Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 46: Bí mật của phong hổ



Để chiếu cố Minh Phong đang mang thai, mọi người cứ đi một đoạn thì dừng lại nghỉ ngơi, lúc đến bờ biển đã đi hết hai mươi ngày.

Lúc mới bắt đầu, mọi người vẫn còn thực bi thương vì buổi sáng bị Minh Phong trêu cợt, sau đó được mỹ thực trấn an mới có thể dịu đi.

Trong đó còn có một ‘chút’ nhạc đệm rất nhỏ rất nhỏ.

Buổi trưa ngày đầu tiên, Phong Hổ nhìn mọi người đang ăn cơm thì kéo kéo tay Minh Phong, ý cậu theo mình qua đây một chút.

Minh Phong khó hiểu đi theo y, thấy bộ dáng lén lén lút lút của Phong Hổ rất kỳ quái, người này luôn quang minh chính đại, sao hôm nay lại khác thường như vậy?

“Làm sao vậy?”

Phong Hổ hơi ló đầu ra, cảnh giác nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện có gì khác thường. Lúc này mới nhỏ giọng nói với Minh Phong đang ăn một cái bánh mì lớn: “Minh Phong——” Bộ dáng của y giống như trời sắp sập xuống tới nơi.

Minh Phong nghi ngờ cao thấp nhìn y: “Ngươi làm sao vậy? Sao tự nhiên kì quái vậy, không phải lại làm chuyện xấu gì đi?” Cậu nheo mắt.

“Cái kia, cháo sáng nay——”

“Cháo làm sao?” Minh Phong lúc đầu hơi mờ mịt, tiếp đó thì bừng tỉnh đại ngộ, chỉ vào Phong Hổ: “Không thể nào, chẳng lẽ—— trời ạ, thế giới này thật thần kỳ.”

Phong Hổ phẫn nộ gật gật đầu, y cũng không phải cố ý a, ai biết bọn họ lại đến a, không thấy y không dám mời bọn họ ăn sao.

Khóe miệng Minh Phong cong lên: “Ta còn cảm thấy thực kỳ quái, ngươi bình thường rất rộng rãi, sao hôm nay cư nhiên không mời bọn họ cùng ăn chứ?” Cậu xoa xoa cằm, nụ cười trên gương mặt thoạt nhìn rất tà ác——: “Chuyện hôm nay làm ngươi rất hoảng sợ đi.”

Phong Hổ bi ai gật đầu, đúng vậy, y suýt bị hù chết, vốn nghĩ nấu món cháo ngon cho Minh Phong chút kinh hỉ, không ngờ cư nhiên nhảy ra nhiều người như vậy, còn lại xảy ra chuyện xúi quẩy kia, lúc Minh Phong nói câu đó y thực hoảng sợ, còn tưởng Minh Phong ăn nhận ra vị, kết quả không ngờ cậu chỉ nói đùa, càng không ngờ câu nói đùa của cậu lại đúng ngay tim đen.

Vốn y cũng định nói thật, chính là nhìn biểu hiện của mọi người—— ngô, bầu bạn của y mới mang thai, đứa nhỏ còn chưa chào đời, không thể không có ba ba a—— ô ô, vì thế, y không phải cố ý!

“Kia, kia giờ làm sao đây? Vạn nhất hôm nay bọn họ làm, còn mang thai, vậy không phải phát hiện cháo có vấn đề sao?”

“Này không sao.” Minh Phong không chút để ý khoát tay, tuy trên mặt vẫn không hề biến đổi nhưng Phong Hổ lại cảm thấy cậu không hề có hảo ý: “Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ thực ngốc, để chốc ta gạt bọn họ ăn quả sinh mệnh là được. Về phần những người khác, khẳng định không có việc gì.”

Ánh mắt Phong Hổ sáng ngời, thần tình sùng bái nhìn Minh Phong: “A, thật lợi hại a.”

Minh Phong gian nan tung chân đá y một cú: “Lợi hại? Ngươi căn bản là ngại phiền nên mới giao cho ta đi, ta đã biết từ sớm rồi? Diễn trò cũng phải diễn cho giống một chút a.”

Nếu làm không giống sẽ phải chết!

