Xuyên Nhanh Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo

Chương 29: Chương 31



Edit: icedcoffee0011
2 năm sau, Lâm thành.
Hôm nay là buổi họp báo ra mắt mẫu điện thoại mới nhất, đồng thời cũng là ngày đại thọ 73 tuổi của lão phu nhân nhà tổng giám đốc Phương thị.
Song hỷ lâm môn, tâm tình rất tốt, Phương tổng cố ý bao toàn bộ khách sạn lớn nhất ở Lâm thành, mời các vị đồng nghiệp trong giới tới cùng nhau ăn mừng.
Nếu là mấy năm trước, chưa chắc tất cả mọi người sẽ cho Phương thị mặt mũi, nhưng bốn năm sau khi dòng smartphone danh đình ngang trời xuất thế, ứng dụng công nghệ AI cao cấp và cảm biến siêu nhạy, nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường trong nước.
Ngắn ngủn mấy năm, danh đình trở thành dòng smart phone bán chạy nhất thị trường, những người làm cùng ngành vừa hâm mộ vừa ghen tị, mọi người nhiều năm như vậy phát triển ở cái vòng này, ai không biết ai.

Phương tổng ở phương diện lập nghiệp quả nhiên có năng lực, nhưng nói gì thì nói không phải lão tiểu tử mèo mù vớ phải chuột chết đụng phải đại vận, một nhánh nhỏ như danh đình mấy năm trước còn nghe danh có thể phát triển trở thành như vậy?
Nhưng cho dù trong lòng lén lút ghen ghét vận may của người ta ra sao, mặt mũi vẫn cần duy trì, đặc biệt khi hôm nay lão Phương bị người phủng đến có chút đắc ý vênh váo, sẽ tham gia yến hội ăn mừng.
Tín tức này vừa xuất hiện, người vốn không có ý đồ đi cũng đánh tinh thần.

Con chip trong di động của Danh đình không phải do bản thân bọn họ nghiên cứu ra, mà là mua từ một nhà máy nghiên cứu chip trong nước, bí mật này từ hai năm trước người trong nghề đều biết.

Nhưng điều này lại rất kỳ quái, bởi vì những công ty nghiên cứu chip có năng lực đều sẽ lựa chọn tự mình chế tạo và bán sản phẩm.

Rốt cuộc bộ phận khó nhất bọn họ đã giải quyết, có đồ ngốc nào nguyện ý nhường ra khối bánh kem đó?
Nhưng cố tình công ty này chính là cái đồ ngốc kia, người ta chỉ nghiên cứu phát minh không sản xuất, thế nào cũng phải đem ích lợi đẩy ra đi.

Giám đốc các công ty đối thủ mỗi khi nghĩ vậy đều ghen ghét cắn khăn tay trong lòng.
Đồ ngốc như vậy bọn họ không chỉ không gặp được, ngay cả tìm người bọn họ mẹ nó cũng tìm không ra!
Cho nên tiệc lần này nhất định phải đi, vạn nhất gặp được đám ngốc kia, cạy góc tường mang người về, bước tiếp theo bằng phẳng không phải là bọn họ sao!
Dưới đủ loại tâm tư, đội hình tiệc mừng thọ đêm nay có thể nói là xa hoa.
Lung lay sắp mất vị trí nhà giàu số một lâm thành, kiêm quan hệ thông gia mặt ngoài, Lý Đức Hậu đương nhiên cũng nể tình tới.
“Ai u, đây không phải lão Lý sao.” Gã một tay cầm chén rượu nói chuyện phiếm cùng Nghiêm Nhất Thuân mấy năm nay đã tiếp quản toàn bộ công ty, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng gọi.
Một người đàn ông trung niên vác bụng bia, cười đi đến trước mặt gã, ra vẻ nhiệt tình nói: “Lão Lý sao ông lại ở chỗ này? Lão Phương được một đám người vây quanh nói chuyện phiếm, không gọi ông sao? Ai u, không phải tôi nói này lão Phương, các ông hai nhà không phải quan hệ thông gia à, ông ta vắng vẻ ông thì cũng quá kỳ cục, đây là xem thường Lý gia mấy năm nay phát triển không bằng Phương gia, xem thường ông đấy.”

