“Duyệt Quân quả nhiên là người may mắn, trí tuệ lanh lợi, nan đề như thế cũng giải quyết được, thật là nghĩ không ra Diệc Hiên lại có một người làm bạn đời , thật sự là có phúc a!” Tiêu Sở Nhiên khen Hà Duyệt một phen lại hướng Lãnh Diệc Hiên ý vị thân trường cười cười (Bản gốc nó ghi là phu quân nhưng mình thấy không hay nên sửa lại nha)
Lãnh Diệc Hiên trừng mắt nhìn Tiêu Sở Nhiên một cái, ngược lại nhìn về phía Hà Duyệt đang mơ màng, Lãnh Diệc Hiên nhịn không được thở dài một tiếng:” Duyệt, sắc trời đã tối muộn cần phải trở về.”
“A… được.” Kỳ thật lời vừa rồi của Tiêu Sở Nhiên Hà Duyệt đều nghe rõ ràng cho nên giả ngu không trả lời người kia, cũng đồng thời không biết nên đối mặt với Lãnh Diệc Hiên thế nào?
Rời khỏi tửu lâu, cáo biệt Tiêu Sở Nhiên, Lãnh Diệc Hiên ôm Hà Duyệt thi triển khinh công hai khắc đã trở về tới Xích Nguyệt Điện. Hà Duyệt tính lập tức rời đi nhưng lại bị Lãnh Diệc Hiên giữ chặt không chế trong ngực, Hà Duyệt cứng ngắc ngẩng đầu nhìn Lãnh Diệc Hiên.
“Duyệt, không nên suy nghĩ bậy bạ, tối nay ngươi đưa ra phương pháp tốt lắm, ta đoán Sở Nhiên ngày mai sẽ tấu thỉnh Hoàng Thượng, bất quá công lao này….”
“Không có việc gì, không có việc gì, ta tuyệt không để ý.” Hà Duyệt còn tưởng Lãnh Diệc Hiên sẽ đối hắn nói cái gì, nguyên lai là công lao a, hắn cũng không muôna không có công mà nhận lộc, hớn nữa với địa vị của hắn hiện tại sợ là tiêu thụ không nổi.
Lãnh Diệc Hiên nghe xong lời Hà Duyệt nói vui mừng cười cười, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Hà Duyệt, nhẹ nhàng ôm chặt đối phương, nói:” Duyệt, còn có một chuyện, về sau nếu còn có cái gì hay đừng ngại tìm Sở Nhiên thương lượng, có hắn ta yên tâm hơn, đương nhiên ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết, bất quá ta nghĩ ngươi sẽ không dư thừa thời gian gặp ta, Thiên Vũ Chương cũng không xa.”
“Thiên Vũ Chương?” Hà Duyệt nghi hoặc hỏi.
“Ngươi sẽ không quên ngươi hiện tại là nhất phẩm Thượng Thị, là phải tham dự Thiên Vũ Chương chứ?”
Lãnh Diệc Hiên vừa nói đơn giản như vậy, Hà Duyệt thiếu chút nữa quên chính mình cũng phải tham gia Thiên Vũ Chương, nháy mắt tâm tình tốt vụt tắt.
Lãnh Diệc Hiên tronh lòng cười trộm, thế nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, buông Hà Duyệt sắc mặt vẫn không tốt ra, thản nhiên nói:” Duyệt múa, ta rất muốn xem…Còn có…” Vốn Lãnh Diệc Hiên muốn nhắc nhở Hà Duyệt cẩn thận, bất quá nhìn bộ dáng lửa giận khó chịu của Hà Duyệt phỏng chừng cũng không muốn nghe, lại hôn thân lên môi Hà Duyệt, ôn nhu nói:” Mệt mỏi một ngày sớm đi nghỉ đi, ta ngày khác lại đến tìm ngươi.”
Hà Duyệt ngốc manh gật gật đầu, đến khi mở cửa điện chuẩn bị tiến vào, mới phản ứng lại Lãnh Diệc Hiên vừa rồi nói cái gì đó, bất đắc dĩ ai thán, sau đoa chỉ nghe thấy Hà Duyệt sắc mặt tức giận, ngoài miệng không ngừng nói thầm:” Đáng giận Thiên Vũ Chương, đáng giận Hoàng Thượng, đáng giận xuyên qua……”
Ngày kế Hà Duyệt tỉnh lại theo thường lệ vào điện của Thượng Quan Tuyết hành lễ, cũng không biết có liên quan đến vị phân tăng hay không, Thượng Quan Tuyết thế nhưng ngoài ý muốn không có chửi bới hắn, bất quá nhiều ánh mắt phẫn hận bắn về phía này vẫn không thể thoát khỏi mắt Hà Duyệt, nhẹ nhàng cười, bỏ qua tầm mắt.
