: “Ta tên Đường Chân Chân, cũng là bằng hữu của Bạch Miểu, ta cũng không nhận lễ, ngài có thể bỏ qua bước này.”
Bạch Miểu: “……”
Chân Chân, vẫn là muội trâu bò.
Tạ Thính Thu ngẩn ra, ngay sau đó cười khẽ: “Đường cô nương thật ngay thẳng, cũng tốt, ta đây liền không bêu xấu nữa.”
Nói xong, hắn hứng thú nói: “Sao các người lại ở đây? Là tới kết bạn du ngoạn sao?”
Cư nhiên trực tiếp nhảy qua phân đoạn giới thiệu còn lại! Mấy nam nhân bọn hắn chết rồi sao?
Bốn người Nguyễn Thành Thù biểu tình oán giận.
Bạch Miểu lắc đầu, không tính nói quá nhiều với hắn: “Ngài thì sao? Sao ngài cũng ở đây?”
Cảm giác có chút quá trùng hợp.
Nàng đụng phải hắn ở phố dưới chân núi Phù Tiêu Tông, tới Phong Đô rồi còn có thể đụng phải hắn, nếu không phải mặt dây kia đã bị nàng ném đi, Bạch Miểu sẽ hoài nghi Tạ Thính Thu có phải cài thiết bị nghe lén trong mặt dây không.
Không phải nàng tự luyến, mà Phong Đô là nơi thật sự cổ quái, nàng phải cẩn thận một chút.
“Ừm……” Tạ Thính Thu gấp quạt xếp, “Ta xác thật là tới du ngoạn.”
Bạch Miểu hồ nghi nói: “Một mình?”
“Các người cũng biết, cô nương ở Phong Đô đều rất nhiệt tình……”
Bạch Miểu hồi tưởng lại cảnh tượng vừa rồi.
Xác thật rất nhiệt tình, tuy rằng phần nhiệt tình này chắc cũng liên quan vài phần đến diện mạo hắn.
“Ngài tới nơi này, hẳn là không chỉ ngoạn?”
Khi mọi người ở đây cùng nhau nhớ về nữ tử Phong Đô, Liễu Thiều đột nhiên mở miệng.
“Ồ?” Tạ Thính Thu lại mở quạt xếp, “Ý các hạ là?”
Liễu Thiều chậm rãi nói: “Vừa rồi ngươi ở hướng đó hỏi mấy nữ tử kia một thứ, đúng không?”
Hỏi thăm đồ? Hỏi thăm thứ gì?
Bạch Miểu có chút mờ mịt.
Tạ Thính Thu cười như không cười: “Ngươi nghe thấy?”
Liễu Thiều: “Một chút.”
Tạ Thính Thu khẽ thở dài, khuôn mặt tuấn mỹ toát ra một chút bất đắc dĩ.
“Thứ này đối với ta mà nói rất quan trọng, mong rằng các hạ đừng nói với người khác.”
“Có thể.” Liễu Thiều sảng khoái đáp ứng, tiếp theo chuyện chủ đề, “Nhưng ngươi nói cho chúng ta biết, vì sao ngươi muốn hỏi thứ đó.”
“Này……” Tạ Thính Thu tựa hồ có chút khó xử.
Đường Chân Chân thấy thế, bất chấp tất cả, lập tức phụ họa: “Ngài không nói chính là có mưu đồ gây rối, chúng ta có quyền áp giải ngài đến trước mặt thành chủ, để hắn nhốt ngài lại!”
Tạ Thính Thu dở khóc dở cười: “Được rồi…… Ta nói cho các ngươi vậy.”
“Nhưng không thể ở chỗ này,” hắn nhìn bốn phía xung quanh, quạt xếp che nửa khuôn mặt, ý lạnh nơi đáy mắt lưu chuyển, “Mời các vị theo ta.”
Hắn rũ mắt, xoay người đi hướng một nhạc lâu cách đó không xa.
Mọi người nhìn nhau, đi theo hắn.
Bên ngoài và trong nhạc lâu hoàn toàn là hai thế giới.
Bạch Miểu vốn tưởng rằng nơi này sẽ rất hỗn loạn, không nghĩ tới cư nhiên một chút cũng không ồn, ngược lại còn rất yên tĩnh.