Ông ta âm dương quái khí mà đổ thêm dầu vào lửa trào phúng, Lý Đức Hậu nhiều năm như vậy cũng không phải ăn chay, không thèm để ý mà cười cười: “Lưu tổng lo lắng người khác không bằng lo lắng cho mình đi, tôi nhìn cái bụng ông lại lớn thêm vài vòng, cẩn thận cao huyết áp.”
“À, đúng rồi, ông hẳn là cũng không quá lo lắng, bất động sản mấy năm nay kinh tế đình trệ, đợi đến khi cơm không có mà ăn, tự nhiên sẽ gầy thôi.”
“Ông…” Lưu tổng trào phúng không thành còn bị phản pháo, ghen ghét mà nhìn Lý Đức Hậu qua tuổi 50 vẫn bảo dưỡng thích đáng, còn có thể được khen một câu mỹ đại thúc, hung hăng cắn răng một cái, hừ một tiếng đi rồi.
Hai người tan rã trong không vui, ở một bên không tiện chen vào, Nghiêm Nhất Thuân lúc này mới quan tâm hỏi: “Lý thúc sức khỏe chú gần đấy thế nào, thoạt nhìn không được như lần trước chúng ta gặp mặt.”
Lời này tính ra còn uyển chuyển chán, Lý Đức Hậu đâu chỉ sắc mặt không tốt, trừ bỏ màn trào phúng vừa rồi, gương mặt ông ta từ đầu buổi tiệc đến giờ căn bản vẫn luôn khó coi.
Lý Đức Hậu nghe vậy mày nhăn lại, ông ta gần đây xác thật có chút tâm phù khí táo, hoặc là nói không chỉ gần đây, từ hai năm trước khi Lý thị khai phá thị trường nước ngoài thất bại, lỗ nặng bỏ về, ông ta vẫn luôn không được tốt.
Đặc biệt Phương thị nguyên bản không thể so với Lý thị, bây giờ thế mạnh, tuy rằng Lý thị có bao nhiêu năm tích lũy, địa vị còn đó, nhưng tiếp tục như vậy, không được mấy năm, tên tuổi nhà giàu số một Lâm thành sợ là phải đổi người.
Nghĩ vậy Lý Đức Hậu càng phiền lòng, ông uống một ngụm rượu, đang chuẩn bị ở thêm một chút rồi rời đi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một trận xôn xao.
Ông ta giương mắt nhìn qua, thì ra là con rể nhà ông tay ôm lấy một người phụ nữ, cùng đám hồ bằng cẩu hữu nghênh ngang mà đi vào đại sảnh, cũng không biết cô gái kia có cái tật xấu gì, rõ ràng vòng eo tinh tế, lại nhất định phải vẻ mặt đắc ý dùng tay chống.

Lý Đức Hậu sửng sốt một chút, sau đó lửa giận bỗng nhiên xông lên đầu.

