Xuyên Qua Chi Chỉ Nhiễm

Chương 14



Khương Ngưng Túy rất ít khi nằm mơ, bởi vì từ sau khi nàng chuyển kiếp đến Nhan Quốc, nàng chung quy không có cách nào bình yên chìm vào giấc ngủ.

Nhưng là lần này nàng ngủ rất lâu, vì vậy nàng đã mơ một giấc mơ cực kỳ hoang đường. Nàng mơ thấy bản thân bị đưa đến một nơi hoang dã, bóng tối bao trùm không gian yên tĩnh xung quanh, đột nhiên một mạt ánh sáng chợt hiện lên, nàng bỗng nhiên thấy rõ quang cảnh bên người. Lại nhìn thấy bản thân đang đứng trên một vách đá cao dốc, chỉ cần đi thêm một bước nữa thì sẽ lập tức ngã vào vực sâu, tan xương nát thịt. Sự tuyệt vọng tựa như hải tảo quấn lấy nội tâm của nàng, nàng xoay đầu, nhìn thấy có người tay cầm ngân kiếm lóe lên hàn quang đang ép đến, sát ý đã rất gần mà nàng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không có đường nào chạy trốn.

Từ trong mộng giãy giụa đến thức tỉnh, Khương Ngưng Túy nâng tay lâu cái trán đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt, trầm mặc ngồi dậy, không còn nửa điểm buồn ngủ.

Chỉ là ác mộng sao?

Khương Ngưng Túy dựa theo ánh trăng nhìn một mảnh ẩm ướt trong lòng bàn tay, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. Trước kia bản thân luôn cho rằng là mình trời sinh tính tình lãnh đạm, không có bao nhiêu đại hỉ đại bi, cũng sẽ không vô thố lo sợ cái gì, nhưng hôm nay xem ra, cuối cùng là đã quá mức coi trọng bản thân. Nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một người bình thường, ở một nơi nguy cơ tứ phía như hoàng cung, nàng vẫn sẽ cảm thấy sợ, tựa như chim sợ cành cong.

Động tĩnh bên trong phòng rất nhỏ, không ngờ lại kinh động đến Thanh Phù đang gác đêm bên ngoài. Thanh Phủ nghe tiếng vang liền vội vàng đứng lên, nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Khương Ngưng Túy đã ngồi dậy ngẩn ngơ thất thần, nàng vội vàng thắp đèn bên trong nội điện.

“Nương nương, người không sao chứ?” Thanh Phù thể thiếp đưa đến một ly trà nóng, quan sát sắc mặt tái nhợt của Khương Ngưng Túy.

“Nương nương có phải thân thể khó chịu hay không?”

“Ta không sao?” Khương Ngưng Túy nhận lấy trà nóng uống một ngụm, mượn sự ấm áp an ủi, sau đó nhẹ liếc mắt đến Thanh Phủ.

“Đã là canh giờ nào?”

“Vừa qua khỏi giờ dần*, nương nương có muốn ngủ thêm một lát hay không?”

(*3h-5h AM)

“Không cần.” Khương Ngưng Túy lắc đầu.

“Hầu hạ ta sơ tẩy đi.”

Bên ngoài cửa sổ bóng đêm bao phủ, trong gió còn thoảng thoảng một cỗ hương mai. Khương Ngưng Túy ngồi trước bàn trang điểm, ngửi được mùi hương liền xoay đầu nhìn từng bông tuyết như lông ngỗng đang bay trong bầu trời đêm yên tĩnh như mực.

Thanh Phủ mang dụng cụ sơ tẩy tiến vào, nhìn thấy Khương Ngưng Túy trầm ngâm nhìn ra ngoài của sổ, nàng không khỏi thả chậm bước chân, lặng lẽ đi đến.

Bây giờ, mỗi lần Khương Ngưng Túy nhìn thấy Thanh Phù đều luôn không tự chủ nhớ lại những lời cuối cùng nàng đã nói hôm qua, sau đó tâm trạng liền sẽ rất khó bình tĩnh lại.

Thái tử phi làm Trưởng công chúa thương tâm.

Nàng thật sự rất khó có thể tin, Thái tử phi nhu nhược nhát gan trong mắt mọi người lại có thể thương tổn đến Trưởng công chúa luôn xảo quyệt lãnh khốc, điều này thật sự là….quá không thể tưởng tượng nổi.

