Cứ như vậy, mỗi ngày, Tô Đình đều đúng giờ có mặt ở bệnh viện, trên tay không phải cháo thì là canh sương, không phải đồ ăn thì là nước uống, đặc biệt, còn có rất nhiều sách vở nữa.
Niệm Ức ban đầu còn chưa quen lắm, nhưng lâu dần, hắn thậm chị còn canh giờ để xem khi nào thì cô đến nữa.
Hai người đều không biết cả hai đang dần xem việc ở bên đối phương là một thói quen, mà thói quen đương nhiên sẽ rất khó sửa.
Hôm nay, hắn đợi mãi mà chưa thấy người đến, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Đợi mãi, rốt cuộc cánh cửa kia cũng mở ra.
Niệm Ức không hiểu sao mình lại trẻ con đến mức đắp chăn che kín đầu của bản thân được.
“Cậu đến muộn.”
Một giọng nói rầu rĩ phát ra từ trong chăn.
Một đám người ngoài cửa hóa đá.
Lập tức có người mở cửa ra xem lại số phòng, sau khi xác định đúng phòng, không khỏi nghi ngờ nhìn cái người đang làm ổ trong chăn kia.
“Niệm… Niệm ca?”
Đàn em không rõ mà hỏi một tiếng.
Lần này đến người trong chăn hóa đá. Cả người Niệm Ức nổi đầy gân xanh, hắn cật lực đè nén tâm tình lúc này của mình, mở chăn ra, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
Cuối cùng cũng tìm thấy được đại ca, cả đám người liền như bầy sói, tru khóc cực kì lố: “Niệm ca, cuối cùng cũng gặp được ca rồi! Ca không biết bọn em lo cho anh như thế nào đâu!”
Niệm Ức yên lặng rút cánh tay đã nổi đầy da gà của mình về từ tay một đàn em.
Lố quá đi mất.
“Tao không sao. Chúng mày làm sao biết được tao ở đây?”
Trong lòng hắn đã có suy đoán, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
Tiểu Ngũ dường như hiểu được ý của hắn, tươi cười lên tiếng: “Là Tô Đình nói cho bọn em biết đó! Cậu ấy nói anh bị tai nạn, còn… còn mất trí nhớ.”
Nói đến đó, Tiểu Ngũ không nhịn được ngước mắt lên nhìn con người trước mặt này. Mất trí nhớ sao? Rõ ràng Niệm ca của họ vẫn bình thường mà?
Tư Việt cũng cảm thấy kì lạ, hắn ta bước gần lại chỗ Niệm Ức: “Niệm ca, ca có nhớ em tên gì không?”
Vừa dứt lời, hắn liền nhận được một cái tát vào đầu.
“Hỏi câu nào thông mình một chút được không?”
“Vậy…”
“Tao quên mất Tô Đình.” Niệm Ức thẳng thừng quăng cho bọn họ một câu như vậy.
“Cái… cái này không phải là quên có chọn lọc chứ?”
“Mẹ kiếp, giống trong tiểu thuyết bạn cùng bàn tao hay đọc thế nhỉ?”
“…”
Niệm Ức day day trán, hơi không kiên nhẫn: “Trước đây, tao và Tô Đình như thế nào?”
Mọi người như được ấn nút tạm dừng, mãi sau Tiểu Ngũ mới nhỏ giọng nói: “Ca đối xử với cậu ấy… khá đặc biệt.” Hình như Niệm ca còn thích người ta đó.
Nhưng lời sau đó, hắn ta không dám nói, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.
“Đặc biệt… đặc biệt sao?”
Niệm Ức lặp lại hai từ đó, cố gắng nhớ lại những chi tiết trước đi. Nhưng càng nhớ, hắn lại càng cảm thấy đau đầu, không sao nhớ ra được chúng. Ngay cả những hình ảnh gần đây của hắn và cô ở cạnh nhau cũng gần mơ hồ.
Niệm Ức hốt hoảng. Tại sao lại như vậy?
