Vào ngày thứ ba của kỳ nghỉ, các bạn học cùng lớp của họ đã rủ nhau đi chơi. Đếm qua nhân số thì cũng khá đông, ai cũng không hẹn mà gặp, trực tiếp đặt một phòng riêng lớn cho KTV. Từ ba giờ chiều đến tối.
Khoảng ba bốn giờ chiều, Lăng Mạc đến tìm Giang Trì và Thịnh Gia Nam để đi chung.
Cậu ta ở dưới tầng một đợi bọn họ, vừa thấy hai người đi xuống, liền hỏi: “Giang Trì, cậu lái xe à?”
“Không.” Giang Trì nói.
Nếu hắn lái xe thì sao mà ôm Thịnh Gia Nam được, còn có Lăng Mạc ở đây nên hắn không thể để cậu ta có thời gian rảnh nói chuyện với Thịnh Gia Nam.
“Mấy ngày nay đang trong dịp lễ Quốc khánh nên có khi sẽ tắc đường đó.” Thịnh Gia Nam nói: “Đi tàu điện ngầm đi, nhanh hơn.”
“Ừ.” Lăng Mạc gật đầu: “Hồi sáng tôi cùng mẹ đi chơi bị tắc đường một lúc lâu cực.”
Giang Trì không quan tâm, một tay nắm tay Thịnh Gia Nam, không phát biểu ý kiến.
Trên thực tế, chỉ cần hắn ở bên Thịnh Gia Nam, không quan trọng là cậu làm gì, hắn sẵn sàng chịu đựng tất cả.
Lăng Mạc nhìn hắn, tầm mắt theo bản năng cụp xuống, nhìn qua đôi tay đang nắm của họ rồi dời mắt đi.
…
Cả ba đi bộ đến ga tàu điện ngầm.
Ba người bọn họ đều là nam sinh cao ráo, Giang Trì và Thịnh Gia Nam có ngoại hình nổi bật, đã vậy lại còn nắm tay nhau nên đã thu hút rất nhiều sự chú ý trên đường đi.
Khi ở bên họ, Lăng Mạc luôn có thể cảm nhận được tốc độ quay đầu cao khác biệt này. Chuyện có một số người qua đường nhìn chằm chằm vào Giang Trì và Thịnh Gia Nam là điều bình thường. Thoạt đầu, họ có thể thấy họ đẹp trai như thế nào, nhưng khi họ thấy hai người nắm tay nhau, họ hơi ngạc nhiên.
Nhìn vẻ mặt đó, Lăng Mạc đoán rằng trong lòng họ đang suy nghĩ không biết hai chàng trai có phải là một cặp hay không.
Trong mắt người ngoài, Giang Trì và Thịnh Gia Nam chắc chắn là một cặp. Suy cho cùng, không có chuyện con trai đi trên đường mà lại nắm tay nhau lại còn ôm eo nhau, cho dù là anh em ruột thì cũng không thân nhau như thế.
Nhưng theo quan điểm của Lăng Mạc, mối quan hệ của họ hơn cả người thân và anh em.
Hơn mười năm qua, bọn họ không hề phát triển thành những mối quan hệ khác, sớm chiều luôn chăm sóc, hòa hợp với nhau chắc chắn không phải thứ tình bạn bình thường có thể đạt được.
Giang biến thái Trì- một người đệ khống vô cùng chiếm hữu.
Ba người đứng trên sân ga tàu điện ngầm, Lăng Mạc liếc Giang Trì, thấy hắn cúi đầu nói gì đó vào tai Thịnh Gia Nam, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười gần như không cho người khác nhìn thấy, trong đôi mắt chỉ có hình ảnh của Thịnh Gia Nam, làm ngơ trước những ánh mắt của mọi người xung quanh.
Thật đúng là một bộ dáng không đáng tiền.
Khi tàu điện ngầm đến ga, cả ba bước vào. Chỉ còn hai chỗ trống, Lăng Mạc chiếm một chỗ và vẫy tay với Thịnh Gia Nam: “Nam Nam, lại đây.”
Thịnh Gia Nam đi tới ngồi xuống, Giang Trì đứng ở trước mặt cậu, vẫn nắm tay.
Lăng Mạc không biết bọn họ hàng ngày đã hay ở cùng nhau rồi mà sao có thể dính mãi như vậy khiến cậu ta cảm thấy mình như bóng đèn.
Tàu điện ngầm bắt đầu chạy khoảng hai điểm dừng thì một cô gái đứng cạnh Thịnh Gia Nam đột nhiên chào hỏi: “Xin lỗi, xin làm phiền cậu một tý.”
Cả ba liền nhìn nơi phát ra âm thanh.