Khương Ngưng Túy bị giấc mộng này làm cho tinh thần mệt mỏi, cho nên Thanh Phù đã truyền tảo thiện sớm hơn mọi lần để cho Khương Ngưng Túy có thể lấy lại chút tinh thần.

– —-

Sau khi dùng xong tảo thiện, Khương Ngưng Túy liền nhìn thấy Lục Hà đi đến, cái miệng nhỏ nhắn cong lên bất mãn, quai hàm phồng lên, dáng vẻ vô cùng không vui.

“Nương nương.” Lục Hà hướng Khương Ngưng Túy hành lễ một cái.

“Trắc phi nương nương đến, có mời vào hay không, nương nương?”

“Ân.” Khương Ngưng Túy gật đầu, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của Lục Hà càng cong cao hơn, rất không tình nguyện đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng lầm bầm:

“Ai không biết nàng ta hiện nay được Thái tử sủng ái, giờ tới chỗ chúng ta thì có thể có chuyện tốt gì?”

Lục Hà vừa mới lui ra, Liễu Hoán Tuyết đã dẫn nãi nương cùng tiểu thế tử đi vào Chiêu Linh điện, nhìn thấy Khương Ngưng Túy, nàng lập tức hành lễ.

“Tỷ tỷ.”

“Mẫu phi.”

Tiểu thế tử nhìn thấy Khương Ngưng Túy trái lại rất vui vẻ, hai chân ngọ ngoạy một cái liền phóng xuống đất, sau đó chạy đến bên người Khương Ngưng Túy, thế nào cũng muốn ngồi cùng nàng.

“Không cần đa lễ.” Khương Ngưng Túy toàn tâm đều rơi vào ánh mắt do khóc mà đỏ hồng của tiểu thế tử, cũng không để ý quá nhiều lễ tiết, chỉ nhàn nhạt cười để Liễu Hoán Tuyết ngồi xuống cạnh nàng.

“Tiểu thế tử sáng sớm thức dậy liền khóc nháo muốn đi tìm Trưởng công chúa, ta cùng nãi nương dỗ dành hồi lâu, hắn mới ngừng khóc.” Liễu Hoàn Tuyết ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng gò má lại đỏ ửng không tầm thường.

“Chỉ trách ta không tốt, đêm qua bị nhiễm phong hàn, không thể tự mình mang tiểu thế tử đến chỗ Trưởng công chúa, không biết có thể làm phiền tỷ tỷ đi một chuyến hay không?”

Khương Ngưng Túy trầm mặc, nàng cúi đầu nhìn tiểu thế tử, tiểu thế tử cũng đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, sau đó ngẩng đầu quan sát dáng vẻ yếu ớt vì nhiễm bệnh của Liễu Hoàn Tuyết, vừa định muốn mở miệng cự tuyệt, không nghĩ đến bàn tay đặt trên đùi đột nhiên bị một thứ ôn nhuyễn nắm chặt. Nàng cúi đầu, nhìn thấy tiểu thế tử đang mím môi nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng không cần phải nói có bao nhiêu đáng thương.

“Trắc phi thân thể quan trọng, hay là nhanh chóng tìm thái y xem một chút.” Khương Ngưng Túy thấp giọng nói xong, khẽ thở dài.

“Còn về phần tiểu thế tử, Trắc phi không cần phải lo lắng.”

Liễu Hoán Tuyết nghe vậy, trong lòng biết Khương Ngưng Túy đã đồng ý, nàng hư nhược cười một tiếng.

“Vậy thì làm phiền tỷ tỷ.”

– —-

Giữa tháng chạp, bên trong hậu viện của Phượng Nghi cung hoa mai đã nở rộ, hương thơm ngào ngạt, trên những cành cây đều được phủ trắng bởi những đóa hoa, hàm súc tỏa lãnh hương, hiện ra tư thái trác tuyệt.