Đi thỉnh an theo lệ xong, Hà Duyệt rất nhanh trở về Xích Nguyệt Điện, nhìn hoa đào nơi đình viện nở rộ, Hà Duyệt đột nhiên nhớ đến chuyện mình cùng Lãnh Diệc Hiên đêm qua, khi chuyện Thiên Vũ Chương trở về trong đầu thì toàn bộ sắc mặt đã trở nên khó coi.
Thải Hà một bên hậu hạ chú ý tới sắc mặt Hà Duyệt, lập tức quan tâm hỏi:” Chủ tử là có tâm sự?”
“Thải Hà, chuyện Thiên Vũ Chương ngươi biết được bao nhiêu?”
Thải Hà rốt cuộc hiểu được sắc mặt xấu thế này là vì cái gì, giúp Hà Duyệt tiến điện, cũng đến khi Hà Duyệt ngồi xuống mới nói:” Chủ tử là không muốn tham gia Thiên Vũ Chương.”
Không thể không nói Thải Hà thật sự là người biết nhìn sắc mặt, Hà Duyệt trịnh trọng gật gật đầu, Thải Hà rót một chén nước đưa Hà Duyệt, khi Hà Duyệt tiếp nhận, Thải Hà mới tiếp tục nói:” Chủ tử, người hiện tại đã là nhất phẩm Thượng Thị, chỉ sợ Thiên Vũ Chương người muốn chạy trốn cũng không thoát, không tham dự sẽ bị cho là coi rẻ lễ tắc hậu cung mà bị phạt, cho nên chủ tử người vẫn là nên chuẩn bị một bài múa tốt a.”
Đây mới là việc mà Hà Duyệt đau đầu nhất, bắt hắn một đại nam nhân đi khiêu vũ, quả thật so với giết hắn còn khó chịu hơn. Thải Hà nhìn Hà Duyệt biểu tình thượng thiên hại ta nhịn không được cười trộm vài tiếng, dưới ánh mắt bất mãn của ai kia lập tức thu liễm ý cười, trấn an nói:” Chủ tử, việc này đã muốn trở thành sự thật, người không múa, chỉ sợ sẽ bị người có tâm tư lợi dụng gán vào tội danh đại bất kính, không nên coi nhẹ, chủ tử.”
Lời của Thải Hà nói đúng, chính vì đúng nên Hà Duyệt mới đau đầu, dù sao hắn cũng không thực sự muốn….” Này khiêu vũ, ai…..”
“Chủ tử, tuy nói là khiêu vũ, nhưng vũ đạo của nam thị cùng nữ phi là khác nhau, nam thị múa trọng ở lực đạo, nữ phi múa lại trọng ở ôn nhu cho nên chủ tử cũng không tất thiết phải phiền não.”
Thải Hà nói lời này xem như cho Hà Duyệt một chút an ủi, nhớ tới Chu Tử Hoa từng múa kiếm qua, tò mò hỏi:” Múa kiếm cũng coi như là một loại múa sao?”
“Đúng vậy chủ tử, bất quá nô tỳ cảm thấy chủ tử không thích hợp múa kiếm, hơn nữa nếu so với múa khác thì nên độc nhất vô nhị.”
Mặc kệ là loại múa nào, Hà Duyệt biết chính mình trốn không thoát, ai thán một tiếng, hướng Thải Hà phân phó nói:” Thải Hà, ngươi đi hỏi thăm xem nhóm các nam thị khác múa là loại nào rồi lấy một quyển sác dạy múa về đây.”
“Vâng nô tỳ đi làm ngay.” Thải Hà cao hứng phấn chấn rời đi, lưu lại Hà Duyệt một mình tiếp tục than thở.
Hà Duyệt nhìn quyển sách Thải Hà mang về thấy rất nhiều loại hình khiêu vũ, có nửa tay áo Bích Điệp Vũ, có tay áo dài Thanh Vân Vũ, có lấy kiếm nhẹ nhàng Lăng Kiếm Vũ linh tinh. Một quyển lại một quyển, cuối cùng không một loại nào có thể vào mắt, vứt bỏ bộ sách, không thoải mái hướng ngoài điện đi ra.
