Bắt trúng tâm tư của Lancelot, Lâm Tô Ngọc dỗ dành hắn dễ dàng hơn.
Hôm nay làm đồ ngọt, ngày mai thì tự mình tặng hắn một món đồ.
Biểu cảm của Lancelot không có gì thay đổi, nhưng rất nghiêm túc hồi sinh những người kia.
Cho đến khi người chết cuối cùng được sống trở lại, ánh mắt của Lancelot dành cho cô cũng có một chút cảm xúc.
Mấy ngày gần đây hắn đối xử với cô dịu dàng hẳn lên.
Lâm Tô Ngọc hỏi hệ thống để lấy thuốc độc, cô đứng ở trong phòng bếp, nhìn nước sốt trên đĩa pudding, cô do dự một chút nhưng vẫn dứt khoát đổ thuốc độc vào trong sốt rồi khuấy đều lên.
Thêm vào ít đường, cô nếm thử phần bột trong lọ, có vị ngọt.
Pudding ngọt ngào, thêm ít thuốc độc, có lẽ ăn vào cũng không đau đớn đâu nhỉ.
Không hiểu vì sao tim Lâm Tô Ngọc bỗng thắt lại, trong đầu hiện lên dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Trước mắt cô hiện lên dáng vẻ mệt mỏi mấy ngày nay của Lancelot.
Hay là… cho hắn nghỉ ngơi mấy ngày rồi giết cũng được nhỉ?
“Susan, cô lại làm pudding à?”
Nữ đầu bếp quen biết Lâm Tô Ngọc mấy ngày nay đi đến bên cạnh cô, trêu chọc nói: “Pudding lần này ngọt hay là mặn đây?”
Chị ấy vươn tay muốn nếm thử cái bánh kia.
Lâm Tô Ngọc vội vàng bưng đĩa bánh qua chỗ khác: “Cô cũng biết ngài bá tước không thích người khác ăn đồ ăn của ngài ấy mà.”
“Ha ha ha, chọc cô chút xíu thôi mà.” Nữ đầu bếp biết rõ quy tắc của Lancelot, nên không dám tùy tiện vi phạm vào mấy điều đó, “Đừng có bưng đĩa bánh như thế, cô mau bỏ bánh vào tủ lạnh đi, nếu không tới buổi trà chiều thì không kịp.”
Lâm Tô Ngọc nhìn nước sốt bánh pudding, nhíu mày nhẹ giọng nói: “Cái bánh này, hôm nay vẫn…”
Nữ đầu bếp chộp lấy đĩa bánh trên tay cô, “Tôi cũng muốn đem đồ ăn cất vào tủ lạnh, tiện thể giúp cô bỏ cái bánh vào đó luôn.”
“Ừ..” Lâm Tô Ngọc vươn tay đến chỗ nữ đầu bếp.
Chị ấy bỗng dừng lại, có chút nghi ngờ mà hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Hệ thống đột nhiên lên tiếng: “Ký chủ, kết thúc càng nhanh thì cô càng sớm được giải thoát.”
“Không có gì, cảm ơn cô nha.” Khóe môi Lâm Tô Ngọc giựt giựt.
Đột nhiên cô cảm thấy nở nụ cười thật khó làm sao.
Lâm Tô Ngọc ngồi trong nhà bếp, dường như không nhận ra là thời gian đã trôi qua.
Trong nháy mắt, nữ đầu bếp nhắc nhở cô: “Đã đến buổi trà chiều.”
“À vâng.” Lâm Tô Ngọc sửng sốt rồi đáp lại hai tiếng, lấy bánh pudding trong tủ lạnh ra, đặt vào khay trà bánh thơm ngon, bưng khay lên rồi dịch chuyển tới chỗ Lancelot.
Cô đặt khay đồ ăn lên bàn, tay run lên một chút.
Đĩa bánh trên bàn di chuyển, va vào tách trà vang lên tiếng động nhỏ.
Lancelot đặt sách xuống, nhìn cô.
Hắn lấy cái thìa múc một muỗng bánh, chuẩn bị đem vào miệng thì dừng lại.