Đại khái là tầm mắt ông quá mức nhiệt tình, Phương Cảnh Phong theo bản năng nhìn qua, thấy cha vợ hai mắt bốc hỏa, gã cũng rụt rụt cổ, thoát khỏi đám người kia đi theo cha ruột.
Lý Đức Hậu phanh một chút đặt ly rượu một bên, gọi Lý Mính Hằng đang xã giao tới, hai cha con cùng nhau đi đến cạnh cha Phương.
Bên kia cha Phương đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên bị đứa con hai ăn chơi trác táng túm một chút, ông bất mãn mà nhăn mi, hơi hơi nghiêng đầu ánh mắt chất vấn Phương Cảnh Phong.
“Ba, ba vợ bọn họ lại đây.” Phương Cảnh Phong lúc này nào lo lắng chọc lão ba tức giận, nhỏ giọng nhắc nhở xong lại chim cút rụt trở về.
Cha Phương nghe vậy sắc mặt biến đổi, ánh mắt nhìn đến người phụ nữ bên cạnh con trai, tức khắc hận không thể ở trước công chúng đánh chết thằng đần này đi.
Đây là chỗ nào, mày mang người đến đây làm gì!
Biết hiện tại không phải là lúc tính sổ, cha Phương hít sâu một hơi chào mọi người xong quanh, vẻ mặt xin lỗi đuổi người đi, những người này mặc kệ trong lòng có bao nhiêu bất mãn, nhưng trên mặt đều ôn tồn đồng ý.
Nhìn thấy người đều tản ra, Lý gia hai cha con hưng sư vấn tội vọt lại, Lý Đức Hậu trầm khuôn mặt không nói gì, còn Lý Mính Hằng tuổi trẻ khí thịnh mắng Phương Cảnh Phong: “Phương Cảnh Phong, anh cũng dám đem tiểu tam, tiểu tứ ra ngoài, là muốn Lý chúng tôi chết sao!”
Phương Cảnh Phong rốt cuộc là bị ba mẹ ngốc nghếch mà nuôi lớn, mấy năm nay Minh Tiêu không ở đây không ai quản, càng thêm kiêu ngạo ương ngạnh, cha Lý phụ là ba vợ kiêm trưởng bối, gã không thể trêu vào còn có thể cho mặt mũi, nhưng anh vợ như Lý Mính Hằng gã có thể hoàn toàn không cần khách khí.
Gã hừ một tiếng, ưỡn ngực đứng ra: “Lý Mính Hằng anh nói chuyện có dùng não không, tôi cũng muốn mang vợ tới, nhưng vợ tôi bảy năm trước về nhà mẹ đẻ rồi không trở về, người chết ở chỗ nào cũng không biết.

Anh còn tính toán để tôi thủ tiết cho cô ta à?”
“Cơ hội để anh thủ tiết cho tôi thì không có, bất quá em gái này nếu muốn thủ tiết cho anh, tôi có thể thành toàn.”
Phương Cảnh Phong vừa dứt lời, một giọng nữ lười nhác từ cửa truyền đến, gã nghe có phần quen tai, thuận thế nhìn về phía đối phương.

Này vừa thấy tức khắc hô hấp cứng lại.
Tiến vào chính là một cô gái khí chất lười biếng trẻ tuổi, mình mặc áo khoác cổ chữ V màu đen, eo có đai lưng màu bạc, quần tây đen không che được đôi chân thon dài, phá lệ chói mắt.

Một mái tóc dài màu đỏ rượu theo động tác nhẹ nhàng đong đưa, cả người gợi cảm lại lưu loát.
Hai bên trái phải cô gái có một nam một nữ, từ cử chỉ đến bộ dạng đều cực kỳ xuất chúng, ba người đứng giữa các lão trung niên dầu mỡ thật giống thiên nga và cóc ghẻ.
Cho đến khi cô bước đến trước mặt, Phương Cảnh Phong mới không dám tin tưởng hỏi: “Lý Mính Tiêu?”
Không, không có khả năng, Lý Mính Tiêu đã bảy năm không xuất hiện, sao, sao có thể là cô ta!
o((⊙﹏⊙))o.
Phương Cảnh Phong không ngừng củng cố tâm lý cho bản thân, ý đồ xem nhẹ sự xuất hiện của người trước mắt, đáng tiếc không như mong muốn, gã trơ mắt mà nhìn môi đỏ của cô gái cong lên, thong thả ung dung mà nói: “Đã lâu không gặp…chồng.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm giác vài chương không xé dường như, hạ chương trước high lên!
Chúng ta ngược tra tôn chỉ chính là một cái không lậu, cho nên đừng có gấp, đi xuống xem.
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Một đời Trường An 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xuyên Nhanh: Ta Trích Lời Tra Nam Mà Vấn Đỉnh Đại Đạo

Chương 29



Thủ đô Lê Quốc, Vogg

Bên bờ sông, một tòa biệt thự nghiêm trang sừng sững đứng một bên.

Giữa biệt thự, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên hàng lang, cửa lớn của một gian phòng trên tầng 3, quản gia lễ nghi tiêu chuẩn hơi hơi cúi người, thấp giọng nói: “Tiên sinh, có diện thoại của Lý tiên sinh.”

“Ừ.” Lão nhân ngồi trên ghế nằm nghỉ ngơi lên tiếng, thong thả đứng dậy hỏi: “Anh ta xử lý xong chưa?”

“Có lẽ, tiên sinh muốn nghe điện thoại không?”

