Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 22: Tần Mặc Hàm mất đi ký ức



“Đúng vậy, đúng vậy. Con là nữ nhi của chúng ta, chỉ là khi con vừa mới ra đời gặp phải trọng bệnh, cha mẹ không còn cách nào đành phải nghe theo lời thái gia gia của con, đem hồn phách con đưa vào một thế giới khác, ở nơi đó con không thể tu hành vì vậy không phải gánh chịu thiên phạt. Đợi đến khi con sống qua một đoạn thời gian, tìm được cơ hội thích hợp liền mang con trở về.” Tần Chỉ Đình lo lắng nữ nhi sợ hãi, vội vã giải thích rõ ràng. Hiện giờ Tần Mặc Hàm cái gì cũng không nhớ được, Tần Chỉ Đình kiên nhẫn nói cùng nàng một số chuyện cần thiết.

Tần gia tiên tổ thần thông quảng đại, năng lực siêu phàm, chẳng những có luân hồi chi lực, càng vì bảo toàn con cháu muôn đời hưng thịnh, chiếm cứ long mạch, được thiên hạ vận khí, thành tựu Tần gia đỉnh cao bá nghiệp. Nhưng nghe nói vì quá mức kinh tài tuyệt diễm, làm trái thiên đạo luân hồi, bởi vậy Thiên Đạo tức giận, giáng xuống thiên phạt. Tần gia nhiều thế hệ thiên phú dần dần suy giảm, nhưng luôn có người Tần gia dòng chính huyết mạch, từ nhỏ liền có được đại khí vận, chẳng những linh căn tuyệt hảo, còn được truyền thừa luân hồi chi lực, cũng chính là khả năng nhìn thấy được kiếp trước của mình, tìm đến sức mạnh cao nhất mà đời trước đã đạt thành trong Thiên Đạo. Bởi vậy ngộ tính, tốc độ tu hành, đều là nghịch thiên tồn tại. Càng có thể tùy theo mức độ tu luyện, trực tiếp vượt cấp sử dụng linh lực.

Phải biết rằng, người tu tiên dù nghiên cứu một đời cũng không cách nào lĩnh hội được Thiên Đạo, bị nhốt chết bên trong giới hạn tu hành, cho nên nếu có thể nhìn trộm kiếp trước, biết được cảnh giới tối cao trước đây họ đạt được, liền có thể phá vỡ mọi giới hạn, một bước lên mây.

Nghe tới quả thực là tuyệt diệu, nhưng vì khí vận quá lớn, trời xanh thử thách người tài, hài tử Tần gia cả đời nhấp nhô, rất nhiều người ở trong quá trình tu luyện vô pháp phân rõ kiếp trước kiếp này, như vậy điên khùng, hoặc là vừa sinh ra đã yếu ớt, sớm chết non. Mà Tần gia mấy trăm năm nay không có người thiên phú tuyệt hảo xuất hiện, Tần gia dòng chính huyết mạch càng ngày càng ít, đời này chỉ có Tần Chỉ Đình cùng muội muội của hắn là Tần Sở Quân, nhưng Tần Sở Quân vốn sinh ra đã yếu ớt, không thể tu hành, đã qua đời, bởi vậy tất cả hy vọng đều đặt trên người Tần Chỉ Đình.

Tần Chỉ Đình cùng Nhan Khuynh thành thân 300 năm mới khó khăn có được một hài tử, Tần Chỉ Đình gia gia lại tính ra, hài tử này mang trong người sức mạnh luân hồi. Hơn nữa quẻ bói vô cùng xấu, hài tử sinh ra liền gặp số mệnh chết non.

Cũng không biết Tần lão thái gia từ chỗ nào biết được phương pháp giải cứu, người nói thế gian này không chỉ tồn tại một thế giới, còn có địa phương mà Thiên Đạo không cách nào khống chế được, đem hài tử đến nơi đó, cũng liền tránh được Thiên Đạo trừng phạt. Cho nên khi Tần Mặc Hàm vừa ra đời, linh hồn liền được đưa vào dị thế, chờ thời cơ đến sẽ dẫn về bên này. Mà thân thể Tần Mặc Hàm được trưởng bối Tần gia cẩn thận ôn dưỡng, cho dù không có linh hồn cũng đồng dạng dần dần lớn lên.