Cả một đám anh em ở trong phòng bệnh kể đông kể tây, vô cùng náo nhiệt. Niệm Ức bị ồn đến mức muốn đánh người nhưng vẫn nhịn lại, ai bảo mấy người này là đàn em của hắn chứ.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
Tư Việt để ý thấy Niệm Ức cứ hết nhìn đồng hộ lại nhìn ra ngoài cửa, đẩy đẩy Tiểu Ngũ đang cười ha hả bên cạnh: “Này, mày nhìn Niệm ca kìa.”
Tiểu Ngũ khó hiểu trừng mắt nhìn Tư Việt, sau đó cũng nhìn theo.
Nhìn bộ dạng bồn chồn kia của Niệm Ức, hai người ghé đầu vào nhau, Tiểu Ngũ mở miệng: “Theo tao thấy thì là đang chờ người.”
“Chờ ai?”
“Còn ai vào đây nữa!”
“Nhưng mà hình như cậu ấy không đến được.”
“Tại sao?”
“Cậu ấy chỉ nói có việc bận thôi.”
“Có nên nói cho Niệm ca biết không?”
Niệm Ức thấy hai người kia cứ vừa nói vừa lén liếc mình, liền giơ chân đạp tới: “Chuyện gì?”
“Niệm… Niệm ca… thật ra thì…”
Tiểu Ngũ vừa nói vừa xoa xoa cái mông của mình. Tư Việt nhìn đến ngứa mắt nên cướp lời luôn: “Tô Đình báo tin cho tụi em xong thì nói có việc bận, có lẽ cậu ấy sẽ không đến được.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn thử biểu cảm của Niệm Ức, phát hiện Niệm Ức vẫn như thường thì thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi. Niệm ca sao có thể để ý nhiều đến ai được cơ chứ.
Nhưng họ không ai biết rằng, bàn tay dưới lớp chăn của Niệm Ức đã chậm rãi cuộn lại thành nắm đấm rồi.
Hắn khó chịu.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
Cứ như vậy, mỗi ngày, Tô Đình đều đúng giờ có mặt ở bệnh viện, trên tay không phải cháo thì là canh sương, không phải đồ ăn thì là nước uống, đặc biệt, còn có rất nhiều sách vở nữa.
Niệm Ức ban đầu còn chưa quen lắm, nhưng lâu dần, hắn thậm chị còn canh giờ để xem khi nào thì cô đến nữa.
Hai người đều không biết cả hai đang dần xem việc ở bên đối phương là một thói quen, mà thói quen đương nhiên sẽ rất khó sửa.
Hôm nay, hắn đợi mãi mà chưa thấy người đến, trong lòng có chút lo lắng không yên.
Đợi mãi, rốt cuộc cánh cửa kia cũng mở ra.
Niệm Ức không hiểu sao mình lại trẻ con đến mức đắp chăn che kín đầu của bản thân được.
“Cậu đến muộn.”
Một giọng nói rầu rĩ phát ra từ trong chăn.
Một đám người ngoài cửa hóa đá.
Lập tức có người mở cửa ra xem lại số phòng, sau khi xác định đúng phòng, không khỏi nghi ngờ nhìn cái người đang làm ổ trong chăn kia.
“Niệm… Niệm ca?”
Đàn em không rõ mà hỏi một tiếng.
Lần này đến người trong chăn hóa đá. Cả người Niệm Ức nổi đầy gân xanh, hắn cật lực đè nén tâm tình lúc này của mình, mở chăn ra, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì?”
Cuối cùng cũng tìm thấy được đại ca, cả đám người liền như bầy sói, tru khóc cực kì lố: “Niệm ca, cuối cùng cũng gặp được ca rồi! Ca không biết bọn em lo cho anh như thế nào đâu!”
Niệm Ức yên lặng rút cánh tay đã nổi đầy da gà của mình về từ tay một đàn em.
Lố quá đi mất.
“Tao không sao. Chúng mày làm sao biết được tao ở đây?”
Trong lòng hắn đã có suy đoán, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.
Tiểu Ngũ dường như hiểu được ý của hắn, tươi cười lên tiếng: “Là Tô Đình nói cho bọn em biết đó! Cậu ấy nói anh bị tai nạn, còn… còn mất trí nhớ.”