Cô gái nhìn Thịnh Gia Nam, sau đó nhìn Giang Trì, và hỏi một cách lịch sự: “Hai người là một cặp à?”
Thịnh Gia Nam hơi khựng lại, cậu quay đầu nhìn Giang Trì. Vừa hay Giang Trì cũng nhìn cậu, khóe miệng hắn cong lên một đường cong khá đẹp, nhướn mày nhìn cậu rồi nói với cô gái kia: “Có xứng đôi không?”
“Có.” Cô gái gật đầu cười, rất hoan hô: “Rất xứng đôi.”
Giang Trì cười: “Cảm ơn.”
Thật hiếm khi nói chuyện lịch sự như vậy.
“Chuyện là như thế này.” Cô gái thấy họ rất dễ nói chuyện nên nói ra ý định của mình: “Tôi là một blogger, tôi chuyên đi chụp một số người và sự vật vui vẻ và thú vị. Tôi vừa nhìn thấy các cậu tôi liền nghĩ hai người thực sự quá đẹp. À còn rất đẹp đôi nữa. Vì vậy, tôi chỉ muốn hỏi, tôi có thể chụp ảnh đôi cho hai cậu và đăng lên mạng được không?”
Ngập ngừng một chút, cô ấy nói thêm: “Nếu cậu sợ phiền phức, tôi có thể khiến bức ảnh hơi mờ.”
“Cậu có nhiều người hâm mộ không?” Lăng Mạc ở bên cạnh hỏi.
“Không nhiều.” Cô gái nói: “Tôi là sinh viên, tôi mới bắt đầu làm cái này thôi à. Các cậu cũng là sinh viên phải không?”
Lăng Mạc ậm ừ.
“Các cậu học trường nào?” Cô gái hỏi.
Lăng Mạc: “Đại học Hạ.”
Cô gái mở to hai mắt nhìn Thịnh Gia Nam và Giang Trì, ngạc nhiên nói: “Có phải hai người là cặp đôi rất được yêu thích vào mùa hè năm ngoái không?”
“Ý cậu là cái đôi trên mạng có hơn 100.000 like à?” Lăng Mạc nói: “Nếu vậy thì đó là họ đó.”
Cô gái che miệng cười thích thú, hai giây sau cô ấy nói: “Bên dưới có rất nhiều bình luận nói hai người thật sự siêu đẹp trai và xứng đôi, tôi còn nói trai đẹp chỉ giành cho nhau mà thôi.”
Lăng Mạc cười cười, trong lòng không khỏi thở dài, cô gái này làm việc khá tốt, chuyên chọn chuyện Giang Trì thích nghe mà nói.
Giang trì siết chặt ngón tay Thịnh Gia Nam: “Có muốn chụp ảnh không?”
Thịnh Gia Nam hơi ngạc nhiên, ngước lên nhìn hắn. Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp chuyện phỏng vấn và xin chụp ảnh như này, nhưng mà những lần đó Giang Trì đều thẳng thắn từ chối.
“Chụp làm gì?” Thịnh Gia Nam hỏi.
Giang Trì mỉm cười, nâng cằm: “Người ta đang muốn chụp chúng ta mà.”
Thịnh Gia Nam: “…”
Lăng Mạc: “…”
Rõ ràng những ai quen biết Giang Trì sẽ không tin, dù sao hắn cũng là người không biết thương hương tiếc ngọc.
Thịnh Gia Nam suy nghĩ một lúc.
Nếu fan không nhiều lắm thì có thể chụp một tấm. Điều quan trọng nhất là cậu cũng muốn để lại dấu vết liên quan đến Giang Trì, dấu vết mà người khác có thể nhìn thấy và thuộc về họ.
Không phải cậu là người duy nhất ở nơi đất khách quê người, lẳng lặng lật xem ảnh đôi của bọn họ.
Cậu nghĩ rằng ít nhất ai đó có thể đồng hành cùng cậu và nhớ lại mười năm bên nhau của họ.
…
Sau khi xuống ga tàu điện ngầm, khi đang đi trên đường Lăng Mạc nghiêng đầu nhìn Giang Trì.
Nhận được ánh mắt của cậu ta, Giang Trì khẽ cau mày, liếc xéo cậu ta: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
Chấp nhận mối quan hệ người yêu, bảo đối phương viết status cẩn thận, trong tối ngoài sáng lộ ra ẩn ý khiến Lăng Mạc nghi ngờ về động cơ của Giang Trì.
“Giang Trì, cậu không cảm thấy bản thân có điều kỳ lạ à?” Lăng Mạc hỏi: “Ví dụ, ý tôi là ví dụ thôi nha, là có chút biến thái?”
