“Nếu có một ngày ta rời đi nàng, đó chính là ngày ta rời đi thế giới này, trừ khi ta thần hồn đều nát, bằng không, ta dù chết cũng sẽ quấn lấy nàng.”
☆☆☆
Tần Phóng dĩ nhiên không thể hiểu được tâm tình Tần Mặc Hàm vào giờ khắc này, nàng vốn tưởng rằng cả đời mình sẽ không duyên không phận, lúc trước ở bên Chấp Mặc, nàng cảm nhận được an tâm cùng ấm áp không nói nên lời, nhưng loại cảm giác tim đập như hươu chạy, cùng tư vị ngọt ngào trâm luân vừa rồi, nàng sống đến giờ vẫn chưa từng có được.
Từ lúc nàng phát giác được tình cảm đối với Tô Tử Ngưng, nàng vẫn cho là Tô Tử Ngưng sẽ không tiếp nhận, thế cho nên lúc nãy nàng liều lĩnh mà đem tất cả tâm tình chân thành nói ra, Tô Tử Ngưng không có vứt bỏ nó, cũng không để mặc cho nó rơi xuống mặt đất, ngược lại dịu dàng đón lấy, cho nó kết cục tốt nhất, để nàng làm sao không vui vẻ đây?
Đưa tay che lại trái tim mình, nơi đó vẫn còn đập có chút nhanh, lại là vui vẻ cực kì, chỉ là… Nhớ tới Tô Tử Ngưng đi Tiêu gia, nàng liền nghĩ đến Văn Nhân Thu, Tiêu Hiên cùng hắn, tựa hồ là bạn tốt, Tô Tử Ngưng… Cùng Văn Nhân Thu lại gặp nhau sao?
Đáy lòng âm thầm dâng lên một tia lo lắng, nàng nhớ kỹ lúc gặp được Tô Tử Ngưng ở Vô Tận Hải Vực, khi đó nàng ấy một mực rất khắc chế chính mình, hết lần này tới lần khác đối với sự xuất hiện của Văn Nhân Thu, biểu hiện có chút không giống trong tiểu thuyết. Đôi mi thanh tú của Tần Mặc Hàm nhẹ chau lại, nàng nguyên bản nồng đậm vui sướng, lại bị cây gai không hiểu từ đâu ghim vào đáy lòng xua tan đi không ít. Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng Tô Tử Ngưng lúc nãy đùa giỡn, thế nhưng toàn bộ chuyện xảy ra với nàng ấy trong kịch bản dường như đều đã phát sinh, dù nàng cố gắng thay đổi kịch tình như thế nào, chuyện gì đến cũng sẽ đến, Tô Tử Ngưng ngoại trừ đan điền không bị phế, những chuyện khác đều giống như trong tiểu thuyết đã định. Sức mạnh bí ẩn nào đó đã cho nàng chứng kiến cuộc đời Tô Tử Ngưng qua tiểu thuyết, rốt cuộc là muốn nàng phải làm sao đây?
Khi Tô Tử Ngưng quay lại thì sắc trời cũng đã muộn, Tần Phóng dựa theo Tần Mặc Hàm phân phó, để đầu bếp ở Tần gia chuẩn bị cơm nước, Tần Mặc Hàm ẩm thực tương đối thanh đạm, cũng liền là mấy món ăn mặn mà Tô Tử Ngưng thích ăn.
Tô Tử Ngưng bước vào cửa liền nhìn thấy Tần Mặc Hàm vẫn ngồi bất động ở trên giường, quần áo đã mặc chỉnh tề, chỉ là nàng ấy tựa hồ có việc phiền lòng, sắc mặt cũng có chút ngột ngạt, đang xuất thần suy nghĩ chuyện gì đó.
Tô Tử Ngưng thấy thế trong mắt có chút lo lắng, rõ ràng lúc nàng rời đi, nàng ấy còn rất vui vẻ, làm sao bây giờ lại như vậy rồi. Phát giác được Tô Tử Ngưng tiến đến, Tần Mặc Hàm rốt cục trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn nàng, trên mặt ý cười ấm áp: “Nàng đã trở về, cùng Tiêu Hiên nói xong rồi?”
Tô Tử Ngưng tới dìu nàng cẩn thận ngồi vào bên bàn, nhẹ nhàng đáp: “Ừm, ta cùng hắn nói qua, nàng thụ thương, ta còn muốn ở đây hai ngày, thương tích nàng còn đau phải không?”