Nói đến đó, Tiểu Ngũ không nhịn được ngước mắt lên nhìn con người trước mặt này. Mất trí nhớ sao? Rõ ràng Niệm ca của họ vẫn bình thường mà?
Tư Việt cũng cảm thấy kì lạ, hắn ta bước gần lại chỗ Niệm Ức: “Niệm ca, ca có nhớ em tên gì không?”
Vừa dứt lời, hắn liền nhận được một cái tát vào đầu.
“Hỏi câu nào thông mình một chút được không?”
“Vậy…”
“Tao quên mất Tô Đình.” Niệm Ức thẳng thừng quăng cho bọn họ một câu như vậy.
“Cái… cái này không phải là quên có chọn lọc chứ?”
“Mẹ kiếp, giống trong tiểu thuyết bạn cùng bàn tao hay đọc thế nhỉ?”
“…”
Niệm Ức day day trán, hơi không kiên nhẫn: “Trước đây, tao và Tô Đình như thế nào?”
Mọi người như được ấn nút tạm dừng, mãi sau Tiểu Ngũ mới nhỏ giọng nói: “Ca đối xử với cậu ấy… khá đặc biệt.” Hình như Niệm ca còn thích người ta đó.
Nhưng lời sau đó, hắn ta không dám nói, dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của hắn mà thôi.
“Đặc biệt… đặc biệt sao?”
Niệm Ức lặp lại hai từ đó, cố gắng nhớ lại những chi tiết trước đi. Nhưng càng nhớ, hắn lại càng cảm thấy đau đầu, không sao nhớ ra được chúng. Ngay cả những hình ảnh gần đây của hắn và cô ở cạnh nhau cũng gần mơ hồ.
Niệm Ức hốt hoảng. Tại sao lại như vậy?
Cả một đám anh em ở trong phòng bệnh kể đông kể tây, vô cùng náo nhiệt. Niệm Ức bị ồn đến mức muốn đánh người nhưng vẫn nhịn lại, ai bảo mấy người này là đàn em của hắn chứ.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]
Tư Việt để ý thấy Niệm Ức cứ hết nhìn đồng hộ lại nhìn ra ngoài cửa, đẩy đẩy Tiểu Ngũ đang cười ha hả bên cạnh: “Này, mày nhìn Niệm ca kìa.”
Tiểu Ngũ khó hiểu trừng mắt nhìn Tư Việt, sau đó cũng nhìn theo.
Nhìn bộ dạng bồn chồn kia của Niệm Ức, hai người ghé đầu vào nhau, Tiểu Ngũ mở miệng: “Theo tao thấy thì là đang chờ người.”
“Chờ ai?”
“Còn ai vào đây nữa!”
“Nhưng mà hình như cậu ấy không đến được.”
“Tại sao?”
“Cậu ấy chỉ nói có việc bận thôi.”
“Có nên nói cho Niệm ca biết không?”
Niệm Ức thấy hai người kia cứ vừa nói vừa lén liếc mình, liền giơ chân đạp tới: “Chuyện gì?”
“Niệm… Niệm ca… thật ra thì…”
Tiểu Ngũ vừa nói vừa xoa xoa cái mông của mình. Tư Việt nhìn đến ngứa mắt nên cướp lời luôn: “Tô Đình báo tin cho tụi em xong thì nói có việc bận, có lẽ cậu ấy sẽ không đến được.”
Vừa nói, hắn vừa nhìn thử biểu cảm của Niệm Ức, phát hiện Niệm Ức vẫn như thường thì thở phào nhẹ nhõm, có lẽ hắn nghĩ nhiều rồi. Niệm ca sao có thể để ý nhiều đến ai được cơ chứ.
Nhưng họ không ai biết rằng, bàn tay dưới lớp chăn của Niệm Ức đã chậm rãi cuộn lại thành nắm đấm rồi.
Hắn khó chịu.
[Truyện của Tranh Ca chỉ đăng tại NovelToon, vậy nên tất cả các trang web còn lại đều là reup nhé! Mọi người hãy đọc của chính chủ để ủng hộ tác giả nha:3]