Giang Trì cau mày, giơ nắm đấm lên: “Cậu đang thiếu đánh đúng không?”
Lăng Mạc vội vàng né tránh, núp sau lưng Thịnh Gia Nam: “Nếu không tin tôi thì hỏi Nam Nam đi.”
Thịnh Gia Nam dừng lại, gật đầu, nhìn về phía Giang Trì: “Cậu thật sự không nghĩ như vậy?”
“Nghĩ gì? Biến thái?” Giang Trì nắm tay Thịnh Gia Nam, nhìn xuống, vừa tức vừa buồn cười: “Cậu cũng cho rằng tôi là biến thái? Tôi biến thái ở chỗ nào?”
“Chỉ nói về tính chiếm hữu của cậu đối với Nam Nam.” Lăng Mạc cau mày: “Cậu không cảm thấy là quá mạnh hay sao? Cậu không cho rằng cái này quá kỳ quái à?”
Giang Trì ngước mắt lên nhìn cậu, khịt mũi, độ cong khóe môi có chút lạnh lùng: “Nói cho tôi biết, có gì không bình thường?”
Sau đó hắn rũ mắt xuống hỏi Thịnh Gia Nam: “Cậu cho rằng tôi có tính chiếm hữu đối với cậu?”
Thịnh Gia Nam dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Chứ không mạnh à?”
Giang Trì im lặng hai giây: “Không mạnh, không mạnh chút nào.”
Nói thì nói như vậy, nhưng hắn liếc mắt qua thoáng thấy Lăng Mạc đang đứng kế bên người Thịnh Gia Nam, Giang Trì liền dời Thịnh Gia Nam sang vị trí của mình.
Lăng Mạc: “…”
Lăng Mạc muốn chửi người.
Mặc dù không hiểu được mạch não của Giang Trì, nhưng có lẽ sau bao nhiêu năm chơi với nhau cậu ta cũng biết Giang Trì nghĩ gì.
Có thể hiểu đơn giản là nó vốn dĩ là của tôi và tôi không muốn bạn chạm vào nó. Đây có thể được gọi là tính chiếm hữu? Tất nhiên rồi.
Thịnh Gia Nam bằng của hắn, người khác chạm vào cậu bằng cướp từ tay hắn, hắn chỉ đang bảo vệ người của mình mà thôi.
Haiz, Lăng Mạc thở dài trong lòng.
“Ăn kem không?” Giang Trì hỏi.
Bên đường có một quán bán kem, Thịnh Gia Nam nhìn qua rồi gật đầu.
Giang Trì: “Ăn vị gì?”
Thịnh Gia Nam nhìn bảng hiệu, hơi dừng lại, nhướng mắt: “Đào.”
Giang Trì nhướn mày, ánh mắt vô thức quét qua đôi môi có mùi đào của Thịnh Gia Nam, cười đầy ẩn ý: “Được.”
Sau đó, đi đến quán bán kem.
“Lấy cho tôi một cái nữa, dâu tây.” Lăng Mạc hét lên.
Khi Giang Trì đã vào, Lăng Mạc nhìn Thịnh Gia Nam, cậu nhận ra ánh mắt trầm ngâm của đối phương, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“Nam Nam.” Lăng Mạc do dự hỏi: “Câu đã nghĩ về việc kiếm người yêu chưa?”
Thịnh Gia Nam dừng lại, lắc đầu.
“Trước kia chúng ta còn nhỏ nên không nghĩ có chuyện gì. Bây giờ hãy nói thật đi.” Lăng Mạc nói: “Nếu cậu muốn có người yêu thì nhất định phải kéo giãn khoảng cách với Giang Trì. Không ai có thể chịu đựng được sự gần gũi của cậu với cậu ấy đâu.”
Lăng Mạc quay đầu nhìn chàng trai cao thẳng trong quán kem, đẹp thì thực sự rất đẹp, biến thái thì cũng rất biến thái.
“Dựa vào những gì tôi biết về Giang Trì, cậu ấy có lẽ đã điên rồi.”
Lăng Mạc dời tầm mắt, nhìn về phía Thịnh Gia Nam, thở dài: “Mặc dù bây giờ nghe có vẻ buồn cười, nhưng thật sự đã xảy ra chuyện rồi. Có lẽ là khá phiền phức.”
Thịnh Gia Nam nhìn theo bóng dáng của Giang Trì vừa hay hắn cũng quay đầu lại, hai người nhìn nhau chằm chằm.
“… Sẽ không đâu.” Thịnh Gia Nam nói.
Sau này hắn sẽ gặp một người nào đó mà hắn cảm thấy hấp dẫn hơn.
Đến lúc đó… Hắn sẽ không còn cần đến cậu nữa.
—————————————————-