“Tại sao? Tại sao lại giết nàng?” Tiểu Lâm công chúa điên cuồng thét chói tai, nhặt kiếm lên đâm vào lưng Long Tiêu, “Nàng chết rồi, sẽ rất cô đơn, ngươi đi theo nàng đi!” bọn thị vệ tiến lên đem tiểu công chúa bắt lại, lại không ngừng được tiếng cười điên cuồng của nàng, tại sao? Tại sao không thể đâm thẳng qua thân thể của hắn? mọi người nhìn Nhất Thuần nằm trên mặt đất, đây là hình ảnh làm cho người khác vô cùng đau lòng, lẳng lặng, nhẹ nhàng, phất phới trong bông tuyết, Nhất Thuần lẳng lặng ngửa ra, mái tóc dài màu vàng kim xõa xuống mặt đất, giống như một tầng tơ vàng che tuyết lại, nổi bật hơn hết chính là gương mặt chứa đựng ý cười, động lòng người — vĩnh hằng, đọng lại nụ cười!
“Mau gọi ngự y!” Lưu Bang Nam nóng nảy phân phó. Long Tiêu từ từ ngã xuống, khẽ vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp của nàng, dịu dàng nói: “Nàng đi rồi, đem toàn bộ trái tim của ta mang đi, thật sự rất tàn nhẫn. Thì ra Thuần nhi của ta cũng sẽ đả thương người khác!”
“Nàng đừng rời xa trẫm! Nàng là của trẫm, Thuần nhi của trẫm.” Giữ lại chút ý chí chống đỡ, Long Tiêu đẩy ngự y ra, một lần nữa đem Nhất Thuần ôm vào trong lòng, thật chặt, trong lòng mới lấy được một tia an ủi.
“Bệ hạ?” Tất cả ngự y đều quỳ trên mặt đất, quân vương si tình như vậy, làm sao bọn họ có thể nhẫn tâm quấy rầy.
Thị vệ bên trong viện, mọi người đều là nam nhi lãnh cảm, nhưng khi thấy cảnh ly biệt này, cũng vì họ mà rơi lệ.
“Thuần nhi, nàng đã mơ giấc mơ dài, cuối cùng cũng kết thúc, chúng ta về nhà đi!” Phát hiên ra nơi phát ra âm thanh, mọi người ngừng thở, thật lâu mới dời tầm mắt đi, một nhân ảnh bay trên không trung, thân thể phát ra những cánh hoa màu hồng, nhìn người nam nhân không nháy mắt cũng không dám nhìn xuống, người như vậy gặp một lần cả đời cũng sẽ không quên, yêu mỵ, tư thái tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng cao ngạo, hắn rốt cuộc là người gì?
Chỉ thấy nam tử đi tới chỗ Nhất Thuần cúi người nhẹ nhàng ôm nàng lên, mặc cho Long Tiêu đau lòng tuyệt vọng, lại không người nào có thể ngăn cản được hắn.
Nam nhân thần bí ôm giai nhân khuynh thành đi ở trong đêm tối, lại tạo thành một bức tranh hài hòa. Bọn họ thật là một loại người giống nhau, thần bí, tuyệt diễm, quỷ dị, làm cho người ta đoán không ra.
“Ta rất rõ, ngươi không cam tâm; ta hiểu rõ, ngươi không chịu; nhưng ta thật sự sợ ngươi sẽ bị lạc ở trong mộng.” Thanh âm xa xôi, dịu dàng đến làm tan chảy lòng người.
“Hudson ca ca đây thật sự là giấc mộng sao? Vậy tại sao ca ca lại xuất hiện ở trong mộng của ta? Ca ca, Thuần nhi về sau không bao giờ mơ nửa, thật đau quá…” thanh âm trẻ con, hồn nhiên, trong sáng.
Mọi người trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, nhưng không cách nào ngăn cản. Tuyết ngăn lại tất cả ký ức trên đất, Như một giấc mơ giữa ban ngày làm cho người ta mê mang. Làm cho người ta hoài nghi bọn họ là thật không hề tồn tại, tất cả chỉ là một giấc mộng?
Long Tiêu thật xin lỗi, tình yêu của ngươi quá khổ quá đau. Lòng của ta quá mệt mỏi, kiên trì như vậy, ta đã không thể tiếp tục. Ta dùng cách thức thê thảm nhất, để ngươi mất đi ta; đó là bởi vì ta ích kỷ muốn ngươi từng đem cô đơn, tan nát cõi lòng vì ta mà khóc; ích kỷ muốn ngươi dùng thời gian một đời, để nhớ đến ta. Tin thật xin lỗi, tình yêu của ngươi quá nặng. Xin tha thứ cho ta không đủ kiên cường, xin tha thứ vì ta làm cho ngươi thất vọng! Ta thật tàn nhẫn, đáng tiếc ngươi phát giác quá muộn; việc sai lầm nhất của ngươi, chính là ngươi yêu người đã yêu người khác!