“Tiếp đến đây đi.” Lão nhân mất đi hứng thú lại lần nữa nằm xuống, vì bị việc nhỏ quấy nhiễu giấc ngủ mà mất kiên nhẫn.

Quản gia không nhiều lời, mở ra màn hình, khom người rời khỏi cửa.

Vài giây sau, một bóng hình xuất hiện trong màn hình, lão nhân như cũ nhắm hai mắt, không chút để ý hỏi: “Horace bên kia không có tin tức, con gái anh còn sống không?”

“Lão già như ông còn sống, tôi sao có thể chết?”

Giọng nữ lười biếng không giống như dự đoán vang lên, lão nhân nhăn mày, đột nhiên mở hai mắt.

Trong cặp mắt vẩn đục vì tuổi già, sắc bén chợt lóe rồi biến mất, lão nhìn chằm chằm màn hình, trầm giọng nói: “Lý Mính Tiêu.”

Đoán được sự tình có biến, lão bỗng nhiên nổi lên hứng thú.

Lão Randall ngồi dậy, một trương mặt già hỏi: “Cha Lý đâu?” Có vẻ lão già hoàn toàn không coi Minh Tiêu là người có thể trực tiếp nói chuyện với mình.

Minh Tiêu cũng không bị ảnh hưởng bởi thái độ này, cô điều chỉnh góc độ điện thoại kẹp ở trên giá đầu giường, dịch dịch chăn ở bả vai, mới không nhanh không chậm mà nói: “Có thể là đang bận trợ giúp cảnh sát đả kích thế lực ngoại cảnh nào đó.”

“Gần đây Lâm thành thường xuyên xuất hiện mấy thằng đần, không biết bị ai sai sử, cầm ba khẩu súng mà dám đơn thương độc mã đến Hoa Quốc bắt người, chẳng phải là xứng đáng bị cảnh sát bắt.”

“Ai, ông ngoại già, ông nói người có thể bồi dưỡng ra thủ hạ như vậy, có phải hay không đại não phát triển cũng có chút bất thường.”

Lão Randall đầu tiên là bị vẻ không hề có sợ hãi, thậm chí dám nằm nói chuyện, chờ đến khi phản ứng cô đang mắng cái gì, cả người nghẹn, không dám tin tưởng ngoái đầu nhìn lại.

Ông lão ánh mắt hồ nghi mà nhìn Minh Tiêu, Minh Tiêu nằm đó cũng thản nhiên hào phóng cho lão ta, trên mặt không có nửa phần ra vẻ trấn định. Lão Randall trong lòng nhận ra, người trước mắt đã biết chân tướng, đây chính là trắng trợn táo bạo chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

Với ông ta, hạng người trong suốt như Lý Mính Tiêu không có gì ấn tượng.

Hoặc là nói trong đám con cháu, trừ bỏ mấy cái, những người khác lão đều không quá chú ý, với đa số đều là ôm tâm thái xem náo nhiệt.

Lão Randall không cho rằng cô cháu gái vô dụng này có thể cho mình niềm vui gì, sở dĩ không chết đã là ăn may, hơn nữa là vì Horace và cha Lý quá ngu mà thôi.

Lão không muốn nhiều lời, cầm điều khiển từ xa kết thúc trò chuyện.

“…Kìa?” Liên tiếp ấn ba cái, nhìn giao diện trò chuyện hoàn toàn không chút xê dịch, lão Randall nhăn mày.

Minh Tiêu ở một chỗ khác ha ha cười ra tiếng: “Đừng thử, tôi biết thừa ông già nhăn nheo như ông không tôn trọng người khác tí nào, cho nên trước khi tôi nói xong, ông đừng hòng tắt màn hình.”

Lão Randall động tác dừng lại, phẫn nộ nói: “Mày gọi tao là cái gì, đây là tác phong tôn trọng người khác?”

“Được rồi.” Minh Tiêu lười duỗi tay, dứt khoát nhíu mày biểu đạt mất kiên nhẫn, “Ông một bên bán tôi đi liên hôn, một bên lại phối hợp Lý Đức Hậu tính kế tôi, bản thân đứng ở một bên xem diễn, không trực tiếp gọi ông là ông già chết bằm đã là tôi có hàm dưỡng.”