Chỉ là khi tiếp dẫn về, hồn phách Tần Mặc Hàm vô cùng kỳ quái, không chịu trở về Tần gia mà bị cái gì đó hấp dẫn rơi vào Dĩnh Thành, nguyên bản bọn họ gấp đến độ không chịu được, nhưng lão thái gia lại ngăn cản bọn họ đến mang hồn về, thẳng đến mấy ngày trước đây hồn phách Tần Mặc Hàm bị người rút ra, gặp phải nguy hiểm mới bị bọn họ mạnh mẽ triệu hoán trở về, không ngờ người hồn lại không thấy bóng dáng, làm phu thê hai người lòng nóng như lửa đốt.

Nghe xong hết thảy, Tần Mặc Hàm thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, nàng ngước mắt nhìn hai người, đạm thanh nói: “Con hiểu được, chỉ là các người nói đến những chuyện con từng trải qua trước kia, con một chút cũng không nhớ.”

Tần Chỉ Đình thở dài: “Người hồn làm chủ tình cảm ký ức, người hồn của con không ở, tự nhiên nhớ không được. Nhưng phụ thân nhất định sẽ phái người tìm người hồn của con trở về, con vừa mới tỉnh, trước không cần suy nghĩ quá nhiều. Phụ thân còn có việc phải làm, để mẫu thân ở lại bên con đi.” Dứt lời, vội vàng rời khỏi.

Nhan Khuynh biết trượng phu mình muốn làm gì, vì vậy nàng ngồi ở trên ghế, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm Tần Mặc Hàm, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng tưởng niệm, cho đến khi nước mắt đong đầy.

Tần Mặc Hàm không biết phải làm sao, rõ ràng biết mẫu thân như vậy thương tâm, nàng nên an ủi người, nhưng trong lòng lại không một tia cảm xúc, chỉ có thể nhàn nhạt nói: “Đừng khóc, con đã trở lại, so với việc sinh ra liền chết non, hiện tại sau hai mươi hai năm còn có thể trùng phùng, mẫu thân người nên vui vẻ.” Nàng vô cùng lý trí nói lời an ủi, không mang theo nhiều cảm tình, thập phần lạnh lẽo.

Nhan Khuynh có chút sững sờ, lại nhớ đến chuyện gia gia nói, hiểu được không phải do nữ nhi không có cảm tình, mà chỉ là nàng thiếu đi người hồn nên mất cảm xúc, mọi việc đều dựa vào lý trí.

Tần Chỉ Đình vừa ra khỏi phòng, trực tiếp di chuyển tức thời đến trước đại điện, cao hứng mà đánh lên một hồi trống, đem âm thanh truyền khắp Tần gia, mang theo tràn đầy kích động vui sướng, hô lớn: “Chúng đệ tử Tần gia nghe rõ, tiểu chủ tử các ngươi đã trở về!”

Tiếng nói mười phần trung khí tản ra xa xa, người Tần gia nghe được tin tức liền hoan hô rung trời, Tần gia rốt cuộc có hi vọng! Đã mấy trăm năm qua, người có thiên phú nhất Tần gia cũng chỉ dừng lại ở cảnh giới Động Hư, ngay cả một người đạt Tiên Thiên còn không có, đối với Tần gia vốn là đệ nhất gia tộc Tu Chân giới, quả thực là sự đả kích mang tính hủy diệt. Hiện giờ nghe được Tần tiểu chủ tử có sức mạnh luân hồi đã trở về, mọi hy vọng Tần gia liền đặt trên người nàng!

Biết Tần Mặc Hàm tỉnh lại, toàn bộ Tần gia vui mừng khôn xiết, phụ thân của Tần Chỉ Đình là Tần Bách Xuyên – chủ nhân Tần gia đích thân hạ lệnh đãi tiệc, ngay cả Tần lão gia tử Tần Tùng sau khi Tần Mặc Hàm sinh ra chưa từng lộ mặt, giờ cũng muốn xuất quan gặp Tần Mặc Hàm.

Vốn dĩ lo lắng Tần Mặc Hàm cái gì đều không nhớ rõ, Nhan Khuynh không muốn đột nhiên xuất hiện nhiều người vây lấy nữ nhi mình như vậy, nhưng lão gia gia cũng xuất quan rồi, nàng không tiện ngăn cản, chỉ có thể tỉ mỉ dặn dò, sợ Tần Mặc Hàm không thoải mái.

Tần Mặc Hàm không quen tình trạng bản thân mất đi cảm giác cùng ký ức, nhưng nên cư xử như thế nào, nàng vẫn là có chừng mực. Nhìn thấy Tần Tùng cùng Tần Bách Xuyên đến thăm, thần thái của nàng vẫn lãnh đạm nhưng cử chỉ lời nói vô cùng lễ phép.