Phong Hổ ngoan ngoãn không dám phản kháng, tùy ý đạp Minh Phong một cước, còn chân chó chạy tới ôm thắt lưng cậu, chỉ sợ hai bảo bối lớn nhỏ nhà mình bị ngã, một chút xấu hổ vì bị vạch trần cũng không có, cợt nhả nói: “Dù sao cứ mặc kệ diễn thực hay giả, dù bị vạch trần thì cũng có ngươi giúp ta, để ý chi nữa.”

Vuốt mông ngựa một cái.

Minh Phong nhìn y một cái, không nói gì, xem như chấp nhận cú vuốt mông này, để Phong Hổ ôm mình, xoay người trở về.

“Đúng rồi, Minh Phong, ngươi hẳn không có hứng thú với việc lấy muối đi? Vì sao lần này lại nhất định đòi đi?”

Phong Hổ nghi hoặc hỏi, trước kia rõ ràng là bộ dáng lười muốn chết, cả ngày không muốn động đậy.

Minh Phong đưa tay đấm đấm thắt lưng vài cái, mỗi ngày cứ ưỡn cái bụng căng tròn thế này đúng là làm người ta rầu rĩ. Lập tức, liền cảm giác được bàn tay to mang theo độ ấm của Phong Hổ áp lên da thịt, nhẹ nhàng vuốt ve, cậu hài lòng buông tay, mở miệng trả lời vấn đề của Phong Hổ: “Không có gì, chỉ là ta muốn ăn hải sản.”

Phong Hổ lảo đảo, thiếu chút nữa bị ngã nhào.

Nghĩ tới sắp được ăn hải sản, trong lòng Minh Phong lại bắt đầu nhảy nhót, ha ha, vì chuyến đi này cậu đã chuẩn bị rất nhiều gia vị để phối với hải sản. Đáng tiếc a, mang thai hơi kiêng kị một chút, có vài món không ăn được. Ân, chờ sinh đứa nhỏ xong, lại đến ăn một lần tốt lắm. Nghĩ tới đây, cước bộ cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.

Cùng ngày, dưới sự dụ dỗ của Minh Phong, Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ đều ăn quả sinh mệnh, Phong Hổ cuối cùng cũng yên tâm.

Đi suốt hai mươi mấy ngày, rốt cuộc cũng tới bờ biển.

Những người khác đều thông cảm với tình huống của Minh Phong, còn định chạy chậm một chút, nhưng Minh Phong lại yêu cầu mọi người tăng tốc. Người khác không hiểu, vẫn còn khuyên cậu kỳ thật bộ lạc vẫn còn một ít muối, không cần sốt ruột. Chính là Phong Hổ lại biết người này kỳ thật là đang thèm ăn hải sản, nghĩ tới vẻ mặt thèm ăn của bầu bạn mặt than nhà mình thật đáng yêu, nhưng nhìn mọi người cố gắng khuyên can Minh Phong, y vẫn cảm thấy thực 囧.

Nói tới lấy muối, kỳ thật bọn họ không cần động thủ. Nhóm hải tộc sinh hoạt bên bờ biển đã phơi sẵn, bọn họ chỉ cần dùng con mồi đến đổi muốn ăn là được.

Minh Phong cũng coi trọng điểm này—— nếu có thể đổi muối đương nhiên cũng có thể đổi hải sản!

Giao dịch với bọn họ chính là hải xà tộc, bọn họ trời sinh am hiểu ma pháp hệ thủy cùng thổ. Minh Phong thực kiên định cho rằng hai loại ma pháp này thực thích hợp để làm muối.

Hơn nữa cậu cảm thấy kỳ quái chính là, lúc trước nhân tộc làm thế nào dụ dỗ được hải xà tộc.

Hải xà tộc tộc nhân không ít, dài ngắn nhỏ gầy độc không độc, đủ loại loại hình—— đứng trước mắt Minh Phong làm cậu nhịn không được nuốt nước miếng—— thịt rắn ăn cũng ngon lắm a, chính là, đối phương là chủng tộc có trí tuệ, hơn nữa không giống hỏa trư tộc chỉ có tộc nhân cao cấp mới có trí tuệ, tất cả tộc nhân hải xà tộc đều có trí tuệ, nếu đã là chủng tộc có trí tuệ, Minh Phong không có khả năng vì tính thèm ăn mà xuống tay, chỉ có thể nhìn đám sinh vật trơn trơn trước mắt mà nhớ tới chén canh rắn từng ăn trước kia.

