Tử Việt trừng mắt nhìn Lãnh Quyên. Càng tức hơn từ đầu đến cuối Lãnh Quyên thậm chí không thèm nhìn cậu ta một cái.
Cậu ta đành đi ra khỏi căn tin, ném hộp sữa dâu vào thùng rác.
Bịch!
– Chậc.
Tử Việt bây giờ không hiểu nổi. Hắn thấy mình đang rất khó chịu lại không biết mình đang khó chịu cái gì.
_________
– Này, đi chậm chút.
Đến một bồn hoa nơi có cái ghế đá cô giằng tay mình ra khỏi tầm nắm của Lãnh Quyên.
– A…. xin lỗi.
Cô ngồi xuống cái ghế đá có tầng lá bàng che phủ.
[ Túc chủ, cô có ngửi thấy mùi giấm chua không? ]
Tan Tình:………
Lãnh Quyên cũng ngồi xuống rũ mắt nhìn cô ” hừ ” một tiếng liền quay mặt về phía khác.
Cô cười khẽ một cái. Giọng nói mang theo ý trêu chọc.
– Cậu làm sao đấy? Hay là tiếc hoa đào thối vừa nãy?
Lãnh Quyên không nói gì. Trong lòng tức anh ách. Cô không biết cậu làm sao á? Tức, tức chết mất.
Ai mà không biết cô thích cái tên Tử Việt kia. Ban nãy nếu không phải cậu kéo cô đi cô định nhận hộp sữa kia hay gì?
– Ahh…
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng kêu ngay cạnh mình liền quay ngoắt sang nhìn. Đang luống cuống tay chân muốn hỏi cô có làm sao không thì thấy cô cười, còn là điệu cười gian xảo.
Cô lừa cậu?
Đúng!
– Lãnh Quyên
– Gọi ông đây cái….
Chụt!
Tan Tình nhướn người về phía trước. Đôi môi mềm mại của thiếu nữ chạm đến má cậu dù chỉ là một cái lướt qua thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim Lãnh Quyên mềm nhũn.
Cô….. cô vừa hôn má cậu?
Cơn giận trong lòng cậu biến mất liền thay vào đó là một cỗ ngọt ngào. Ngọt ngào đến tận xương mất.
Mặt Lãnh Quyên liền đỏ bừng khuôn mặt biểu tình không dám tin tay đặt lên cái má cô vừa hôn lắp bắp nói :
– Tiểu… tiểu Tình cậu…
– Cậu gì mà cậu? Tôi lên lớp đây.
Tan Tình đứng dậy đi nhanh về phía trước. Đột nhiên cô dừng lại quay đầu nhìn cậu nháy mắt một cái tinh nghịch nói : ” Cậu nhớ mua cho tôi chai nước đào đấy. Không có thì đừng hòng ngồi chung bàn. “
Bóng hình cô khuất khỏi tầm mắt cậu cậu vẫn ngây ngốc ngồi ở đấy. Lãnh Quyên nhịn không được mà mỉm cười thật tươi.
Quả nhiên nụ cười của thiếu niên rất đẹp.
Nói là nụ cười câu hồn đoạt phách cũng không sai.
Cậu thu liễm điệu cười của mình lại tiếp tục trưng ra bộ mặt lạnh lùng thờ ơ mọi thứ. Nhưng trong lòng lúc này Lãnh Quyên lại cảm thấy cả người cậu như được ngâm trong hũ mật vậy.
Một câu thôi.
Ngọt chết mất cậu rồi!
Một màn ngọt ngào này lại vô tình lọt hết vào mắt Lâm Trà Trà. Lâm Trà Trà núp sau cái cây khá xa. Không nghe rõ hai người kia nói gì nhưng lại thấy được Tan Tình hôn má Lãnh Quyên.
Hai mắt cô ta như sắp rớt ra ngoài. Vừa ngạc nhiên lại vừa ghen ghét.
Lâm Trà Trà nghiến răng ken két lẩm bẩm.
– Tiện nhân kia đúng là thích đi ve vãn đàn ông mà. Chết tiệt!
Cô ta bực tức lấy chân đá cục đá nhỏ sang một bên. Cảm thấy cục đá kia thật chướng mắt. Không, cái gì bây giờ cô ta cũng cảm thấy chướng mắt.
Lâm Trà Trà tự nhủ trong lòng: Nhan sắc hơn mình thì sao chứ. Vẫn chỉ là con nhỏ ngu ngốc. Cuối cùng vẫn sẽ bại tướng mà thôi.
Sau khi tan học, Lâm Trà Trà không đợi được nữa quyết định hạ chiêu với Tử Việt.