Tần Tùng đã hơn một ngàn tuổi, bộ dáng nhìn qua bất quá hơn bốn mươi tuổi mà thôi, đứng bên cạnh con trai của ông là Tần Bách Xuyên, đều nhìn không ra tuổi tác khác biệt. Ánh mắt của ông ôn hòa mà sâu sắc, lẳng lặng đánh giá Tần Mặc Hàm, sau một hồi nhẹ giọng nói: “Hàm nhi, lại đây.”

Tần Mặc Hàm theo lời tiến lên, cung kính cúi đầu: “Xin chào Thái gia gia.”

“Cái gì đều không nhớ rõ, có phải rất khó chịu hay không?” Lão nhân gia nhìn nàng, nhẹ giọng nói.

Tần Mặc Hàm nhấp nhấp miệng: “Cảm giác quả thực không tốt, nhưng cũng không ảnh hưởng con tiếp tục đi về phía trước.”

Tần Tùng chậm rãi mỉm cười, gật gật đầu: “Hàm nhi, gia gia của con cùng với người trong tộc đều đặt kỳ vọng rất cao ở con, cho nên sau này con sẽ rất vất vả. Nhưng chúng ta đồng dạng sẽ cho con đầy đủ thời gian, để con trưởng thành, đi thôi.”

Nhan Khuynh đại khái đã cùng Tần Mặc Hàm nói qua tình huống trước mắt. Dù lúc này không còn người hồn, mất đi ký ức, nhưng Tần Mặc Hàm lý trí rất vững vàng, nàng đủ khả năng phán đoán và ứng phó mọi việc. Nàng khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Ông lão đội mũ trùm đầu đứng bên cạnh Tần Tùng trước sau vẫn trầm mặc, Tần Tùng nhìn chất tử đi về đại điện, thấp giọng nói: “Mộ lão, ngươi cảm thấy đứa nhỏ này như thế nào?”

Sau một hồi, người nọ ngẩng đầu, lộ ra gương mặt tiều tụy, tiếng nói khàn khàn chậm rãi vang lên: “Nàng không có người hồn, mọi chuyện đều không thể nói trước. Bất quá, là hạt giống tuyệt hảo.”

Tần Tùng nở nụ cười, có thể làm Mộ lão mở miệng khen một tiếng, liền không chỉ là hạt giống tuyệt hảo thôi.

Từ lúc đó, Tần gia liền có một vị tiểu chủ nhân, nàng không thích nói chuyện, cũng không bao nhiêu vẻ mặt, làm bất cứ chuyện gì cũng lý trí hơn người thường rất nhiều. Thế nhưng có một điểm khiến người kinh ngạc không thôi, đó là tốc độ tu luyện của nàng cực kỳ trác tuyệt. Hai mươi hai tuổi mới bắt đầu tu luyện, mất đi ký ức, một thân thể chưa từng tiếp xúc qua linh lực, nhưng vừa tiếp xúc liền thành công dẫn khí nhập thể, không đến hai tháng đạt cảnh giới Trúc Cơ, quả thực khiến người tin rằng nàng vốn là một vị thần. Vì vậy lập tức đánh tan sự nghi ngờ, nàng hai mươi hai năm chưa từng tu luyện, cho dù thiên phú trác tuyệt sợ cũng thành phế nhân.

Tần Mặc Hàm tuy mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện, nhưng đêm đến trong lòng nàng rất khó chịu, nàng cảm thấy bản thân đã quên đi một điều gì rất quan trọng, tuy nhiên không có người hồn, nàng vô pháp nhớ ra. Nàng chỉ có thể cố gắng tu hành qua một thời gian, đạt chút thành tựu để bọn họ an tâm, sau đó tự mình ra ngoài tìm người hồn.

Tô Tử Ngưng hoàn toàn không biết, nữ tử mà nàng tâm tâm niệm niệm trong lòng giờ đã trở thành Tần gia thiếu chủ, thời khắc này nàng chỉ có thể bảo vệ bảo bối duy nhất bên mình, một lần nữa ở trong luyện ngục Mai Cốt Chi Địa, giãy giụa tìm đường sống.

Ông trời xem như cũng cho nàng một chút vận may, lần thứ hai tiến vào Mai Cốt Chi Địa, nàng không hề giống lần đầu tiên hoảng sợ tuyệt vọng, khắp nơi chạy loạn mà gặp phải rất nhiều nguy hiểm.