Bọn Phong Hổ đã từng đại diện nhân tộc giao dịch với hải xà tộc rất nhiều lần, mọi người đều rất quen thuộc.

Cuối cùng, sau khi giao dịch hoàn thành, Minh Phong cất hết số muối trắng tinh vào túi không gian, làm nhóm hải xà tộc nhìn tới sửng sốt. Lúc mọi người đang định rời đi, Phong Hổ lại gọi đầu lĩnh hải xà tộc lại.

“Cái kia, chúng ta muốn đổi với các ngươi một ít cá, tôm cùng cua linh tinh mà bình thường các ngươi ăn.” Phong Hổ có chút do dự nói.

“Tê tê tê——” Đầu lĩnh hải xà tộc quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Phong Hổ. Những người khác cũng kinh ngạc nhìn y.

Phong Lộ bừng tỉnh đại ngộ, khóe miệng co rút nhìn về phía Minh Phong: “Ta rốt cuộc biết vì sao ngươi yêu cầu tới rồi.”

Ánh mắt Khải Nhĩ vòng vo hai vòng cũng hiểu ra.

“Không thể nào, Minh Phong, ngươi thật là vì đồ biển mới đi theo?”

Hắn không dám tin hỏi.

Soạt một tiếng, tất cả ánh mắt đám bằng hữu đều tập trung trên người Minh Phong.

Cậu thực thản nhiên đứng thẳng, thản nhiên hỏi lại: “Không thể sao?”

Không, đương nhiên là có thể, chính là, chính là, lúc trước bọn họ khuyên cậu không nên gấp gáp sao cậu không chịu nói?! Làm hại bọn họ còn tưởng Minh Phong sốt ruột vì chuyện bộ lạc nên đang mang thai còn chạy đi, ai ngờ người này lại vì ăn?! Kia không phải bọn họ tự làm khổ mình à!

Còn gia hỏa Phong Hổ nữa, khẳng định đã sớm biết, cư nhiên cũng không chịu nói, một đường xem diễn. Đôi cẩu phu phu này, không đùa người sẽ chết a! Minh Phong không tính, bọn họ không thể trêu vào, Phong Hổ, ngươi chờ đó!

“Ăn ngon lắm a!” Minh Phong tỉnh rụi tung mồi câu.

Nghĩ tới những mỹ thực Minh Phong tìm ra, ánh mắt oán giận của mọi người thoáng lui một ít.

“Thậm chí so với thịt nướng này nọ còn mỹ vị hơn!”

Minh Phong ném ra mồi câu thứ hai.

Rầm—— sáu người đồng loạt nuốt nước miếng, mắc câu!

“Hơn nữa cách chế biến còn vô cùng đơn giản, chỉ cần có tay là có thể học được.”

Miếng mồi thứ ba.

“Được rồi, nếu lần này ngươi nói thật thì liền tha thứ cho ngươi.” Liên Phỉ đầu hàng trước nhất, nga, không, còn Đạt Hàn nữa, căn bản là không trách bọn họ.

Người thứ hai là Ngải Kỳ, mắt sáng lấp lánh: “Nghe có vẻ ăn rất ngon a, ta muốn ăn.”

Người thứ ba là Khải Nhĩ, Ngải Kỳ đã lộ ra vẻ mặt đáng yêu như vậy, hắn còn gì mất mãn, huống chi còn có mỹ vị để ăn.

Cuối cùng, Phong Lộ cũng tỏ ra bỏ qua, còn Khoa Bố Đa, hừ lạnh hai tiếng, phỏng chừng ý tứ là hắn tha thứ.

Bên kia, Phong Hổ rốt cuộc cũng đạt thành hiệp nghị. Một bộ phận hải xà tộc nhảy xuống biển săn mồi, một bộ phận khác ngồi tại chỗ chờ, canh giữ con mồi bọn Phong Hổ chạy tới.

Qua một chốc, một ít hải xà dài hơn hai thước từ ngoài biển cuốn rất nhiều con mồi lên.

Minh Phong vừa thấy thì kinh hỉ nhướng mày, thật tốt quá!

Nhìn xem, con cua lớn như cái chậu rửa mặt, tôm hùm bự tới nửa thước, còn có con tôm càng thiệt lớn… Quả nhiên những thứ trên tinh cầu này đều lớn hơn địa cầu a, có lộc ăn.