Cô nàng leo đẽo đi theo sau Tử Việt đi xuống cầu thang. Ban đầu Tử Việt không để ý rằng Lâm Trà Trà đi theo sau mình vì trong lòng vẫn canh cánh chuyện lúc ở căn tin. Bất chợt cậu ta quay người lại mới phát hiện ra Lâm Trà Trà ở phía sau mình.
Khi thấy Tử Việt nhìn mình Lâm Trà Trà e dè đến gần cậu ta. Tay nắm lấy xíu góc áo của hắn sau đó ngẩng đầu lên đôi mắt đượm nét tủi thân nhìn hắn.
Tử Việt hắn bắt gặp ánh mắt này không khỏi đau lòng. Dù sao cậu ta cũng thích Lâm Trà Trà.Trong mắt hắn Lâm Trà Trà là cô gái lương thiện yếu mềm như nhành liễu. Cần có người bảo vệ.
Cậu ta không đành lòng liền thở dài xoa đâu Lâm Trà Trà.
– Sao vậy? Ai bắt nạt cậu à Trà Trà?
Lâm Trà Trà nghe vậy rụt tay nắm lấy góc áo lại nét mặt có chút biến sắc lo sợ nhưng lại khẽ lắc đầu.
Cô ta ngẩng đầu lên lén nhìn hắn rồi lại ngại ngùng cúi đầu xuống vài lần đều như vậy.
Cuối cùng chậm rãi mở miệng.
– Tớ đột nhiên muốn ôm cậu.
Dừng lại một chút cô ả nói tiếp.
– Có được không?
Câu ” có được không ” mang theo nét nũng nịu.
Quả thực hắn không từ chối được mà.
Lâm Trà Trà sau khi biết hắn không từ chối liền thừa thắng xông lên. Nhào người về phía trước duỗi hai tay ôm chặt lấy Tử Việt không buông. Chóp mũi cọ cọ trong lồng ngực hắn như đang nũng nịu vậy.
Lúc này trong đầu Tử Việt lại xẹt qua hình ảnh của Tan Tình khi cô nói câu ” Không dám. Thanh mai trúc mã à. ” Lòng hắn bỗng dâng lên mùi vị chua chát không rõ.
Cậu ta nhíu mày đẩy nhẹ Lâm Trà Trà ra rồi áp cô ta vào tường. Cúi đầu hôn lấy cô ta. Hắn lúc này chỉ muốn xóa tan đi hết bóng hình Tan Tình trong đầu hắn. Gạt đi vị chua chát không rõ trong lòng kia đi.
Ưm~
Tử Việt trừng mắt nhìn Lãnh Quyên. Càng tức hơn từ đầu đến cuối Lãnh Quyên thậm chí không thèm nhìn cậu ta một cái.
Cậu ta đành đi ra khỏi căn tin, ném hộp sữa dâu vào thùng rác.
Bịch!
– Chậc.
Tử Việt bây giờ không hiểu nổi. Hắn thấy mình đang rất khó chịu lại không biết mình đang khó chịu cái gì.
_________
– Này, đi chậm chút.
Đến một bồn hoa nơi có cái ghế đá cô giằng tay mình ra khỏi tầm nắm của Lãnh Quyên.
– A…. xin lỗi.
Cô ngồi xuống cái ghế đá có tầng lá bàng che phủ.
[ Túc chủ, cô có ngửi thấy mùi giấm chua không? ]
Tan Tình:………
Lãnh Quyên cũng ngồi xuống rũ mắt nhìn cô ” hừ ” một tiếng liền quay mặt về phía khác.
Cô cười khẽ một cái. Giọng nói mang theo ý trêu chọc.
– Cậu làm sao đấy? Hay là tiếc hoa đào thối vừa nãy?
Lãnh Quyên không nói gì. Trong lòng tức anh ách. Cô không biết cậu làm sao á? Tức, tức chết mất.
Ai mà không biết cô thích cái tên Tử Việt kia. Ban nãy nếu không phải cậu kéo cô đi cô định nhận hộp sữa kia hay gì?
– Ahh…
Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng kêu ngay cạnh mình liền quay ngoắt sang nhìn. Đang luống cuống tay chân muốn hỏi cô có làm sao không thì thấy cô cười, còn là điệu cười gian xảo.
Cô lừa cậu?
Đúng!
– Lãnh Quyên
– Gọi ông đây cái….
Chụt!
Tan Tình nhướn người về phía trước. Đôi môi mềm mại của thiếu nữ chạm đến má cậu dù chỉ là một cái lướt qua thật nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim Lãnh Quyên mềm nhũn.
Cô….. cô vừa hôn má cậu?
Cơn giận trong lòng cậu biến mất liền thay vào đó là một cỗ ngọt ngào. Ngọt ngào đến tận xương mất.
Mặt Lãnh Quyên liền đỏ bừng khuôn mặt biểu tình không dám tin tay đặt lên cái má cô vừa hôn lắp bắp nói :
– Tiểu… tiểu Tình cậu…
– Cậu gì mà cậu? Tôi lên lớp đây.