Bây giờ Tô Tử Ngưng không cùng nàng giận dỗi, việc này cũng không cần thiết giả trang để nàng ấy lo lắng, Tần Mặc Hàm lắc đầu: “Ta vừa rồi dùng đan dược đều là thượng hạng, đã không còn đau nữa, nàng đừng lo lắng.”
Tô Tử Ngưng thần sắc nghiêm túc: “Nhưng sắc mặt nàng không tốt lắm, ta lúc đi vào nhìn thấy nàng đang ngẩn người, nàng đang suy nghĩ gì, vì sao không vui?” Tô Tử Ngưng dù hỏi nàng như vậy, trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, chẳng lẽ Tần Mặc Hàm lại cảm thấy các nàng như vậy không được?
Ánh mắt Tần Mặc Hàm có chút trốn tránh, lập tức cúi đầu nói: “Nàng muốn đi Tiêu gia, vậy ngày sau có phải hay không liền ở lại Tiêu gia rồi?”
Tô Tử Ngưng nghe xong cũng có chút trầm mặc, Tiêu Hiên đối nàng không tệ, đều đã như thế, nàng không thể nhanh như vậy liền rời đi Tiêu gia. Trong nội tâm nàng ảo não, lúc ấy nàng trong lòng tổn thương, chỉ muốn toàn tâm chìm vào tu hành, mặc kệ nhi nữ tình trường, nhưng hôm nay thật vất vả phát hiện Tần Mặc Hàm đối nàng cũng có ý, chính là vui vẻ, hận không thể dính ở bên người nàng ấy cả ngày, làm sao có thể rời xa nàng ấy được. Giọng nói của nàng có chút sa sút, đem chuyện gia nhập Tiêu gia nói đầu đuôi cho Tần Mặc Hàm biết.
“Ta cùng hắn có ước định, hắn thực hiện, ta… Nếu là đổi ý…”
Nhìn Tô Tử Ngưng như vậy, Tần Mặc Hàm biết nàng ấy khó xử. Nàng bản thân phiền muộn, cũng không nguyện để Tô Tử Ngưng không vui theo, vội mở miệng nói: “Ta hiểu rõ, nàng không cần lo lắng, ta sẽ không suy nghĩ nhiều. Chỉ là nghe nàng nói, Tiêu gia cũng không hòa thuận, nàng lưu lại có phải hay không chịu ủy khuất? Tiêu Hiên có thể bảo vệ nàng không?” Tuy nói tạm thời không thể cùng nàng ấy ở cùng một chỗ, nàng cảm thấy thật sự mất mát, nhưng càng sợ Tô Tử Ngưng lại bị người khi dễ. Lúc đầu nàng ấy tại Tô gia liền bị người khi phụ, ở Vô Cực Tông trước đó không có nàng che chở, nàng ấy cũng bị đồng môn khi dễ, nàng không yên lòng.
Tô Tử Ngưng làm sao nghe không ra trong lời nói của nàng lo âu và che chở, hé miệng nở nụ cười: “Ta đây cũng không sợ, ta vẫn là tín nhiệm Tiêu Hiên, hôm nay cùng đường đệ của hắn xung đột, cũng là hắn giải quyết, nàng yên tâm.”
Tần Mặc Hàm nghe, ngước mắt lườm nàng một chút, xới cơm cho Tô Tử Ngưng, giống như tùy ý nói: “Ta như thế nào yên tâm, nếu đổi thành ta, nơi nào có đường đệ dám như vậy khiêu khích nàng.”
Lời này, cẩn thận thưởng thức, Tô Tử Ngưng liền nhận ra được một tia ghen tuông, không nhịn được cười: “Đó là tất nhiên, tiểu chủ tử nhà ta tốt hơn Tiêu Hiên rất nhiều.”
Tần Mặc Hàm bị nàng gọi đến sắc mặt đỏ lên, ngượng ngùng nhấp một hớp canh, hàm hồ nói: “Nàng đừng gọi ta tiểu chủ tử, ta lớn hơn nàng.” Trước đây sống hơn hai mươi năm ở thế kỉ 21, nhân sinh nơi đó không nhiều hơn trăm năm, hiện tại sống ở thế giới này bốn mươi tuổi vẫn bị xem là trẻ nhỏ, để Tần Mặc Hàm làm sao thích ứng. Tần Phóng gọi còn chưa tính, Tô Tử Ngưng kêu lên, để nàng có chút thẹn thùng.