Một trận gió lớn đêm qua đã làm hơn nửa số hoa bị thổi rơi xuống đất. Sáng sớm thức dậy, Nhan Y Lam nhìn thấy trên đất rãi đầy một mảnh hoa trắng như tuyết, trong không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm thanh mát. Cảnh tượng thế này nhìn rất có nhã trí, làm cho Nhan Y Lam hiếm khi động chút lòng cảm thông, vì vậy nàng khoác một cái hồ cừu thật dầy, một mình ngồi trong hậu viện để Bích Diên thay nàng làm ấm bầu rượu, cùng những đóa hoa điêu linh này bầu bạn.

Vì dùng quả mơ ủ rượu cho nên khi uống vào vẫn còn một cổ đạm hương lưu lại nơi khoan miệng, chất lỏng ấm áp một đường chảy vào bụng, trong cơ thể từ từ dấy lên một luồng ấm áp, xua tan cái lạnh xung quanh.

– —

Thời điểm khi Nhan Quân Hạ đi đến Phượng Nghi cung, Nhan Y Lam đang nghiêng người tựa vào trên bàn đá, hài lòng uống rượu, vẻ mặt đầy tiếu ý nhìn hắn, mi mắt vì say mà nhiễm một tầng quyến rũ lại mang theo loại lãnh ngạo diễm mị, khuynh đảo chúng sinh.

Nhan Quân Hạ hành lễ, khóe miệng câu lên, tiếu ý trong suốt, vừa cười vừa nói:

“Hoàng tỷ thật có nhã hứng.”

“Đến đây.” Nhan Y Lam cầm một ly rượu mới, tự mình rót đầy đưa đến trước người Nhan Quân Hạ.

“Bồi bản cung uống mấy ly.”

Cui đầu nhìn ly rượu tỏa ra nhiệt khí trước mặt, Nhan Quân Hạ ngửi được một trận mùi thơm.

“Vậy thần đệ liền cung kính không bằng tuân mệnh.”

“Nói đến, mấy ngày trước ta có phái người đi đến Vũ Ninh cung thăm Ninh phi, bà ấy còn nhắc đến ngươi, nói ngươi đã lâu rồi không có đến chỗ bà ấy, bà ấy rất nhớ mong ngươi.”

Nhan Quân Hạ cầm ly rượu uống một hơi, chợt nghe đến tên mẫu phi của mình hắn không khỏi nhíu mày, trên mặt vẫn là nét cười như cũ.

“Thái tử mới vừa trở lại Nhan Quốc, rất nhiều chuyện cần thần đệ làm thay hắn. Chỗ mẫu phi, thần đệ nhất định sẽ dành thời gian đến thăm.”

Nhan Y Lam cũng chỉ bất động thanh sắc cong cong khóe miệng, nàng một tay nhẹ chống đầu, một tay cầm bầu rượu thay hai người rót đầy.

“Ninh phi còn nói tính tình ngươi từ trước đến giờ xốc nổi, thường xuyên làm ra chút chuyện không đủ lý trí, bảo ta có thể lượng thứ chỉ điểm ngươi nhiều một chút.”

Bàn tay cầm ly rượu của Nhan Quân Hạ run lên, hắn nhanh chóng ngẩng đầu quét mắt nhìn Nhan Y Lam một cái, sau đó lại cúi đầu nhấp một ngụm rượu che giấu.

“Mẫu phi cứ thích nói dong dài, mong rằng Hoàng tỷ chớ quá để ý.”

“Nhưng bản cung trái lại cảm thấy, Ninh phi rất hiểu ngươi.” Tựa như là đang vô tình nói đùa, Nhan Y Lam ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu, lại híp mắt nhìn Nhan Quân Hạ, cười như thật như giả.

“Tính tình của bản cung từ trước đến giờ không phải tốt lắm, ngay cả Thái tử bản cung cũng không dung được, ngươi nói xem, bản cung có thể dung ngươi không?”

Trong mắt Nhan Y Lam hiện lên tiếu ý lạnh băng. Lòng bàn tay Nhan Quân Hạ đột nhiên sinh ra ẩm ướt, trên mặt hắn vẫn trấn định nhưng trái tim đã gõ như trống đánh.

“Thần đệ không hiểu ý của Hoàng tỷ.”

Nhan Y Lam nhẹ đứng lên, từ từ đi đến bên người Nhan Quân Hạ. Nàng nửa cúi người xuống, mái tóc đen như thác đổ rơi vào trên người hắn. Nàng khẽ cười.