Hải xà tộc không hề âm hiểm giả dối như đám tiểu thuyết Minh Phong đọc trước đó, chỉ nghe bọn Phong Hổ muốn những thức ăn bình thường, lập tức cuốn lên một đống lớn. Minh Phong cao hứng đến choáng váng bỏ hết số hải sản vào túi không gian, lần giao dịch này hoàn thành tốt đẹp!

Giao dịch xong, bọn họ bắt đầu trở về.

Vừa tiến vào rừng, mọi người liền khẩn cấp tìm một nơi trống trải, chuẩn bị nếm thử mỹ vị Minh Phong nói. Nói thật, bọn họ nhìn thấy đám hải sản hình thù kì quái đó thì có chút hoài nghi lời nói của Minh Phong, thứ kì quái đó thật sự có thể ăn sao?

Đương nhiên, không ai nói vấn đề này ra miệng, Minh Phong phúc hắc cỡ nào ai cũng biết, nếu hỏi, lỡ như thứ đó ăn ngon thật, nói không chừng sẽ không được ăn, lỗ a!

Minh Phong mỉm cười, làm ra một cái nồi siêu cấp lớn, đổ đầy nước, sau đó bỏ một ít muối mới giao dịch được từ chỗ hải tộc rồi bỏ đám tôm siêu cấp lớn vào luộc.

Ăn tôm như vậy tuy đơn giản nhưng lại có thể nếm được hương vị thơm ngon thuần khiết nhất của tôm.

Sau đó lại lấy dấm chua cùng một vài gia vị khác làm nước chấm, kết hợp với thịt tôm vừa luộc xong, ăn vào sẽ là một mỹ vị hiếm có.

Những người khác hoài nghi nhìn Minh Phong—— tuy nói loại này thực hiện rất dễ, nhưng cũng quá đơn giản đi, thật sự ăn ngon sao?

Trước đun lửa lớn, sau đó nhỏ một chút hầm thêm một chốc thì xong rồi.

Minh Phong cũng không ngại nóng, trực tiếp gắp một con tôm lớn đỏ rực ra ngoài, lột da, chấm nước chấm, cứ vậy cắn một ngụm ăn ngon lành. Vừa vào miệng, tư vị non mịn thơm ngon liền lan tỏa, làm người ta muốn ăn không ngừng. Tôm này tuy lớn nhưng thịt không hề thô ráp, ngược lại thực non mềm, ăn vào rất ngon.

Minh Phong đã ăn rồi, mọi người còn do dự gì nữa, đều đưa đũa vói vào nồi bắt đầu ăn.

Ăn một ngụm, ánh mắt liền sáng ngời. A! Ăn ngon! Minh Phong quả nhiên không gạt người.

Phong Hổ là người bận rộn nhất, không chỉ ăn phần mình, còn phải lột tôm cho Minh Phong ăn.

Ăn vài con, Minh Phong liền xua tay nói không ăn nữa, thứ này tuy ăn ngon nhưng rất khó tiêu hóa, mang thai không nên ăn nhiều.

Chút tôm liền có thể xử lý đám quỷ tham ăn này, hiện giờ không còn ai hỏi Minh Phong vì sao mang thai mà vẫn nhất quyết đến bờ biển ăn hải sản.

Minh Phong hừ lạnh một tiếng—— như vậy liền thỏa mãn, hải sản còn nhiều thứ ăn rất ngon.

Kỳ thật thứ cậu muốn ăn nhất là cua, cua biển tuy không ngon bằng cua đại áp, nhưng nghĩ tới gạch cua mê người, thịt cua tươi mới—— thực muốn ăn, đáng tiếc cậu đang mang thai, không thể ăn cua! Hơn nữa, vài ngày trước đó Ngải Kỳ cùng Liên Phỉ cũng ăn quả sinh mệnh, vì tốt cho bọn họ nên cũng không thể ăn, bất quá không sao, ha hả, số cua lần này có rất nhiều, chờ cậu sinh đứa nhỏ xong rồi ăn cũng được.

May mắn có thể ăn một ít hải sản khác, tỷ như cá tuyết, cá ngừ, tôm hùm, hải sâm… Đều có thể ăn a, ân, nên ngẫm tới thực đơn kế tiếp.

Hoàn Chương 46.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.