Tô Tử Ngưng trong con ngươi cười nhẹ nhàng, cúi đầu ăn cơm, tâm tình hiển nhiên tốt lên rất nhiều, bất quá vấn đề Tiêu gia vẫn cần phải giải quyết.
Tần Mặc Hàm uống xong một bát cháo, liền dừng lại đũa, nhìn xem Tô Tử Ngưng còn đang suy nghĩ chuyện gì, liền ôn thanh nói: “Tử Ngưng, nàng không cần lo lắng, lúc trước ta không muốn nàng rời đi, là sợ nàng rời khỏi ta rồi, e rằng ngày sau không muốn trở lại nữa.”
Tô Tử Ngưng thần sắc đọng lại, có chút không được tự nhiên cúi đầu xuống. Tần Mặc Hàm lại cười khẽ: “Nhưng hôm nay, nàng cùng ta đã… Đã định tình, ta liền tin nàng sẽ không bỏ xuống ta, ta cũng sẽ không vội vã đem nàng trói buộc ở bên cạnh. Nàng muốn làm cái gì, ta đều bồi tiếp nàng — câu nói này, tuyệt không phải nói để dỗ dành nàng. Nàng ở tại Tiêu gia, bây giờ nơi đó có Linh Tuyền Phủ, hữu ích nàng tu hành Tinh Thần Quyết, đợi nàng Kết Đan, liền có đủ sức mạnh rời đi Tiêu gia ra bên ngoài xông xáo, không cần gò bó trong phủ.”
Tô Tử Ngưng nghe nàng, trong lòng tràn đầy tình ý nóng hổi, Tần Mặc Hàm làm chuyện gì cũng nghĩ cho nàng, mặc dù lần này chịu đựng đến kịch liệt, nhưng vẫn dung túng nàng như vậy. Kỳ thật nàng ấy trước giờ ngay thẳng, ở trước mặt nàng luôn đem tất cả ý nghĩ chân thành nói ra, không phải cố ý muốn đánh động nàng, mà là sợ nói đến không đủ rõ ràng sẽ khiến nàng hiểu lầm lo lắng, lại bởi vì sợ nàng không biết rõ tình hình mà chịu tổn thương. Ban đầu ở Tô gia cũng thế, khờ khạo mà dốc hết lòng mình để bảo vệ cho nàng, ở Vô Tận Hải Vực cũng vậy, sợ nàng bị lộ ra Tinh Thần Quyết, liền trực tiếp mở miệng nhắc nhở, cũng không sợ nàng sẽ giết người diệt khẩu.
Nàng ấy chăm sóc nàng vô cùng thỏa đáng dịu dàng, tựa hồ nàng ấy luôn có thể phát giác được nhu cầu của nàng, bất cứ lúc nào nàng cần, nàng ấy đều có thể đúng lúc mà trợ giúp. Tô Tử Ngưng hiện tại cuối cùng hiểu rõ, vì sao nàng dùng cả một đời đạt được giáo huấn thê thảm đau đớn, cả một đời nhìn thấu lòng người cay nghiệt để rồi luôn phòng bị cùng cảnh giác, không ngờ lại bị người này làm tan rã không còn một mảnh, khiến cho nàng không tiền đồ mà trầm luân vào nhu tình của nàng ấy, làm có nàng một lần nữa toàn tâm toàn ý mà đi tin tưởng một người. Hành động mà không có toan tính gì, chỉ một lòng muốn đem ấm áp đến cho nàng….để nàng làm sao mà chống cự nổi.
Cố gắng bình phục tình cảm như thủy triều dâng trong lòng, Tô Tử Ngưng có chút khó chịu nói: “Thế nhưng… ta vốn là ngũ linh căn, Kết Đan so với người bình thường khó hơn rất nhiều, ta nếu bế quan, không biết là đến bao lâu…” Đây mới là điều Tô Tử Ngưng lo lắng, tu chân không kể năm tháng, có một số người bế quan một lần liền trăm năm, nếu nàng chậm chạp không Kết Đan, nàng phải cùng Tần Mặc Hàm tách ra bao lâu?