Trên đài có mỹ nhân yểu điệu đang uyển chuyển ngâm xướng, khách nghe dưới đài thần sắc mê mẩn, nghe như si như say.
Tạ Thính Thu dẫn theo bọn họ, quen cửa quen nẻo tiến vào một nhã gian, cúi người nhẹ giọng nói với cô nương phụ trách chiêu đãi vài câu, cô nương liền đỏ mặt lui ra.
Tông Nguyên thấp giọng nói: “Cao thủ nha……”
Tiêu Trường Bình: “Từ bỏ đi, ngươi không học nổi.”
Tạ Thính Thu hất áo bào ngồi xuống, cười khanh khách nói: “Các ngươi đang nói gì thế?”
“Không có gì, chỉ là tò mò ngươi nói gì thôi.” Nguyễn Thành Thù ngữ khí lạnh như băng.
“Bởi vì nữ tử đều là đóa hoa phải cẩn thận che chở.” Tạ Thính Thu cười cười, nhìn về phía Liễu Thiều, “Các hạ vừa nói ngươi nghe được một chút, có thể nói cho ta, một chút này, cụ thể là nội dung gì?”
Liễu Thiều tay chống cằm, không nhanh không chậm nói: “Hóa linh châu.”
Hóa linh châu?
Ở đây mọi người trừ Bạch Miểu và Đường Chân Chân, sắc mặt đều biến đổi.
“Ừm, nghe được phần mấu chốt nhất……” Tạ Thính Thu lắc lắc quạt xếp, “Ta thật ra đang tìm hóa linh châu, nó vốn là đồ vật của ta, chỉ là khoảng thời gian trước ta vô ý làm mất nó…..”
“Ngươi nói hóa linh châu là đồ của ngươi?” Nguyễn Thành Thù đột nhiên đánh gãy hắn.
Tạ Thính Thu thong dong nói: “Là một người bạn tặng cho ta.”
Nguyễn Thành Thù gắt gao nhìn hắn: “Hóa linh châu là chí bảo của Chu gia, trên đời chỉ này chỉ có một viên, người ngoài nhìn một cái cũng không thể, ngươi nói người bạn này, không phải gia chủ Chu gia chứ?”
Tạ Thính Thu ý vị thâm trường nhìn hắn: “Các hạ tựa hồ rất hiểu lai lịch của hóa linh châu.”
Nguyễn Thành Thù: “Xấu hổ quá, phụ thân ta và gia chủ Chu gia là bạn tri kỉ nhiều năm, Chu gia có thể đưa chí bảo gia tộc cho người khác hay không, điểm này ta vẫn rõ.”
Hắn nói cũng không uyển chuyển, ngụ ý đã rất rõ ràng.
Chu gia không có khả năng đưa hóa linh châu cho người ngoài, vậy hóa linh châu của Tạ Thính Thu là từ đâu tới?
Nhất định là trộm, lừa, thậm chí cũng có thể là đoạt.
Không khí trong nhã gian tức khắc trở nên vi diệu.
Tạ Thính Thu và Nguyễn Thành Thù im lặng nhìn nhau, trong không khí tràn ngập hương vị giương cung bạt kiếm.
Bạch Miểu đột nhiên lên tiếng: “Sao còn chưa mang trà lên?”
Nàng bận việc đến bây giờ, đã rất khát.
Tạ Thính Thu liếc nàng, búng tay một cái.
Cô nương phụ trách chiêu đãi ngay sau đó đẩy cửa đi vào, bày biện bộ trà, lại rót trà cho mọi người, lúc này mới an tĩnh cúi đầu lui ra ngoài.
Bạch Miểu dẫn đầu nâng chung trà lên uống một ngụm.
Tạ Thính Thu cười hỏi: “Hương vị thế nào?”
Bạch Miểu: “Cũng được.”
Không ngon bằng của sư tôn.
Nàng ngắt chuyện như vậy, không khí tức khắc hòa hoãn không ít.
Tạ Thính Thu một lần nữa nhìn về phía Nguyễn Thành Thù, không nhanh không chậm nói: “Đích xác như ngươi nói, hóa linh châu là chí bảo của Chu gia. Sau khi ta có được hóa linh châu, tìm nơi nghe khúc uống rượu, tùy tay tặng nó cho một ca cơ, không nghĩ tới……”
Nguyễn Thành Thù cười lạnh: “Chu gia tìm được ngươi?”
