Bây giờ chuyện trước mắt nàng cần phải thu liễm tính tình để người khác có thể yêu quý mình một chút và nhất là phải tìm một chỗ dựa vững chắc.
Thượng thư phủ là một nơi đầm rồng hang hổ, nàng trở về chỉ có thể bị ăn đến không còn miếng xương, trách cũng một phần do nàng khi viết truyện này lại nâng cao nữ chính lên quá, dìm nữ phụ đến tận đáy xã hội.
Bây giờ thì đen đủi rồi, nàng lại xuyên đến đây nếm đủ những gì mà chính mình đã tạo ra.
Ánh mắt nàng bất ngờ lóe lên, đúng rồi thái tử người mà nàng có thể ôm đùi chỉ có thể là thái tử.
Thái tử Thục quốc dưới ngòi bút của nàng là một anh tài, một người thông minh lạnh lùng, có tất cả mọi tài hoa tuy nhiên lại có một điểm trừ đó là không tin tưởng vào bất kỳ một ai, đối xử với ai cũng lạnh lùng.
Nhưng như thế nàng là người hiểu rõ nội tâm của Y thiếu thốn tình cảm đến nhường nào.
Hoàng hậu vừa sinh thái tử không lâu thì bệnh chết, hoàng thượng mải mê chính vụ nên không quan tâm gì đến Y.
Từ nhỏ Y đã được thái phó nuôi nấng cho nên mới hình thành tính cách độc đoán như bây giờ.
Nếu mình có thể ôm được bắp đùi thái tử, được thái tử bảo vệ thì chắc chắn sau này khi bị phát hiện kết cục cũng sẽ không thê thảm cho lắm.
Bây giờ nàng đã xuyên đến đây rồi thì phải chấp nhận hiện thực, nhưng phải làm cho hiện thực tươi sáng chứ không xui xẻo như nguyên chủ. Nghĩ như thế nàng cùng yên tâm phần nào.
A Tuyết nhìn thấy tam công chúa ngẩn người như vậy thì có chút lo lắng nhưng không dám làm phiền, tính tình công chúa như thế nào người trong Dao Hoa cung sao lại không biết chứ.
Nàng ta cùng A Hoa được hoàng hậu chỉ định chăm sóc công chúa từ nhỏ nên cũng có chút tình cảm, phần nào hiểu được tính tình, tuy nhiên tam công chúa đối với hai người bọn họ cũng khá tốt, mặc dù bắt nạt ai thì bắt nạt nhưng riêng hai người thì chưa bao giờ.
Phi Loan tính toán mọi chuyện xong thì cảm thấy đầu bắt đầu đau trở lại, nàng ôm đầu rồi nói :
“A Tuyết ngươi bảo thái y kê cho ta chút thuốc an thần, ta cần nghỉ ngơi một chút xem tỉnh lại có đỡ hơn hay không “.
A Tuyết thấy vậy thì vội vàng nghe lời và rời đi, Phi Loan liền nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, việc trước mắt là giữ gìn sức khỏe của mình đã rồi mới tính sau.
Lúc tối A Hoa có sắc thuốc an thần mà thái y kê, Phi Loan uống một mạch hết cả bát thuốc rồi lại ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.
Phi Loan tỉnh dậy đã cảm thấy đầu mình không còn đau như trước nữa, nàng nhẹ nhàng vươn vai rồi xuống giường, cũng may vết thương chỉ ở đầu chứ tay chân không có việc gì cả.
Nàng ngồi trước gương ngắm nhìn khuôn mặt non nớt của mình, mắt to, hàng lông mi cong vút cùng gương mặt trái xoan trông vô cùng xinh xắn, nếu thành công cập kê sẽ là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Cũng may khi viết nhân vật này nàng không cho nguyên chủ tài hoa nhưng lại cho nàng sở hữu nhan sắc kinh diêm, như thế cũng đã quá tốt rồi, nàng phải vận dụng ưu điểm này trước mắt mê hoặc thái tử đã.
Nàng đã nghĩ rồi dù sao nàng và thái tử cũng không cùng huyết thống nếu thành công ôm đùi thái tử chi bằng trở thành sủng phi của huynh ấy vậy thì lo gì sẽ có người bắt nạt, lo gì có người khinh thường chứ.
Nàng đường đường là một người trưởng thành, với kinh nghiệm phong phú trước đây ở hiện đại cũng đã trải qua vài mối tình thì câu dẫn một người không thành vấn để với nàng.
Nghĩ như thế nàng mỉm cười trong gương, vừa hay A Tuyết bước vào nhìn thấy nàng tỉnh nha đầu đó hớn hở nói :
“Tam công chúa người đã tỉnh rồi sao, người có đói không ?, có muốn ăn gì không ạ !”.
Phi Loan gật đầu nói :
“Ngươi mang đến chút đồ ăn cho ta đi, ta thật sự đói rồi “.
Rất nhanh một bàn đồ ăn được mang lên, một bàn đồ ăn toàn những thứ ngon Phi Loan cảm thấy vô cùng hài lòng nghĩ đến chuyện mình xuyên đến đây cũng đâu phải không tốt.
Nghĩ đến khi ở hiện đại ngày ngày tất bật đi làm mưu sinh, lại bị tổng biên tập nạt nộ gây sức ép, cả ngày không được một giấc ngủ ngon, nàng lại thấy mình thật là may mắn, bây giờ nàng chỉ cần cẩn thận tính toán và từ từ hưởng thụ thôi.
Nàng ăn khá ngon lành thứ gì cũng muốn thử qua nhưng đáng tiếc nàng còn quá nhỏ nên ăn một chút đã no bụng rồi.
Cung nữ lần lượt đi vào dọn dẹp, vừa hay A Hoa đi vào giọng vui mừng nói :
“Tam công chúa, Hạ Quý phi cùng tiểu thư Hạ Tú Lệ đang ở bên ngoài cầu kiến, muốn xin công chúa tha tội cho nàng ta, hoàng hậu sai nô tỳ bảo với người muốn phạt sao thì phạt ạ !”.
Phi Loan im lặng suy nghĩ, Hạ Tú Lệ là chất nữ của Hạ Quý phi đối thủ một mất một còn với hoàng hậu.
Lần này là vì không may mới nảy sinh tranh chấp có lẽ hoàng hậu vì chuyện này mà muốn cảnh cáo và gây khó dễ Hạ Quý phi đây mà .