“Lời này của mày có ý gì.” Nghe được lời cô nói, lão Randall có chút ngoài ý muốn, trực tiếp hỏi.

“Được thôi, trời tối rồi tôi cũng không úp mở với ông, nói thẳng, tài sản của bà ngoại là ông cố ý cho tôi, sau đó lại để Horace cùng Lý Đức Hậu biết đến.”

Lão Randall một trương mặt già nhăn hơn vỏ quyét giãn ra một chút, không tỏ ý kiến, “Mày tiếp tục nói.”

Minh Tiêu lại nói: “Lý Đức Hậu cần xây xưởng ở nước ngoài, Lý thị tuy rằng không thiếu tiền, nhưng vô luận ở đâu cũng khó cầu toàn, cho nên ông ta muốn đất dưới tên tôi.”

“Ông ta hẳn là đã từng đề nghị mua từ ông, nhưng ông không đồng ý, kiên trì muốn đưa phần tài sản này cho tôi, ông ta lại lấy lùi làm tiến, hứa cho ông một ít ích lợi, cho nên ông cuối cùng đồng ý trợ giúphắn, vì thế phái mặt thẹo lập kế hoạch tai nạn xe cộ rồi bắt cóc người.”

Lão Randall vẫn không có biến hóa, chỉ là cười gật gật đầu: “Mày đoán không sai.”

Thấy gã phản ứng, Minh Tiêu tươi cười chuyển lạnh, “Nhưng kỳ thật bọn họ đều bị lừa. Ông cũng không để ý về chút tài sản này cuối cùng là của ai, bất quá là hưởng thụ loại cảm giác đem người chơi xoay quanh khống chế trong bàn tay. Tung ra một chút ích lợi, nhìn người khác chém giết, tranh đoạt, phản kháng không được, cảm giác như vậy rất tốt đúng không.”

“Lão biến thái!”

Lời nói đoạn trước chỉ là làm lão Randall cười cười, câu nói kế tiếp vừa ra, ông lão thoạt nhìn nghiêm túc cổ hủ này, thần sắc lần đầu tiên xuất hiện biến hóa.

Lão ngồi thẳng thân thể, khinh thường cùng lãnh đạm trong ánh mắt lúc này đây chân chính biến mất đi, hai người đối diện không ai nhường ai, thật lâu sau sau lão Randall mới nói.

“Lý Mính Tiêu.”, lại cười lặp lại một lần, “Lý Mính Tiêu.”

“Mày rất được.” Lão Randall trên mặt không còn vẻ qua loa có lệ, ông ta đi đến sau bàn làm việc ngồi xuống, chẳng sợ cách màn hình, Minh Tiêu có thể cảm giác vẻ tự tin cùng cao ngạo có thể chơi đùa người khác trong tay.

Lão ta lúc này thoạt nhìn mới giống thượng vị giả chém giết mà đi lên đỉnh cao, biểu hiện vừa rồi, chỉ là khinh miệt mà thôi.

Lão Randall gõ gõ tay ghế nói: “Cháu gái cũng thật làm ông ngoại bất ngờ, nếu trước kia cháu triển lộ ra trí tuệ và năng lực như vậy, ta khẳng định sẽ không dễ dàng đem cháu giao dịch đi ra ngoài.”

“Ồ.” Minh Tiêu thanh âm lãnh đạm, “Vậy thì thế nào, đại trùng với tiểu sâu có gì khác nhau sao?”

“Cũng phải.” Lão Randall không thèm để ý cười cười, “Cho nên, cháu gái muốn làm gì?”

“Tôi phải đi về cạnh tranh vị trí của ông.”

“Đương nhiên có thể, gia tộc cũng không có cướp đoạt tư cách của cháu.” Lão Randall gật gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Dựa theo quy củ, trước khi người thừa kế chính thức được chọn ra, theo lý luận thượng tất cả mọi người đều có thể tham gia.

Sở dĩ nói lý luận, là bởi vì giai đoạn trước không nỗ lực, giai đoạn sau bởi vì các loại nguyên nhân khác nhau mà càng ít người đi, lựa chọn người thừa kế phải xem xét nhiều phương diện, những người khuyết thiếu ở giai đoạn trước thì thôi, ngay cả một hai con hắc mã có thiên phú dị bẩm cũng ngẫu nhiên vì chuẩn bị không đủ mà chết vì các loại ám sát.

