Liễu Thiên Kỳ cáo trạng
Dán một tấm Phòng Hộ phù và một tấm Gia Tốc phù, Liễu Thiên Kỳ nhanh như chớp chạy về tới Liễu phủ, chờ hắn trở lại phòng mình là vừa vặn một canh giờ, dung mạo cũng thay đổi trở lại.
Nhìn bản thân đã khôi phục dung mạo trong gương đồng, Liễu Thiên Kỳ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thời gian vừa vặn hoàn hảo.
Nhớ tới mỹ thiếu niên trước đó trong hẻm nhỏ, Liễu Thiên Kỳ cong cong khóe miệng. Tiểu mỹ nhân thật ra rất lợi hại, nhưng đáng tiếc, thực lực của mình quá tra. Muốn nhiều lời nói mấy câu với người ta cũng sợ bị người ta giết chết ấy!
Hầy, xem ra phải ngẫm lại biện pháp tăng thực lực lên mới được!
Vài ngày sau.
Từ viện đại bá lĩnh được 300 khối linh thạch được gia tộc cấp cho, Liễu Thiên Kỳ vô cùng cao hứng mà trở về, ở nửa đường lại bị Liễu Thiên Lộ ngăn cản.
“Lục ca, ngươi tìm ta?” Liếc thấy Liễu Thiên Lộ ngăn cản đường đi của mình, mặt ngoài Liễu Thiên Kỳ giả bộ vâng vâng dạ dạ, lại âm thầm kích hoạt một khối Lưu Ảnh thạch.
“Tiểu phế vật, giao tiền tiêu vặt của ngươi ra đây!” Mở miệng, Liễu Thiên Lộ không khách khí mà muốn tiền tiêu vặt của Liễu Thiên Kỳ.
“Lục ca, 300 linh thạch này là gia tộc cho ta. Ta, ta vì sao phải giao cho ngươi?” Rụt rụt cổ, Liễu Thiên Kỳ như cũ là bộ dáng nhát gan.
“Vì sao à? Ngươi còn dám nói, ngươi hố Tứ tỷ ta nhiều linh thạch như vậy, lấy lại của ngươi thì sao?” Trừng mắt đối phương, Liễu Thiên Lộ nói theo lý thường.
“Lục ca, ta không có hố linh thạch của Tam tỷ và Tứ tỷ. Là ngươi trước đó đánh ta nội thương, tam tỷ cùng Tứ tỷ nhìn thấy ta bệnh hơi thở thoi thóp, cho nên mới đưa linh thạch cho ta mua đan dược trị thương.” Liễu Thiên Kỳ ăn ngay nói thật, đỉnh trở về.
“Hắc, ngươi nói như vậy, là ta có lỗi à?” Nghe được Liễu Thiên Kỳ nói, Liễu Thiên Lộ càng tức đến ngứa răng.
“Không không không, không phải Lục ca sai. Là ta thực lực thấp kém, mới có thể chịu trọng thương như vậy.” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, vội vàng phản bác. Hắn hiện tại thực lực chính là đánh không lại đối phương.
“Biết thì tốt, ngươi là thứ vô dụng phế vật, muốn linh thạch làm gì? Linh thạch cho ngươi cũng là lãng phí. Đưa đây!” Liễu Thiên Lộ không khách khí duỗi tay ra.
“Lục ca, phụ thân ta sắp xuất quan, ta muốn dùng linh thạch này mua lá trà cho phụ thân!”
“Hừ, mua lá trà, Tam thúc là Phù Văn Sư cấp bốn, tự mình không biết mua sao, còn dùng đến linh thạch ngươi à? Nhanh lên, đưa linh thạch cho ta!” Liễu Thiên Lộ lại tiến lên hai bước.
“Lục ca, ta, ta…” Liễu Thiên Kỳ co rúc thân mình, giả bộ sợ hãi.
“Nói nhảm cái gì, lấy ra!” Liễu Thiên Lộ một phen liền từ trong tay Liễu Thiên Kỳ đoạt lấy túi linh thạch kia.
“Lục ca, ngươi để lại một chút cho ta đi, ta muốn mua lá trà cho phụ thân!” Giữ chặt ống tay áo Liễu Thiên Lộ, Liễu Thiên Kỳ đau khổ cầu xin.
“Cút sang một bên đi, trước mặt ta giả làm hiếu tử, loại phế vật như ngươi có hiếu thuận cũng vô dụng!” Liễu Thiên Lộ không kiên nhẫn, đẩy Liễu Thiên Kỳ ra.
“A……” Kinh hô một tiếng, Liễu Thiên Kỳ bị đẩy ngã trên mặt đất.
“Tiểu phế vật, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám nói ra chuyện này, lần sau ta sẽ đánh ngươi, đánh chết rồi vẫn còn đánh!” Liễu Thiên Lộ tuôn ra lời tàn nhẫn, đoạt tới linh thạch, đắc ý dào dạt rời đi.
Nhìn bóng dáng Liễu Thiên Lộ rời đi, Liễu Thiên Kỳ quỳ rạp trên mặt đất đóng Lưu Ảnh thạch, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên, tiểu tử thúi ngươi muốn đấu với ta, ngươi còn non lắm!
Từ trên mặt đất bò dậy, nhìn chính mình một thân chật vật, Liễu Thiên Kỳ lạnh lùng cười, xoay người hướng tới sân đại bá phụ, đi qua.
“Đại bá!” Đi vào bên trong nhà chính, nhìn đại bá ngồi trên chủ vị, Liễu Thiên Kỳ đỏ hốc mắt gọi một tiếng, khom người liền quỳ gối trước mặt đại bá Liễu Giang.
“Kỳ Nhi, ngươi làm sao vậy?” Liếc thấy cháu trai một thân bụi đất, mặt đầy ủy khuất, Liễu Giang vẻ mặt nghi hoặc.
“Đại bá, tiền tiêu vặt của con bị Lục ca đoạt đi rồi. Thỉnh đại bá làm chủ cho con!” Nói đến chuyện này, hốc mắt Liễu Thiên Kỳ càng đỏ, hận không thể ngay sau đó ủy khuất mà khóc thành tiếng.
“Hả? Có chuyện này?” Nghe thấy chuyện này, Liễu Giang khiếp sợ không thôi.
“Thiên chân vạn xác, thỉnh đại bá làm chủ cho con, lấy về tiền tiêu vặt!” Liễu Thiên Kỳ khấu đầu ba cái vang dội với Liễu Giang.
“Kỳ Nhi không cần như thế, mau đứng lên!” Liễu Giang đứng dậy, vội vàng nâng Liễu Thiên Kỳ trên mặt đất.
“Người đâu, đi tìm nhị đệ và Thiên Lộ tới đây!” Liễu Giang nghiêng đầu, phân phó hạ nhân đi gọi người.
“Vâng, đại gia!” Theo tiếng, người hầu đứng ngoài cửa xoay người rời đi.