“Đúng vậy.” Tạ Thính Thu bất đắc dĩ gật đầu, “Ta bị Chu gia tìm tới, bọn họ ép ta uống thuốc độc, yêu cầu ta trong thời gian quy định phải giao hóa linh châu ra, nếu không sẽ độc hỏa công tâm, đau đớn đến chết.”
Bạch Miểu: “Đây là chuyện khi nào?”
Tạ Thính Thu hơi suy tư: “Hơn một tháng trước.”
Hơn một tháng trước, vậy chẳng phải là trước lần đầu tiên bọn họ gặp nhau sao?
Vậy hắn còn thảnh thơi bồi nàng làm điểm tâm, người này đến tột cùng là tâm quá lớn, hay là đầu óc có vấn đề?
Tựa hồ đoán ra suy nghĩ trong lòng nàng, Tạ Thính Thu vung quạt nói: “Loại chuyện này, gấp cũng vô dụng. Huống chi, ngày ấy ta vốn cũng đang tìm hóa linh châu……”
Bạch Miểu kỳ quái nói: “Ngài tìm hóa linh châu ở chỗ đó?”
Tuy rằng đồ ở phố dưới núi Phù Tiêu Tông phong phú, cái gì cũng không thiếu, nhưng so với chỗ ăn chơi khác, vẫn là đơn giản rất nhiều. Như là ca cơ vũ nữ gì đó, tuyệt đối sẽ không xuất hiện chỗ bọn họ.
Tạ Thính Thu ngữ khí bất đắc dĩ: “Ta cũng không muốn chạy xa như vậy, nhưng Đào Lộ đã mang hóa linh châu đi cầm đồ, hiện tại không thể tìm ra, ta chỉ có thể đi các phường lớn hỏi thăm.”
Bạch Miểu: “……”
Đường đường là chí bảo của Chu gia lại rơi vào tay loại người này, không biết là phúc hay là hoạ.
Đường Chân Chân: “Vậy ngài tới đây cũng là vì hóa linh châu?”
Tạ Thính Thu gật đầu: “Ta nhận được tin, nghe nói hóa linh châu đã bị người khác mua, người này hiện tại ở Phong Đô.”
Lòng Bạch Miểu vừa động: “Vậy người này, có đặc điểm gì không?”
Tạ Thính Thu trầm ngâm nói: “Nghe nói là nam tử đẹp mặc hồng y.”
Quả nhiên là hắn.
Nhưng người này thật đúng là rêu rao, làm chuyện gì cũng phải một thân hồng choé, sợ người khác không nhìn thấy hắn sao.
Bạch Miểu không nghĩ tới hôm nay cư nhiên còn có thu hoạch bất ngờ, tâm tình rất tốt.
Nàng đứng dậy, khách khí nói: “Cảm tạ ngài đã cung cấp manh mối, ấm trà này chúng ta mời, về sau có duyên gặp lại.”
Lại là “Có duyên gặp lại”, phương thức có lệ của nàng đúng là chỉ một.
Tạ Thính Thu tốt tính cười cười: “Các ngươi còn chưa nói cho ta, các ngươi tới đây là vì cái gì?”
Liễu Thiều: “Chúng ta cũng là vì người hồng y.”
“Ồ?” Tạ Thính Thu có hứng thú nói, “Một khi đã như vậy, chúng ta không ngại cùng hành động, như thế nào?”
“Không thích hợp.” Giang Tạ lắc đầu, “Chúng ta và Tạ huynh không phải cùng một đường, vẫn là ai đi đường nấy đi.”
Lời này của hắn lộ rõ ý bài xích, Tạ Thính Thu nghe xong cũng không giận, chỉ cười nhạt.
“Được, chỉ là cuộc nói chuyện vừa rồi……”
Tiêu Trường Bình nghiêm túc nói: “Chúng ta tuyệt đối không nói với người khác.”
Tạ Thính Thu nhẹ nhàng phẩy quạt: “Ta đây liền yên tâm.”
Nguyễn Thành Thù để lại một lá vàng đặt ở khay trà, một đám người hành lễ rời đi.