Lão Randall không hiếu kỳ Lý Mính Tiêu vì sao đột nhiên biến hóa lớn như vậy, cho dù đứa cháu gái này khiến lão ta có một chút hứng thú, cũng chỉ là một chút mà thôi, chưa phải người cuối cùng còn sót lại, còn không xứng để lão cho nhiều chú ý.

Lão gõ gõ ghế gỗ, nói với Minh Tiêu: “Ta không có khả năng trợ giúp cháu, nhưng có thể cho cháu gái một kiến nghị nhỏ, đó chính là mau chóng trở về, bổ sung huấn luyện mà cháu còn thiếu sót khi tuổi nhỏ vô tri.”

“Chậc, còn rất phiền toái.” Minh Tiêu nhíu nhíu mày, nhìn di động chào hỏi một cái: “Vậy được, ông ngoại già vô dụng, gặp lại sau!” Nói xong một phen tắt di động.

Trước màn hình, lão Randall: “A!”

Cắt đứt điện thoại, Minh Tiêu súc trong ổ chăn suy ngẫm cuộc đối thoại vừa rồi, Quỹ Quỹ lẳng lặng nhìn, thấy cô nửa ngày không nói gì, chủ động hỏi: “Ký chủ, cô thật sự muốn đi cạnh tranh vị trí gia chủ gia tộc Randall sao?”

Này cũng… Quá kích thích đi!

Nó một cái hệ thống nhân sinh người thắng nho nhỏ thật sự xứng sao?

Minh Tiêu không biết ý tưởng trong lòng nó, chỉ là gật gật đầu: “Thật.”

Cô có thể không đi cạnh tranh, cũng tự tin có thể bảo đảm bản thân sinh hoạt tốt.

Nhưng cô không muốn, tránh thoát vụ tai nạn xe cộ hôm trước, vậy về sau? Thậm chí chỉ cần vẫn còn lão Randall bệnh tâm thần này ở đây, tình huống nguy hiểm tương tự tuyệt không thiếu.

Cô không có hứng thú khống chế sinh tử người khác, nhưng nếu có người muốn bài bố nhân sinh của bản thân, cô nhất định sẽ làm người này cơ hội đẻ trứng không còn.

Horace, Lý Đức Hậu, lão Randall…

Người chọc cô, một cái đừng nghĩ tránh được.

☆☆☆

Minh Tiêu hạ quyết tâm xong, lập tức chuẩn bị lên đường đi Lê Quốc, cô cũng không cảm thấy có cái gì vướng mắc, cũng cùng Lý Mính Tâm nói một chút, không nghĩ tới một câu liền như vậy nhưng thọc phải bánh xe.

“Em nói gì?” Minh Tiêu nhìn em gái ruột nhu nhu nhược nhược trước mắt, kinh ngạc hỏi.

Lý Mính Tâm nhấp nhấp môi: “Em nói em muốn đi cùng chị.”

Minh Tiêu khóe miệng trừu trừu: “Chị không phải đến Lê Quốc du lịch, cũng không phải trở về kế thừa gia tài bạc triệu, em tỉnh táo một chút được không?”

“Em biết.” Lý Mính Tâm dùng sức nắm tay, bởi vì nắm chặt thật chặt, trong lòng bàn tay mướt mồ hôi, cô đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt một mảnh kiên nghị.

“Em không biết cụ thể chị muốn đi làm cái gì, nhưng em biết sẽ có nguy hiểm. Chị, em cũng muốn giống chị, làm một người mạnh mẽ không sợ hãi, em muốn thống thống khoái khoái mà sống, như vậy cho dù một ngày nào đó em chết đi, cũng là con đường mà bản em chọn, mà không phải do người khác an bài!”

Minh Tiêu nghiêm túc mà nhìn cô em gái ruột thừa, Lý Mính Tâm quật cường đối diện ánh mắt của chị.

Thật lâu sau sau Minh Tiêu thở dài: “Hy vọng em không hối hận.”

“Tuyệt đối sẽ không.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.