“Chủ tử đây là đi đâu?”
“Bạch Oanh Điện.”
Thải Hà cùng Tử Ngọc giao nhau ánh mắt, hiểu được Hà Duyệt muốn gì, Thải Hà cũng chạy nhanh theo, đi tới hướng Bạch Oanh Điện của Chu Tử Hoa.
Hà Duyệt vừa bước vào Bạch Oanh Điện, chợt nghe được thanh âm của kiếm, kia áo trắng cùng trường kiếm phiêu dật nhảy múa tuyệt thế tuyệt luân, Hà Duyệt cảm thấy mặc kệ là nhìn thấy bao nhiêu lần hắn đều cảm thấy Chu Tử Hoa tựa như một vị tiên hạ phàm, theo không kịp.
“Chủ tử, Duyệt Thượng Thị đến đây.” Thị nữ dừng lại ở bên cạnh Chu Tử Hoa gọi nhẹ.
Chu Tử Hoa nghiêng đầu nhìn Hà Duyệt tươi cười đang hướng chính mình hành lễ, ôn nhu nói:” Duyệt Quân ngươi sao lại đến đây?”
Hà Duyệt mỉm cười tiến lên oán giận nói:” Tử Hoa đây là không thích ta đến.”
“Nhìn ngươi nói kìa, ngươi tới đây ta thật sự rất vui, sao có thể miên man suy nghĩ nói ta không muốn ngươi tới.” Chu Tử Hoa có chút cả giận nói.
“Hắc hắc ta đây không phải chỉ nói đùa hay sao? Tử Hoa ngươi đừng giận, kỳ thật hôm nay là tới tìm ngươi là…”
“Là chuyện Thiên Vũ Chương.”
Hà Duyệt kinh ngạc nhìn Chu Tử Hoa, “Ngươi như thế nào biết ta là vì chuyện Thiên Vũ Chương.”
Chu Tử Hoa khẽ cười cười, mời Hà Duyệt ngồi xuống, chậm rãi nói:” Ta còn suy nghĩ ngươi chừng nào thì tới đây gặp ta, không nghĩ mới một ngày ngươi đã tới rồi, bất quá hiện tại ngẫm lại ngươi cũng chỉ có thể tìm tới ta, dù sao Thiên Vũ Chương cách cũng không còn bao nhiêu thời gian, mà ngươi chắc là cái gì chưa làm.”
“Hừ, vốn đó không phải là chuyện của ta, kết quả….”
“Duyệt Quân thế nhưng lại không muốn tham gia tỷ thí khiêu vũ.”
Hà Duyệt trầm mặc không đáp, Chu Tử Hoa nhíu nhíu mày, phất phất tay kêu thị nữ rời đi, Chu Tử Hoa nghiêm túc nói:” Ngươi cũng đã là Thượng Thị rồi nhất định phải tham gia Thiên Vũ Chương, đây là sự thật không thể thay đổi được, Duyệt Quân, hôm nay ngươi cũng là đối với ta có ý niệm này trong đầu nhưng đừng nghĩ không muốn…Ai, kỳ thật ta cũng muốn thắng, Thiên Tự Chương này thế nhưng lại là ngày tế điện được người dân Huyền Minh Quốc xem trọng nhất càng đừng nói là ở hậu cung chúng ta.”
Nếu lần trước còn có một chút ý muốn chạy trốn nhưng lần này nghe Chu Tử Hoa nói một phen, Hà Duyệt xem như cam chịu chuyện này, chỉ có thể trong lòng oán hận trên mặt tươi cười cam đoan nói:” Ngươi yên tâm việc này ta sẽ không nghĩ nhiều, Tử Hoa nếu nói đến lĩnh vực này, ngươi cảm thấy ta thích hợp loại múa nào? Không gạt ngươi, ta lúc trước đã đọc rất nhiều bộ sách về vũ khúc nhưng những loại vũ khúc đó không thích hợp với ta.”
“Ngươi đã nhìn bộ sách vũ khúc nói vậy cũng biết cái ta múa là Lăng Kiếm Vũ, ngươi nếu có muốn múa bài này, ta có thể giúp ngươi.”
“Đừng…đừng…đừng… ta làm sao có thể múa ra được khí chất tiên nhân như ngươi a.” Hà Duyệt cười phất tay cự tuyệt.