Tan Tình đứng dậy đi nhanh về phía trước. Đột nhiên cô dừng lại quay đầu nhìn cậu nháy mắt một cái tinh nghịch nói : ” Cậu nhớ mua cho tôi chai nước đào đấy. Không có thì đừng hòng ngồi chung bàn. “
Bóng hình cô khuất khỏi tầm mắt cậu cậu vẫn ngây ngốc ngồi ở đấy. Lãnh Quyên nhịn không được mà mỉm cười thật tươi.
Quả nhiên nụ cười của thiếu niên rất đẹp.
Nói là nụ cười câu hồn đoạt phách cũng không sai.
Cậu thu liễm điệu cười của mình lại tiếp tục trưng ra bộ mặt lạnh lùng thờ ơ mọi thứ. Nhưng trong lòng lúc này Lãnh Quyên lại cảm thấy cả người cậu như được ngâm trong hũ mật vậy.
Một câu thôi.
Ngọt chết mất cậu rồi!
Một màn ngọt ngào này lại vô tình lọt hết vào mắt Lâm Trà Trà. Lâm Trà Trà núp sau cái cây khá xa. Không nghe rõ hai người kia nói gì nhưng lại thấy được Tan Tình hôn má Lãnh Quyên.
Hai mắt cô ta như sắp rớt ra ngoài. Vừa ngạc nhiên lại vừa ghen ghét.
Lâm Trà Trà nghiến răng ken két lẩm bẩm.
– Tiện nhân kia đúng là thích đi ve vãn đàn ông mà. Chết tiệt!
Cô ta bực tức lấy chân đá cục đá nhỏ sang một bên. Cảm thấy cục đá kia thật chướng mắt. Không, cái gì bây giờ cô ta cũng cảm thấy chướng mắt.
Lâm Trà Trà tự nhủ trong lòng: Nhan sắc hơn mình thì sao chứ. Vẫn chỉ là con nhỏ ngu ngốc. Cuối cùng vẫn sẽ bại tướng mà thôi.
Sau khi tan học, Lâm Trà Trà không đợi được nữa quyết định hạ chiêu với Tử Việt.
Cô nàng leo đẽo đi theo sau Tử Việt đi xuống cầu thang. Ban đầu Tử Việt không để ý rằng Lâm Trà Trà đi theo sau mình vì trong lòng vẫn canh cánh chuyện lúc ở căn tin. Bất chợt cậu ta quay người lại mới phát hiện ra Lâm Trà Trà ở phía sau mình.
Khi thấy Tử Việt nhìn mình Lâm Trà Trà e dè đến gần cậu ta. Tay nắm lấy xíu góc áo của hắn sau đó ngẩng đầu lên đôi mắt đượm nét tủi thân nhìn hắn.
Tử Việt hắn bắt gặp ánh mắt này không khỏi đau lòng. Dù sao cậu ta cũng thích Lâm Trà Trà.Trong mắt hắn Lâm Trà Trà là cô gái lương thiện yếu mềm như nhành liễu. Cần có người bảo vệ.
Cậu ta không đành lòng liền thở dài xoa đâu Lâm Trà Trà.
– Sao vậy? Ai bắt nạt cậu à Trà Trà?
Lâm Trà Trà nghe vậy rụt tay nắm lấy góc áo lại nét mặt có chút biến sắc lo sợ nhưng lại khẽ lắc đầu.
Cô ta ngẩng đầu lên lén nhìn hắn rồi lại ngại ngùng cúi đầu xuống vài lần đều như vậy.
Cuối cùng chậm rãi mở miệng.
– Tớ đột nhiên muốn ôm cậu.
Dừng lại một chút cô ả nói tiếp.
– Có được không?
Câu ” có được không ” mang theo nét nũng nịu.
Quả thực hắn không từ chối được mà.
Lâm Trà Trà sau khi biết hắn không từ chối liền thừa thắng xông lên. Nhào người về phía trước duỗi hai tay ôm chặt lấy Tử Việt không buông. Chóp mũi cọ cọ trong lồng ngực hắn như đang nũng nịu vậy.
Lúc này trong đầu Tử Việt lại xẹt qua hình ảnh của Tan Tình khi cô nói câu ” Không dám. Thanh mai trúc mã à. ” Lòng hắn bỗng dâng lên mùi vị chua chát không rõ.
Cậu ta nhíu mày đẩy nhẹ Lâm Trà Trà ra rồi áp cô ta vào tường. Cúi đầu hôn lấy cô ta. Hắn lúc này chỉ muốn xóa tan đi hết bóng hình Tan Tình trong đầu hắn. Gạt đi vị chua chát không rõ trong lòng kia đi.
Ưm~