Mai Cốt Chi Địa cực kỳ tối tăm, ánh mặt trời hoàn toàn bị làn khói đen dày đặc che khuất, chỉ ở nơi sương mù mỏng manh mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy một vài thứ. Bởi vì tử khí quanh quẩn, bên trong âm lãnh tận xương, may là Tô Tử Ngưng đã Trúc Cơ sẽ không quá thống khổ, nàng ôm Tụ Hồn Đăng, nhìn ngắm quả cầu ánh sáng nhỏ bé lượn quanh, trong lòng một mảnh ấm áp. Thỉnh thoảng một luồng khí đen phát ra tiếng cười giễu cợt quái ác, hướng nàng đánh tới, liền bị nàng dùng Càn Khôn Phiến gạt đi, nó liền kêu thảm thiết hóa thành khói tan biến.

Xuyên thấu qua tầng tầng sương đen trong Mai Cốt Chi Địa, chỉ nhìn thấy một mình Tô Tử Ngưng cô đơn chiếc bóng, chậm rãi độc hành giữa tấm màn sương dày đặc. Dưới chân nàng trải dài mấy trăm dặm hài cốt, hết thảy đều đã mục nát, chỉ còn sót lại quần áo nhiễm đầy tro bụi. Trận đại chiến năm xưa, xương chất thành núi.

Nàng muốn đi tìm động phủ của vị tu sĩ Đại Thừa mà đời trước từng tao ngộ, trong trí nhớ nơi đó nằm bên cạnh chiến trường quyết đấu ác liệt nhất giữa cao thủ Tu Chân và Ma tộc. Trong màn sương đen mênh mông vô bờ, nàng tìm không thấy vật tham chiếu, cũng nhớ không được chính xác phương hướng. Vì vậy chỉ đành lang thang không có mục tiêu, ngẫu nhiên sẽ gặp phải bọn thi cốt biến, chúng từ dưới đất chui lên thân hình quỷ dị, ta tay đánh thẳng vào nàng.

May mắn Tô Tử Ngưng đã sớm lĩnh giáo qua, nàng xoay người triệu hồi kiếm khí đâm vào xương sống của nó, lập tức nó bị đánh gãy thành nhiều khúc.

Nhưng dù sao nàng mới Trúc Cơ kỳ, một đường đi qua, y phục trên người bị bắt lấy tả tơi rách nát, vết máu cũng theo đó mà tràn đầy. Từng sợi ma khí bắt đầu dọc theo miệng vết thương len vào trong người nàng, Tô Tử Ngưng đau đến nổi gân xanh, chỉ có thể miễn cưỡng dùng Càn Khôn Phiến chống đỡ, cứng nhắc mà đi về phía trước. Nàng nhất định phải tìm được động phủ, nếu không chỉ có thể chết ở chỗ này.

Nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, năm đó nàng vào Mai Cốt Chi Địa, linh lực thấp kém, còn chưa dùng được Càn Khôn Phiến, vậy mà ở nơi ma khí ngập trời này, nàng vẫn còn sống. Phải biết rằng, bị ma khí nhập thể, nghiêm trọng là sẽ nổ tan xác mà chết, nàng tuy rằng đau đến lợi hại, lại chưa từng thương đến tận cùng, khó trách lúc trước bị người xem là Ma tu.

Ma khí vâyquanh khiến cho miệng vết thương đau nhức không thôi, thống khổ giống như kim đâm kiến cắn, Tô Tử Ngưng cắn môi cố nén, bên tai đột nhiên nghe thấy một trận chém giết, con ngươi của nàng tức khắc sáng ngời. Càng đi về phía trước, tiếng chém giết càng rõ ràng, loáng thoáng nghe được nặng nề như tiếng chuông vang vọng: “Giết!”

Nàng cắn răng tiếp tục đi tới một đoạn đường, cảnh tượng phía trước hết thảy hiện ra vô cùng rõ ràng. Một vùng đất trống trải mênh mông bát ngát, sương đen đặc biệt loãng, bên trong không ngừng hiện lên một ít tàn ảnh, đó là nơi ngày xưa người Tu Chân tiêu diệt Ma Đế.

Đột nhiên, từ hai bên gò đất trước mặt hiện ra hai làn sóng mạnh mẽ, song phương đều tràn đầy sát khí, sức mạnh cường đại, khiến cho Tô Tử Ngưng dù đã gặp qua một lần cũng nhịn không được run sợ. Đây là cảnh tượng đại chiến năm đó được tái hiện, gần vạn năm qua đi, những vị Đại Năng chết ở đây vẫn lưu lại tàn thức, bị nhốt chặt trong bóng tối, bọn họ thậm chí không biết bản thân đã chết, ngày lại qua ngày đều lặp lại cảnh tượng chém giết bi thảm.

