Editor: Yuki
Hơi thở nóng bỏng phun ở bên tai cùng trên cổ mình, Đỗ Kiều Kiều trái phải lắc đầu, cười duyên nói: “Không cần, thật ngứa.” Tê tê dại dại, vừa thoải mái lại khó chịu.
Nhan Tử Phong lại hôn đôi môi đã bị mình hôn đến sưng đỏ lần nữa, lưỡi to thô lệ linh hoạt luồn vào miệng thơm của nàng nhanh chóng quấy đảo mút vào, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp mỗi một tấc góc trong miệng thơm của nàng, tựa như vương giả tuần tra lãnh địa của mình.
“Ưm ~~” Đỗ Kiều Kiều hừ nhẹ, nhắm hai tròng mắt lại đón nhận nụ hôn mãnh liệt của hắn. Nhiệt tình của hắn, nàng khó có thể kháng cự! Lưỡi thơm mềm mại của nàng bị động mà quấn giao khuấy đảo theo lưỡi to của hắn, bị kéo tham tiến khoang miệng của hắn. Nước bọt thơm ngọt chảy ra ào ạt, một dòng ngấn nước dâm mị dần dần chảy ra từ khóe miệng của nàng.
Kiều Kiều, thê của ta……
Nhan Tử Phong quên mình mà càn quét miệng thơm của Đỗ Kiều Kiều, dùng sức mút nuốt nước bọt thơm ngát của nàng vào, rồi đút nước bọt của mình vào miệng thơm của nàng, ép nàng nuốt xuống. Hắn là phu của nàng, nàng cần phải nhận hết những gì hắn cho nàng!
Bàn tay trượt xuống dưới, hắn thuần thục mà bao lại tiểu nhũ bồ câu mềm mại của nàng trìu mến mà xoa bóp nghiền nát.
“Ưm ~~ ưm……” Đôi tay Đỗ Kiều Kiều vòng lấy cổ hắn, trán lắc trái lắc phải, nỗ lực hít một chút không khí trong nụ hôn mãnh liệt của hắn.
Nhìn thấy bọn họ hôn đến kịch liệt, Chu Tín An đỏ mắt mà kéo hai chân Đỗ Kiều Kiều ra, chăm chú nhìn cảnh xuân tuyệt mĩ giữa hai chân nàng.
Da thịt nàng tuyết trắng trơn mềm, giữa hai chân tì vết không có một chút lông nào, hai phiến hoa môi chặt chẽ dính sát vào nhau như hai chiếc lá, giao hội đầu trên hoa môi, một viên tiểu nhục châu hồng nhuận như ẩn như hiện.
Còn chưa bị nam nhân yêu thương quá, tu hoa xử nữ của nàng thánh khiết hồn nhiên!
Chu Tín An kích động dùng ngón giữa đùa bỡn hai phiến môi hoa thơm ngon của nàng, xem xét hoa huyệt bí ẩn của thiếu nữ giấu sau hoa môi của nàng. Tiểu hoa huyệt vô cùng mềm mại, còn nhỏ hơn ngón út của trẻ con. Nếu không phải hắn đã từng cắm vào, hắn cũng không dám tin tưởng làm sao hoa huyệt khéo léo như thế có thể cất chứa để ngạo long thô dài của nam nhân cắm vào.
Ngón tay cái thuần thục mà ngăn chặn xoay tròn nghiền nát tiểu thịt châu hồng nhuận của nàng, hắn nằm giữa hai chân nàng, dùng đầu lưỡi nhanh chóng trêu chọc hai phiến hoa môi của nàng. Hương khí xung quanh trên người nàng, mùi thơm thân thể của tu hoa giữa hai chân càng tràn ngập hấn dẫn tâm thần hắn.
“Ưm! A ~~” Khoái cảm mãnh liệt như điện giật đột nhiên khuấy động ở giữa hai chân, Đỗ Kiều Kiều chợt kịch liệt bật lên, trong cổ họng tràn ra tiếng ngâm khẽ không dám tin tưởng.
“Kiều Kiều, thoải mái sao?” Nhan Tử Phong đang đẹ nặng thân thể nàng hỏi bằng giọng khàn đục, hàm răng thân mật mà cắn môi dưới của nàng, môi nóng liên tục hạ xuống những biển hôn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tuyệt mĩ của nàng, ngón tay cầm đầu vú mẫn cảm của nhẹ nhàng xoa bóp. Ngạo long giữa hai chân hắn bành trướng muốn nứt ra, chỉ là hắn không thể đụng vào, chỉ có thể cố nén, nỗ lực lấy lòng tiểu kiều thê của hắn, để nàng mau chóng quen thuộc hắn, tiếp nhận hắn, chờ đến ngày nàng cập kê tận tình hưởng thụ cá nước thân mật.
“A ~~ không cần như vậy…… không cần, liếm……” Đỗ Kiều Kiều ngọ quậy như cá mắc cạn ở trên giường nệm, vặn vẹo như rắn, miệng thơm kiều diễm ướt át phun ra tiếng cầu xin. Đại An Tiểu An và nàng phi cực kỳ thân mật, nàng cũng không cho phép bọn họ trực tiếp đụng vào bộ ngực sữa và giữa hai chân mình.
Làm sao Chu Tín An sẽ nghe nàng? Ngón tay cái có tiết thấu mà càng ngày càng nghiền nát tiểu thịt châu mẫn cảm nhô lên của nàng, đầu lưỡi đẩy hai phiến hoa ra liếm láp cao thấp qua lại tiểu hoa huyệt của nàng, cũng thử cắm nhục bích vào cửa huyệt liếm láp hoa kính.
Nhan Tử Phong hơi đố kỵ nói: “Là liếm à?” Hắn cúi đầu liếm láp tiểu nhũ bồ câu trắng tuyết của nàng, mở to miệng ngậm lấy tiểu nhũ bồ câu nàng dùng sức hút. Chuyện này làm cho hắn nhớ tới chuyện hoan ái không lâu sau khi nhi tử tiểu ếch xanh sinh ra, khi đó, hắn cũng từng ngụm từng ngụm mút vú căng to đầy đặn của nàng vào, uống sữa tươi tươi ngọt của nàng.
“A ~~ aa ~~ không cần…… Không thể…… Ưm, ưm ~~ quá mãnh liệt……” Khoái cảm tê dại kéo dài ở bộ ngực sữa, khoái cảm điện giật liên tiếp ở tu hoa, Đỗ Kiều Kiều ngửa trán ra sau rên rỉ liên tục, đôi tay nắm hai vai Nhan Tử Phong, móng tay được cắt dũa mượt mà dần dần cắm vào làn da của hắn. Cả người nàng như lửa đốt, một dòng nhiệt lưu chảy xuống thẳng giữa hai chân, nàng dần dần có ý muốn tiểu.
“Kiều Kiều của chúng ta giỏi nhất là khẩu thị tâm phi vào thời điểm như thế này.” Nhan Tử Phong nói, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng liếm láp nhũ tiêm hồng kiên đĩnh của nàng, ngón tay cầm một tiêu nhũ khác xoa bóp lôi kéo nhũ tiêm.
“A ~~ các ngươi…… Ô ~~ ta chưa phải là……Kiều Kiều…… A~~ các ngươi…… A…… Quá mãnh liệt, ta chịu không nổi, a, a ——” Đỗ Kiều Kiều lớn tiếng ngâm nga, thân thể non mềm kịch liệt run rẩy một trận, hoa huyệt phun ra mật dịch trong.