“Có một vài thứ không nên chạm thì vĩnh viễn đừng nên chạm vào. Nếu ngươi muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của bản cung vậy thì bản cung nhất định sẽ cho ngươi nếm thử cảm giác khốn khổ dịch cốt phần tâm.”

Chóp mũi ngửi được một mùi rượu, xen lẫn còn có hương khí ngào ngạt trên người Nhan Y Lam, hít vào phế phủ chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên trỗi lên một cổ ngạt thở của tử vong. Nhan Quân Hạ cả kinh, vừa định đứng dậy giống như muốn chạy trốn, nhưng hắn đột nhiên phát giác cánh tay Nhan Y Lam đang đặt trên bả vai hắn, làm cho hắn không thể động đậy.

“Thần đệ không dám.”

Nghe thấy lời của Nhan Quân Hạ, Nhan Y Lam trực tiếp cười khẽ một tiếng. Nàng đứng thẳng người, một tay chống trên bàn đá, một tay nhẹ niết ly rượu, cười nói:

“Không dám là tốt nhất. Ngươi biết, bản cung từ trước đến giờ nhìn không quen người khác giở thủ đoạn dưới mắt của ta.”

Nhan Y Lam nói xong, liếc mắt vừa vặn thấy Bích Diên bưng đến một bầu rượu ấm, nàng cười một tiếng, nói:

“Bản cung biết ngươi còn có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng không giữ ngươi ngồi lâu nữa.” Nàng cầm lấy bình rượu Bích Diên mang lên, đưa đến trước mặt Nhan Quân Hạ.

“Ngươi cùng Thái tử xưa nay cảm tình rất tốt, bầu rượu này bản cung thưởng cho các ngươi.”

Nhan Quân Hạ chỉ cảm thấy tầm mắt Nhan Y Lam trong một khắc giống như lửa vậy, đốt đến người khác đui mù. Hắn đứng lên nói lời cảm tạ, sau đó không nói thêm gì nữa, xoay người sải bước rời khỏi Phượng Nghi cung. Tận khi ra đến ngoài cửa cung, một cơn gió lạnh thổi qua người hắn, lúc này hắn mới giật mình phát hiện sau lưng đã ướt đẫm một mảnh, có lẽ là toàn thân.

Trong đại tuyết, hắn vừa mới dời bước chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhìn thấy một chiếc phượng liễn dừng ở bên ngoài Phượng Nghi cung. Định thần nhìn lại, phát hiện Khương Ngưng Túy đang ôm tiểu thế tử xuống liễn.

– —

Khương Ngưng Túy bước lên bậc thềm, lúc này cũng vừa vặn nhìn thấy Nhan Quân Hạ đang đứng ở bên ngoài Phượng Nghi cung. Sắc mặt hắn âm trầm, không còn phong lưu phóng túng như trước kia, tỉ mỉ nhìn lên, phát giác trong mắt hắn ẩn giấu mất mác cùng chật vật, tầm mắt nhìn nàng lại vô cùng phức tạp khó phân.

“Lục hoàng tử.”

Khương Ngưng Túy gật đầu, vốn tưởng rằng lần này gặp nhau, Nhan Quân Hạ nhất định vẫn sẽ lộ ra biểu tình khinh thường vô lễ như cũ, thế nhưng lại thấy hắn cứng nhắc gật đầu một cái, sau đó lướt ngang người Khương Ngưng Túy rời đi, chưa từng xoay đầu lại.

Trong gió đông rét lạnh, thân ảnh Nhan Quân Hạ dần dần bị cơn đại tuyết bao lấy, cơ hồ khó có thể phân biệt rõ ràng. Khương Ngưng Túy yên lặng nhìn hồi lâu, lúc này mới mang theo tiểu thế tử đi vào Phượng Nghi cung, chỉ là nỗi nghi ngờ bắt đầu từ từ sinh sôi.

Vị Lục hoàng tử hôm qua vẫn còn chưa từng đặt nàng vào mắt, ngạo mạn khinh cuồng. Tại sao hôm nay đột nhiên lại giống như biến thành một người khác, làm sao còn thấy nửa điểm thần thái phong lưu của lúc trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.