“Tiên nhân? Duyệt Quân ngươi đang nói cái gì vậy? Ta cũng không phải là tiên nhân cái gì, ngươi đã không thích điệu này liến múa điệu Bích Điệp Vũ đi, tương đối cho tay áo dài ngắn đều thoải mái rất nhiều, hơn nữa điệu này cũng không khó, ngươi thông minh tài trí không đến nửa tháng chắc chắn xuất sư.”
Bích Điệp Vũ này Hà Duyệt cũng vừa nhìn qua bộ sách kia, đối với Thanh Vân Vũ mà nói thì điệu này đã đơn giản rất nhiều, bất quá điệu múa này Hà Duyêth một chút cũng không thích, vì quá nhu. Đúng vậy, Bích Điệp Vũ cùng Thanh Vân Vũ đều chú trọng sự ôn nhu, muốn hắn ôn nhu mà múa còn không bằng kêu hắn chết đi, cho nên, trực tiếp PASS.
“Như thế nào, không thích điệu này?”
Hà Duyệt gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu cuối cùng bất đắc dĩ cười cười,nói:” Quên đi, việc này cứ để ta lo, ngươi yên tâm đi, trận đấu này ngày đó ta chắc chắn tham gia.”
Hà Duyệt cam đoan như thế, Chu Tử Hoa cũng không biết nói cái gì, ý cười gật gật đầu:”Ngươi hiểu được thì tốt.”
Ngây người ở Bạch Oanh Điện nửa canh giờ, Hà Duyệt trở về Xích Nguyệt Điện, có lẽ là trùng hợp, vừa chưa đến cửa điện, thanh âm của Lãnh Diệc Hiên truyền từ phía sau, Hà Duyệt cứng ngắc thân thể quay đầu nhìn đối phương, khẩn trương nói:” Ngươi…. sao ngươi lại tới đây, không phải nói…”
“Vừa lúc có chuyện xử lý xong nên tới đây một chuyến nhân tiện cùng nói với ngươi chuyện tối hôm qua.”
Hà Duyệt lập tức tiến lên che miệng Lãnh Diệc Hiên, xem xét bốn phía,không có ai ở nội viện trừ bỏ Thải Hà hướng phòng bếp đi tới cùng Tử Ngọc đang bưng trà ngon vừa phơi nắng mang vào điện đều không chú ý đến lời nói vừa rồi của Lãnh Diệc Hiên. Giờ khắc này Hà Duyệt mới nhận ra được cái gì không thích hợp.
“Vì cái gì Thải Hà cùng Tử Ngọc các nàng….”
“Duyệt, ta tới đây chính là muốn nói cho ngươi, đề nghị hôm qua ngươi đưa ra hôm nay đã được Sở Nhiên bẩm tấu lên Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rất là cao hứng liền hạ lệnh Tiêu Sở Nhiên xử lý việc này, Sở Nhiên nhờ ta cấp ngươi thay dân chúng Huyền Minh Quốc cảm tạ ngươi.” Lạnh Diệc Hiên nắm tay Hà Duyệt thành tâm nói.
Hà Duyệt bị Lãnh Diệc Hiên đánh gãy lời nói, cẩn thận lắng nghe đối phương, cũng liền tiến lên phía trước ngượng ngùng nói:” Ta cũng không dám tranh công, này là chính ta thuận miệng nói ra thôi.”
Lãnh Diệc Hiên rõ ràng Hà Duyệt sợ hãi cái gì, chính là không vạch trần đối phương, nương theo bốn bề vắng lặng tiến lên ôm Hà Duyệt vào ngực, Hà Duyệt thân thể cứng ngắc tựa vào lòng Lãnh Diệc Hiên trong vài giây rồi ngay lập tức đẩy đối phương ra, giận dữ trừng mắt:” Ngươi và ta dừng lại tại đây, về sau như vậy làm người xa lạ.” (?)
Lãnh Diệc Hiên nhíu mày, có chút bất mãn nói:” Vì sao? Chẳng lẽ ta ngay cả chính mình……”
“Diệc Hiên!” Hà Duyệt thật mạnh hô lên một tiếng, lập tức bỏ qua tầm mắt khỏi đối phương,” Diệc Hiên…ngươi nhớ kĩ… ta là nam thị của Hoàng Thượng, mà ngươi là thần tử của Hoàng Thượng cho nên… về sau ngươi vẫn là ít lui tới Xích Nguyệt Điện thì hơn.”
(Ngược nhẹ sau cả tháng thảnh thơi~~ Thần thiếp xin quỳ xuống tạ tội~~ Thỉnh các bệ hạ lượng thứ a~)