Hắn rũ mắt nhìn vào đĩa pudding, hỏi: “Bánh này là cô làm hay sao?”
“Ừ…” Lâm Tô Ngọc tỏ ra bình tĩnh.
“Cô thử qua chưa?” Lancelot đem bánh đến trước miệng cô nói, “Cô ăn trước.”
Lâm Tô Ngọc kinh ngạc.
Sao thế này, chẳng lẽ hắn phát hiện trong bánh có độc?
Hệ thống nhắc nhở cô: “Ký chủ, bây giờ cô đang là linh hồn, độc này với cô không có tác dụng.”
Nghe vậy, tim Lâm Tô Ngọc đập càng lúc càng nhanh.
Cô mở miệng, muốn ăn phần bánh trên chiếc thìa của Lancelot thì hắn thu tay trở về.
Hắn buông thìa xuống, uống ngụm trà.
Ánh mắt hắn đột nhiên tịch mịch, giống như đã nhớ lại điều gì đó.
Hắn hỏi: “Cô từng thích ai chưa?”
Lâm Tô Ngọc hơi mở miệng, nhưng không trả lời.
Cô không biết nên trả lời thế nào.
Lancelot nhìn xuống đĩa pudding, cầm lấy cái thìa, đem bánh vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Hắn nói: “Tô Ngọc… Gần đây tôi vẫn luôn suy nghĩ, những gì trước kia em nói cho tôi nghe, đều là gạt tôi.”
Hắn… gọi cô là gì?
Lâm Tô Ngọc ngạc nhiên mở to đôi mắt.
“Hệ thống, xảy ra chuyện gì vậy? Hắn nhớ lại khi nào?”
“Có lẽ là lúc hồi sinh cho mấy người kia.” Hệ thống cũng không thể khẳng định chính xác thời điểm hắn nhớ lại mọi chuyện, “Chỉ có Chủ thần mới có thể hồi sinh người chết. Có thể là do tiếp xúc ranh giới giữa sống và chết nhiều lần, sử dụng quá nhiều sức mạnh nên đã nhớ lại mọi chuyện…”
Đôi tay Lâm Tô Ngọc run rẩy, miệng nói không nên lời.
“Chủ thần gần đây không phải đối xử tốt với cô hay sao? Có khả năng là từ khi đó ngài ấy đã nhớ lại toàn bộ.” Hệ thống nói tiếp, “Bình tĩnh đi, Chủ thần sẽ không trả thù cô đâu.”
“Không…không phải…tôi…” Lâm Tô Ngọc nhìn Lancelot, trước mắt lại hiện ra thời điểm Tiêu Vọng tự sát.
Áy náy, dằn vặt… chất đầy trong trái tim cô.
Tiêu Vọng lại vì cô mà chết một lần nữa.
Máu đen trào ra giữa môi Lancelot, thân thể hắn run rẩy sắp ngã xuống, Lâm Tô Ngọc theo bản năng đỡ lấy hắn.
Hắn vùi đầu vào trong ngực cô, cất giọng rầu rĩ: “Em…”
Lâm Tô Ngọc cảm thấy chất lỏng ấm áp thấm ướt áo cô.
“Tôi thật sự không thể thiếu em.” Giọng nói hắn rất nhẹ.
Lâm Tô Ngọc nâng bờ vai của hắn lên để dựa vào trong lòng cô, cánh môi hắn đã bị nhuốm máu đen.
Hắn giơ tay sờ mặt cô, cười khổ: “Xem ra em thật sự thực chán ghét tôi.”
“Vì sao anh lại không nói cho tôi…” Lâm Tô Ngọc hoảng loạn, tay chân luống cuống.
“Nói cho em thì sẽ thế nào đây?” Lancelot nói, “Dù tôi là Lancelot, hay là Tiêu Vọng, em sẽ đều chán ghét.”
Mặc kệ là Lancelot, hay Tiêu Vọng, bọn họ đều là hắn.
Nếu cô không chán ghét, sao lại có thể ra tay tàn nhẫn giết hắn như thế này?