*
Hôm nay đạt được lượng tin tức quá lớn, mọi người quyết định về khách điếm, chải vuốt một chút.
Bạch Miểu nghĩ thầm hỏi Thẩm Nguy Tuyết một số vấn đề, lấy cớ về phòng cho khách trước, khóa cửa lại, gấp không chờ nổi đặt mèo trắng lên ghế.
“Sư tôn, người ra một chút đi.”
Mắt mèo trắng hững hờ, trong ánh sáng nhạt, thân hình thanh phong hạo nguyệt của Thẩm Nguy Tuyết xuất hiện trước mặt nàng.
Hắn rũ mi thần sắc bình tĩnh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, nhìn không khác ngày xưa.
Bạch Miểu không cần nghĩ ngợi: “Sư tôn, Tạ Thính Thu kia, có phải người tối hôm qua hạ chú chúng ta?”
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải hắn. Trên người hắn không có ma khí.”
Bạch Miểu lâm vào trầm tư.
Không phải Tạ Thính Thu, vậy chính là người áo đỏ trốn trong tối?
Người áo đỏ này không chỉ bày ảo giác phường quỷ ở Phong Đô, còn trằn trọc mua hóa linh châu của Tạ Thính Thu, đến tột cùng là muốn làm gì?
Bạch Miểu lúc này mới nhớ tới, mình căn bản không biết hóa linh châu là thứ gì.
Nàng hỏi: “Sư tôn, hóa linh châu là cái gì?”
Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng nói: “Hóa linh châu hấp thu linh khí đất trời, người sử dụng sẽ chuyển hóa nó thành chân khí trong cơ thể, dùng để tăng tu vi bản thân.”
Bạch Miểu vẻ mặt tò mò: “Có thể tăng bao nhiêu ạ?”
Thẩm Nguy Tuyết nâng mi nhìn nàng: “Có thể giúp con đạt cảnh giới hóa thần.”
Bạch Miểu: “……”
Nàng hiện tại còn dừng lại ở giai đoạn Luyện Khí, tăng lên tới cảnh giới hóa thần, có nghĩa là trực tiếp nhảy qua ba cảnh giới Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh……
Đó đúng là bảo bối.
Bạch Miểu nghe là thèm.
Thẩm Nguy Tuyết an tĩnh nhìn nàng, chậm rãi mở miệng: “Tạ Thính Thu kia……”
Bạch Miểu lập tức hoàn hồn: “Gì ạ?”
Thẩm Nguy Tuyết hơi dừng lại: “Sao con quen hắn?”
Bạch Miểu trả lời đúng sự thật: “Là quen ở phố dưới chân núi ạ.”
“Khi nào?”
Bạch Miểu nghĩ nghĩ: “Chính là lần đó, con xuống núi học làm điểm tâm……”
Thẩm Nguy Tuyết hơi nghiêng đầu, tóc đen như tơ lụa chảy xuống từ vai hắn.
“Hoá ra là lần đó.”
Hắn hơi híp mắt, tựa hồ đang trầm tư: “Vậy sao con trở thành bằng hữu của hắn?”
“Con và hắn mới không phải bằng hữu.” Bạch Miểu lập tức biện giải cho mình, “Con chỉ cho hắn một trăm linh thạch, bảo hắn giúp con nếm thử điểm tâm……”
“Nếm thử điểm tâm?” Thẩm Nguy Tuyết nhẹ giọng lặp lại.
“Đúng ạ.” Bạch Miểu liên tục gật đầu, “Bởi vì lúc trước con làm rất khó ăn, người khác đều không muốn nếm, cho nên con mới tìm hắn, nếm đến buổi tối, mới làm ra một phần vừa lòng……”
Thẩm Nguy Tuyết tinh tế hiểu câu này.
Chuyện người khác không muốn làm, chỉ có Tạ Thính Thu làm. Không chỉ có thế, hắn còn ở cùng Bạch Miểu đến buổi tối, hai người ở chung hòa hợp.
Ngay cả phần điểm tâm đưa cho hắn, cũng bị Tạ Thính Thu ăn trước.
Thẩm Nguy Tuyết không biết vì sao mình lại để ý chuyện này.
Hắn chỉ biết, mình, hiện tại……
Có chút không vui.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.