Tô Tử Ngưng sững sờ nhìn vị bạch y nữ tử dẫn đầu Tu Chân giới, dung mạo thanh tú dù bị làn khói đen che khuất nhưng vẫn phá lệ đẹp đẽ, nàng giơ lên cây cung trong tay, linh lực hội tụ, một mũi tên màu vàng rực rỡ phá không mà đi, mang theo tiếng gió, vẫn chân thật như xưa. Không…phải nói tất cả đều là sự thật. Mũi tên kia rơi xuống, trực tiếp làm nổ tung mặt đất, cuộn lên khói bụi đầy trời khiến cho Tô Tử Ngưng bị chấn kinh lùi lại. Không biết vì sao, trong cảnh tượng chấn động này, TôTử Ngưng nhìn đến tàn ảnh của nàng kia thì trong ngực lại buồn đau không thôi, giống như năm đó, vô cùng khổ sở. Nàng vươn tay che lại đôi mắt, cảm giác ẩm ướt khiến Tô Tử Ngưng vô pháp lý giải. Tuy nói có chút kính nể bọn họ, nhưng nàng như thế nào lại khóc.

Cho đến khi sóng linh lực đánh đến gần nàng, nàng mới giật mình vội vàng thối lui, quay đầu nhìn lại, Ma Đế cùng sáu vị đại hộ pháp dẫn theo binh đoàn đã xông vào tương chiến ác liệt. Nhìn thấy Ma Đế một thân hồng y áo giáp, Tô Tử Ngưng không tin vào mắt mình nữa, Tu Chân giới lưu truyền vạn năm qua, nhưng không một ai biết Ma Đế… là nữ tử. Ánh mắt nhìn lướt qua thân hình mảnh khảnh đỏ rực, Tô Tử Ngưng cảm giác có chút vi diệu, nhưng tạm thời ép xuống.

Tuyệt đỉnh cao thủ đối chiến với nhau, phong vân biến sắc, toàn bộ chiến trường xung quanh vang vọng tiếng quỷ khóc sói gào, đây chính là chốn địa ngục tối tăm nhất, nơi chôn xương ám ảnh trong truyền thuyết khiến người người kinh sợ.

Dằn vặt hồi lâu, linh lực trên người Tô Tử Ngưng sắp tiêu hao hết, rốt cuộc cũng tìm được động phủ kia, trải qua vạn năm bị ma khí cùng sát khí ăn mòn, cấm chế nơi động phủ này đã tổn tại nghiêm trọng, phỏng chừng năm đó trận đại chiến kia cũng lan đến nơi này, nàng mới có thể tìm được khe hở đi vào.

Bò vào trong động, Tô Tử Ngưng cả người vô lực, trực tiếp nằm trên mặt đất, nhắm mắt nặng nề ngủ. Trong lúc mơ màng, nàng không phát hiện ra, cái hộp trong lồng ngực đột nhiên sáng lên, một đạo ánh sáng nhạt vụt bay ra, ngay sau đó chui vào bên trong Tụ Hồn Đăng, chậm rãi dao động.

Không biết qua bao lâu, từ trong giấc mộng Tô Tử Ngưng giật mình tỉnh dậy, nàng mơ màng mở mắt ra. Ánh mắt nàng lướt qua lồng ngực, nhìn đến cái hộp rỗng tuếch rơi trên mặt đất, trong lòng lập tức nhảy dựng!

Nàng hoảng hốt ngồi bật dậy, gấp gáp kêu lên: “Mặc Hàm!”

Một tiếng gọi này vang vọng ở trong động phủ trống rỗng, Tô Tử Ngưng hoảng loạn mà bới tìm xung quanh, chợt nhìn thấy một vật nhỏ đang sợ hãi nấp vào trong góc, khiến cho nàng tức khắc ngưng hô hấp!

=======================

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Tử Ngưng: có được một thê tử lợi hại thật là đau buồn

Tác giả quân: nàng lúc này không cần ngươi, ngươi ôm người hồn khóc sao?

Tô Tử Ngưng: ngươi khiến thê tử của ta quên đi ta, còn đem ta ném ở chỗ này?

Tác giả quân: hừ hừ, thê tử ngươi chẳng những quên ngươi, nàng còn chọc cho ngươi khóc chết!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.