Tần Mặc Hàm ánh mắt mềm mại, chậm rãi nói: “Chúng ta ở thế giới kia có một câu rằng: ‘Tình này nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau’*. Hơn nữa, nàng đừng lo lắng ta không Kết Đan được, lần này trở về, ta cũng sẽ bế quan, vô luận nàng và ta ai Kết Đan trước, đều đến tiểu viện của ta trong thành này đợi đối phương, được chứ?” Tần Mặc Hàm làm sao không rõ, nàng yêu Tô Tử Ngưng, cũng không có nghĩa là nàng sẽ dùng phần nhân tình này để đi trói buộc nàng ấy trưởng thành. Tình yêu tuy đẹp, thế nhưng thế giới này là nơi mạnh được yếu thua, các nàng lúc này không thể sa vào tình yêu mà hoang phế tu hành. Dù sao, chỉ khi thực lực đủ rồi, các nàng mới có thể ở bên nhau lâu dài.
(*Nguyên văn “Lưỡng tình nhược thị trường cửu thời, hựu khởi tại triều triều mộ mộ.” Dịch nghĩa: ‘Hai mối tình đã thật sự là lâu dài, Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm’.)
Tô Tử Ngưng sợ nhất Tần Mặc Hàm sẽ vì nàng mà chậm trễ, nếu nàng ấy có thể trở về Bắc Xuyên bế quan xung kích Kim Đan, dĩ nhiên là không còn gì tốt hơn. Nàng cẩn thận thưởng thức Tần Mặc Hàm, ‘Tình này nếu mãi còn yêu, cầu chi sớm sớm chiều chiều bên nhau’, nàng giữa lông mày lộ ra ý cười, sau đó lại nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, chân thành nói: “Tốt, chỉ là Tần Mặc Hàm, nàng phải nhớ kỹ, nàng hôm nay đáp lại tình ta, liền không cho phép quay đầu, nếu như…” Nói đến đây, nàng trong mắt ẩn ẩn đau xót cùng điên cuồng, “Nếu như nàng phụ ta, ta không xác định ta sẽ làm ra chuyện gì, nàng hiểu?”
Tần Mặc Hàm bị ánh mắt của nàng ấy đâm vào trong lòng đau nhức, ánh mắt ấy, nơi đó điên cuồng, tựa hồ tích tụ đau xót cùng huyết lệ của năm tháng đã qua, trĩu nặng bi thương, nàng bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, biểu hiện cực kỳ nghiêm túc: “Nếu có một ngày ta rời đi nàng, đó chính là ngày ta rời đi thế giới này, trừ khi ta thần hồn đều nát, bằng không, ta dù chết cũng sẽ quấn lấy nàng.”
Tô Tử Ngưng nghẹn ngào ôm lấy Tần Mặc Hàm, trong lời nói dày đặc giọng mũi: “Nàng nhớ kỹ, không cho phép gạt ta, cũng không cho phép rời đi ta, loại nào đều không cần.”
Tần Mặc Hàm tay trái nhẹ nhàng vòng lấy eo của nàng, tay phải tại nàng trên lưng vỗ nhẹ: “Tốt, nhớ kỹ.” Nàng trong đôi mắt tràn đầy đau lòng, nàng càng ngày càng cảm thấy trên người Tô Tử Ngưng có bí mật, nàng nhớ mình xuất hiện ở thế giới này vừa vặn là lúc tiểu thuyết bắt đầu, vẫn chưa có nhiều bi kịch xảy ra, tại sao Tô Tử Ngưng lại là bộ dáng này? Nàng ấy so với tiểu thuyết càng độc lập hơn, thực chất bên trong càng cứng cỏi, cũng không phải là mềm yếu có thể bị bắt nạt, rõ ràng đứa trẻ này năm đó cố ý giả bộ đáng thương. Mà loại cảm xúc tang thương trên người nàng ấy, còn có vừa rồi không ức chế được điên cuồng cùng đau xót, tuyệt không phải bởi vì bất an mới lộ ra ngoài, nàng ấy đến cùng đã trải qua chuyện gì?
Tần Mặc Hàm trong mắt có chút giãy dụa, nàng muốn trực tiếp hỏi nàng ấy, thế nhưng Tô Tử Ngưng không có nói cho nàng, hẳn là có lý do, hay là thời điểm còn chưa tới? Dù sao chính mình cũng còn chút chuyện giấu giếm nàng ấy. Tần Mặc Hàm suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn là nhịn xuống, đợi thời cơ thích hợp, nàng liền đem toàn bộ sự tình liên quan đến quyển tiểu thuyết kỳ quái kia, nói hết cho nàng ấy.
