Ngày hôm sau Tống Nhiễm mới tỉnh lại, cảm giác bụng hơi đau, trong lòng cậu nghĩ ( không phải nước hồ có thể trị bệnh sao nhỉ, không lẽ có trường hợp ngoại lệ sao?)
Cậu lay nhẹ cánh tay An Khải, anh vừa thức dậy thấy cậu đã tỉnh, mới bấm chuông trên đầu giường, sau đó ôm lấy Tống Nhiễm nhẹ nói ” Mặc, em cảm thấy thế nào?”.
Tống Nhiễm lắc đầu cười đáp ” Em không sao mà, bụng hơi đau thôi”.
Một lúc sau bác sĩ đi đến khám lại cho Tống Nhiễm , nói với An Khải ,” Bệnh nhân đã không sao tịnh dưỡng vài ngày có thể xuất viện được rồi”.
Sau khi bác sĩ đi hết trong phòng chỉ còn Tống Nhiễm và An Khải.
An Khải đến bên giường ngồi cạnh cậu, nói ” Vì sao em lại bị thương ở bên trong bụng như vậy?”.
Tống Nhiễm nhìn anh cười không đáp.
Cậu nghĩ bản thân cậu muốn người này, cậu rất mong muốn An Khải chính là Lưu Viễn chuyển kiếp.
An Khải nhướn mày hỏi ” Không thể nói sao ?”.
Tống Nhiễm kéo kéo góc áo của An Khải nói ” Anh đến gần đây em nói anh biết”.
An Khải cười mắn nói” Còn giả thần bí”.
Miệng nói vậy chứ mà vẫn kề sát vào mặt cậu, góc nghiên rất chuẩn, Tống Nhiễm duỗi tay ôm lấy cổ An Khải sau đó quay đầu ngậm lấy đôi môi đang gần cậu, An Khải trợn mắt nhìn sau đó cũng tiếp thu nụ hôn của cậu, kéo dài nụ hôn này .
Cảm giác của cậu và An Khải không giống nhau, ngay lúc cậu kết thúc nụ hôn ngọt ngào cùng An Khải thì bên trong đầu anh không hiểu vì sao xuất hiện hình bóng mơ hồ, anh vô thức gọi tên ” Nhiễm Nhiễm” rất khẽ.
Nhưng thính giác của Tống Nhiễm rất tốt, với khoảng cách gần như vậy, cậu nghe rất rõ anh đã gọi tên… của cậu sao.
Tống Nhiễm níu lấy tay anh hỏi ” Khải, anh vừa mới nói gì vậy?”.
An Khải lấy lại tinh thần, lắc đầu nói ” Anh không nói gì cả mà”.
Tống Nhiễm nghi ngờ nhìn anh, cuối cùng vẫn bỏ qua, cậu biết anh có bí mật giấu cậu, nhưng cậu không hỏi nữa.
Tống Nhiễm nhìn anh khẽ cười nói ,” Anh đang nghĩ gì vậy.
An Khải cười trêu chọc nói ,” Anh đang nghĩ em đã hôn tên Trạch Đông đó mấy lần rồi”.
Mặt Tống Nhiễm đen lại, ” nếu anh cảm thấy ghê tởm có thể đi em không cản anh đâu”.
Sau đó cậu tức giận kéo chăn lên trùm cả người cậu vào trong đó.
An Khải biết bản thân lỡ lời rồi, kéo chăn đang trùm cậu ra nói ,” Anh xin lỗi, anh không có ý đó, Mặc Mặc trùm chăn sẽ bị ngộp thở đó”.
Trong chăn truyền ra tiếng rên khẽ của cậu, An Khải lo lắng kéo chăn ra nhìn thấy cậu nhíu mày ôm bụng co lại như con tôm, anh liền ôm cậu nói ” Mặc, hít thở đều nhẹ nhàng thôi, uống thuốc vào sẽ không sao nữa”.
Tống Nhiễm cảm giác đau , cậu nói, ” Bế em vào toilet một chút”.
An Khải đưa cậu vào toilet rồi bỏ ra ngoài, đứng gần cửa chờ cậu.
Tống Nhiễm ôm bụng, dùng ý niệm lấy một chai nước ra uống vài ngụm, cơn đau của cậu được giảm bớt đôi chút.
Khi cảm thấy cơ thể ổn hơn Tống Nhiễm mới nghi ngờ nhìn bụng mình rồi nhìn chai nước rất là khó hiểu, (có thể giảm bớt đau nhưng không tiêu trừ được, chẳng lẻ có nguyên nhân khác sao).
An Khải dìu cậu trở lại giường uống một ít cháo xong, uống thuốc lại ngủ tiếp.
Sau đó An Khải đi đến phòng riêng của bác sĩ khám cho cậu nói chuyện.
Bác sĩ nói ,” Vết thương đó theo xem xét đã khoảng hơn mười năm trước, lúc đó người cứu cậu ấy chỉ biết khâu vết thương bên ngoài để cầm máu giữ mạng, nhưng vết thương bên trong bao tử cậu ấy không được giải quyết ổn nên cứ cách một thời gian vết thương sẽ rách ra, đó cũng là thời gian nguy hiểm nhất của cậu ấy”.
An Khải lo lắng hỏi ” Vậy bác sĩ có chữa được không?”.
Bác sĩ đáp ” Có thể, phẫu thuật khâu lại thành bao tử của cậu ấy là ổn thôi, chỉ là sức khỏe cậu ấy hiện tại không thích hợp để phẫu thuật”.
An Khải thở phào hỏi ” Vậy bao lâu mới có thể”.
Bác sĩ nghĩ nghĩ nói” cuối tháng sau đi, tôi sẽ viết cho cậu thực đơn ăn uống, dựa theo đó mà bồi bổ cho cậu ấy trong hai tháng này sau đó sẽ phẫu thuật”.
An Khải gật đầu cười, cầm lấy danh sách thức ăn quay trở về phòng bệnh, thấy Tống Nhiễm đã dậy đang nói chuyện điện thoại bên cửa sổ hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của anh.
An Khải nhẹ chân đến bên cạnh cậu, chỉ muốn xem cậu đang nói chuyện với ai mà thôi.
Tống Nhiễm phát hiện An Khải đã trở lại nhưng cố ý làm như không biết gì.
Mà thảnh thơi ngấm cảnh bật loa điện thoại lớn từ đầu nên không sợ bị phát hiện.
Tống Nhiễm nói ,” Cậu út gọi cháu có việc gì ạ?”.
Phương Thụy mắn,” Nhóc con, có việc mới tìm con được à, mà đúng là có việc đó”.
Tống Nhiễm cười khổ ” Cậu út về việc của Trạch Thị sao?”.
Phương Thụy nói, ” Ừ, việc con nhờ ta đã làm xong rồi, mua được 45% cổ phần thôi, chỉ hơn họ Trạch 10% con xem như thế đã đủ chưa”.
Tống Nhiễm cười ” Cũng được rồi ạ, việc còn lại con sẽ lo liệu”.
Phương Thụy đầu dây bên kia gật đầu ” Được thôi, con đang làm gì ?”.