Đêm xuống, Tô Tử Ngưng bố trí kết giới trận pháp ngoài cửa phòng, nhìn xem Tần Mặc Hàm ngủ thiếp đi về sau, liền yên tĩnh ngồi tại bên người nàng ấy. Những chuyện ban ngày hết thảy tràn vào trong đầu, khóe miệng nàng nhịn không được liền cong lên cười khẽ, nàng ôm hy vọng cùng tham niệm lâu như vậy, rốt cuộc đạt như ý nguyện. Nàng còn nghĩ là một khi tâm tư trong lòng bị lộ ra, ngay cả những ấm áp lúc ban đầu đều sẽ mất đi, nhưng không ngờ, nàng muốn, người kia chủ động cho, còn vượt xa những gì nàng mong đợi.
Tô Tử Ngưng lặng lẽ cúi đầu nhìn chăm chú nữ tử đang say ngủ, cho đến khi khóe miệng đều mỏi, nàng mới phát hiện chính mình một mực mỉm cười, sờ sờ mặt, có chút xấu hổ chính mình sống đã hai đời, còn như thế si. Chỉ là tựa như nghĩ tới điều gì, nàng khẽ nhíu lông mày, trong mắt có chút đau lòng, người này ngủ sớm như vậy, bị nàng nhìn chằm chằm hồi lâu đều không có tỉnh, thương thế khẳng định không nhẹ.
Tô Tử Ngưng lại nhẹ nhàng tiến tới, giờ phút này bên ngoài ánh trăng lưu chuyển, hắt vào phòng một dải ánh sáng bạc, bóng dáng nàng nhàn nhạt rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Mặc Hàm, chiếu rọi lên từng đừng nét mơ hồ. Tô Tử Ngưng chậm rãi cúi đầu xuống, tràn đầy thương yêu mà hôn lên hàng mi dài của người trong lòng, trước kia còn cho rằng nàng ấy là lão gia hỏa, hiện tại chính mình hai kiếp cộng lại cũng chín trăm năm, người này ngay cả năm mươi còn chưa tới, vậy mà nàng ấy vẫn một mực chiếu cố lão gia hỏa là nàng.
Trong mắt nhịn không được có chút ý cười, nàng thật giống như đang chiếm tiện nghi nàng ấy, trâu già gặm cỏ non… Trong lòng mặc dù có chút hổ thẹn, nhưng càng nhiều là ngọt ngào vui vẻ, sau đó nàng nhịn không được lại hôn một chút mi mắt của nàng ấy, chầm chậm dời nụ hôn xuống, dán lên hai phiến hoa đào mê người kia. Không dám quá thâm nhập, sợ làm nàng ấy tỉnh giấc, chỉ là dán thiếp lên một chút, sau đó liền đỏ mặt lui về ngồi thẳng. Lúng túng niệm mấy lần Thanh Tâm Chú, nàng mới bình ổn khí tức, bắt đầu vận chuyển Tinh Thần Quyết. Nàng nhắm mắt vô cùng chuyên tâm, không có phát hiện người nằm bên cạnh khẽ mở mắt ra, trên gương mặt ấy tràn đầy ý cười ấm áp.
Tô Tử Ngưng nhập định, hội tụ Tinh Thần lực rót vào cơ thể Tần Mặc Hàm, người bên giường khí tức đều đều, phảng phất đã yên tĩnh ngủ.
– ————————-
Tác giả có lời muốn nói: Tần tiểu chủ tử tính cách thật là vi diệu, lúc thẳng lúc cong, tự kỉ xong rồi, liền nói trực tiếp để người ta thẹn không chịu nổi.
Tô Tử Ngưng: Mừng khấp khởi, lại trộm hôn đến nàng dâu.
Tần Mặc Hàm: Mừng khấp khởi, lại lừa gạt nàng dâu hôn ta.
Tổ tông giả vờ gặp cao thủ diễn kịch
—————-
P.S
* Hai câu thơ được trích từ bài thơ “Thước kiều tiên”鵲橋仙 (Cầu ô thước) của Tần Quán (thời Bắc Tống) viết khi bị đày ra biên cương, chia cắt với người vợ là Tô Tiểu Muội.
Cầu Ô Thước
Từng đám mây màu nhỏ khoe đẹp
Sao bay truyền cho nhau nỗi hận
Sông Ngân vời vợi thầm vượt qua
Gió vàng móc ngọc một khi gặp nhau
Hơn hẳn bao lần ở dưới cõi đời
Tình mềm tự nước
Hẹn đẹp như trong giấc mơ
Không nỡ nhìn cầu Ô Thước là lối về
Hai mối tình đã thật sự là lâu dài
Há đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm