Quách Tần không sợ chết nhưng cũng chưa bao giờ thật sự muốn chết.
Dù cuộc đời nghiệt ngã và lắm éo le, hắn vẫn cố nắm lấy sợi dây mỏng manh để tiếp tục tồn tại.
Gia đình giả tạo, trách nhiệm với những đứa trẻ hay lòng hận thù đều là những thứ giúp hắn sống tiếp.
Quách Tần mang bản tính cố chấp, cố chấp đến cực đoan.
Hắn sẵn sàng đánh đổi, trả giá và bất chấp thủ đoạn vì mục tiêu của bản thân.
Từ việc chịu đựng tra tấn, dấn thân làm việc cho đám côn đồ hay thậm chí không ngại tổn thương tính mạng bản thân.
Trước đây Quách Tần đã từng cầm dao tự đâm chính mình khi tên đại ca Ngô Ưng muốn đem hắn làm trò tiêu khiển cho một tên đại gia đồng tính.
Bởi vì bày ra dáng vẻ sẵn sàng chết nên bọn chúng mới chịu thu lại ý đồ bẩn thỉu với hắn.
Quách Tần từng không hiểu tại sao con người thảm hại như hắn lại cứ phải có sức sống mãnh liệt đến vậy, cho tới khi gặp được cô gái ấy… hắn mới thầm cảm ơn bản thân đã cố gắng duy trì cuộc sống chỉ toàn mệt mỏi này để bây giờ hắn được chạm tay vào thứ gọi là “hạnh phúc”.
“Phương Khả Mạn” là hạnh phúc, là phần thưởng ngọt ngào cho sự kiên trì dai dẳng của Quách Tần.
Là phần thưởng của riêng hắn nên bất kỳ một ai dám lăm le cô đều sẽ trở thành tử địch của hắn.
Và Thần Vũ chính là tử địch lớn nhất ấy.
Không một chút áy náy, Quách Tần trơ mắt đứng nhìn Thần Vũ ngu ngốc tự mình nhảy xuống vực thẳm.
Cho dù sau này nhận được lời khẳng định yêu thương từ Thập Nhất thì Quách Tần vẫn quyết tâm nhổ bỏ tận gốc cái gai “Thần Vũ”.
Hắn hài lòng khi nỗi tự ti và sự ám ảnh khiến anh ta tự biết thân biết phận mà tránh xa Thập Nhất.
Bí mật về đoạn video gốc hay những gì đã diễn ra vào đêm đó mãi mãi bị Quách Tần chôn giấu.
Không từ thủ đoạn, sự giảo hoạt và một bộ óc thông minh giúp Quách Tần hoàn thành mọi kế hoạch và mục tiêu đã đề ra, từ việc trả thù cho đến tình yêu.
Vậy nhưng thật sâu trong thâm tâm hắn vẫn tồn tại một cảm giác không yên lòng.
Cảm xúc đó được Quách Tần nhận ra từ sau khi có một giấc mơ kỳ lạ tại bệnh viện.
Giấc mơ về một người đàn ông tên Thường Quân cứ liên tục bị tra tấn bởi những hình phạt không tưởng, “chết đi rồi sống lại” là từ ngữ hợp nhất với anh ta theo nghĩa đen.
Quách Tần từng là đứa trẻ chịu nhiều chịu tra tấn thể xác từ nhỏ nên thể lực vốn không quá tốt, vậy mà giờ đây sức mạnh cơ bắp của hắn lại ngày một tăng lên, vết khâu vì kiếm đâm cũng lành lạnh nhanh chóng đến kinh ngạc và không để lại chút sẹo nào.
Tuy nhiên, tại thời điểm đó, bởi vì những mối bận tâm lớn hơn về cô gái Phương Khả Mạn, Quách Tần đã bỏ qua sự thay đổi kỳ lạ diễn ra trong cơ thể mình.
Cho đến tận lúc gặp nguy hiểm, một lực lượng bí ẩn xuất hiện bảo vệ Quách Tần, mỗi lần thứ ánh sáng ấy tấn công người khác, ký ức nào đó lại ào ào xuất hiện trong đầu.
Đó là những dòng ký ức về một hài tử lương thiện trở thành đại ác ma bị người người phỉ nhổ “Thường Quân”.
Việc lấy lại ký ức đã làm sáng tỏ sự thay đổi cơ thể và cả nỗi bất an khó hiểu trước giờ của hắn.
Nỗi bất an ấy không phải đến từ “Thường Quân” mà đến từ nguồn sức mạnh mang thần lực ánh sáng với tên gọi “Kim Quang”.
Ánh sáng và bóng tối, hai mặt hoàn toàn trái ngược và đối nghịch nhau là nguyên nhân lớn nhất khiến Kim Quang cố gắng tác động đánh thức Thường Quân.
Có lẽ dù thế nào nó cũng không ngờ được rằng Thường Quân lại chọn cách giả vờ như một con người bình thường để tiếp tục cuộc sống yêu đương cùng Thập Nhất.
Đại Thần, người vật lộn tìm cách cứu chủ nhân cũng không biết được sự thật này.
Nguyên nhân Thường Quân hành động như vậy vẫn là một ẩn số, nhưng chắc chắn cho dù đã lấy lại ký ức thì tình yêu của hắn đối với Thập Nhất không hề thay đổi, bởi vì ánh mắt kia vẫn đong đầy cảm xúc yêu thương cùng tham vọng chiếm hữu.
Chỉ là tham vọng ấy đã bị giấu đi một cách khôn ngoan và tài tình hơn.
Hắn vẫn là Quách Tần, người đàn ông chỉ cần bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn và vô tư nhận lấy sự yêu thích của cô.
Không chắc Thường Quân sẽ che giấu đến lúc nào hay đôi mắt tinh tường của Thập Nhất đã nhìn ra bao nhiêu, chỉ biết rằng ở hiện tại, một người hết lòng sủng ái đối phương và một người tình nguyện trở thành cún con vô hại.
Hai người sẽ sớm gặp lại nhau, câu chuyện tình yêu vẫn sẽ được viết tiếp.
Nụ hôn thay cho lời tạm biệt của bọn họ khi ấy chính là vì lòng tin tuyệt đối này..
Thập Nhất đi tới một mỏm đá nhỏ, phía sau là rừng, bên dưới là biển, nước biển xanh chói lọi như nuốt chửng ánh mặt trời, tiếng kêu réo rắt của những con mòng biển trên cao và cả âm thanh giòn tan của tiếng sóng vỗ.
Cô dừng lại bước chân khi xác định xung quanh không có ai ngoài tên hiệp sĩ mặt lạnh bám đuôi.
“Trở về đi. Không cần đi theo tôi.”
Không rõ đối phương có phải bị câm hay không mà không hề lên tiếng đáp lại, cũng không có ý định rời đi.
Cô không cảm nhận được nguy hiểm từ người đàn ông này, anh ta luôn duy trì một khoảng cách nhất định và hạ thấp sự tồn tại như một cái bóng. Có thể anh ta là hiệp sĩ của thân thể cô xuyên vào, nhưng dù vậy Thập Nhất cũng không muốn buông bỏ phòng bị. Bởi khi tiếp nhận cốt truyện, độ cảnh giác của cô với bên ngoài chỉ còn một nữa thôi.
Thập Nhất nhấc chân định đi tới đánh ngất người thì đột nhiên luồng khí màu đen xuất hiện quanh quẩn bên dưới cánh tay.
Phải rồi. Cô suýt nữa quên mất rằng mình đã lấy lại được sức mạnh của Hắc Linh.
“Đừng có oán trách ta. Là do sự vô dụng của ngươi khiến mình bị bỏ quên đấy. Tiến hóa đi rồi hẵng nói chuyện với ta.”
Dòng khí đen cuộn chặt cánh tay Thập Nhất như muốn bày tỏ sự bất mãn của mình.
Cùng lúc ấy, ánh mắt người hiệp sĩ kia cũng vừa lúc nhìn xuống cổ tay cô.
Ánh mắt hắn làm Thập Nhất ngờ ngợ, hắn là nhận diện được Hắc Linh hay chỉ đang quan sát vòng tay sinh tử vậy?
“Ngươi ở lại đây cũng được, hãy lùi lại thêm mười bước chân nữa đi.”
Người hiệp sĩ lập tức thi hành mệnh lệnh.
Thập Nhất lựa chọn chỗ ngồi, bắt đầu tiếp nhận ký ức thân thử lẫn cốt truyện.
Esther Amber là tên nguyên chủ của cô tại thế giới này, đóng vai trò làm chị kế ác độc của nữ chính Flora Amber trong cuộc chiến tình yêu giữa bốn nhân vật hùng mạnh nhất của đế quốc giả tưởng Rona. Dàn nam chính bao gồm: chỉ huy trưởng đoàn thánh kỵ sĩ Dylan, hoàng đế của Rona, đại pháp sư thiên tài và một vị gia chủ giàu sụ.
Tùy tiện lấy một người trong dàn nam chính đều có thể khiến chị em hú hét. Chỉ cần danh tiếng của bọn họ thôi cũng đủ để đè chết người rồi, mà Esther, thân thể Thập Nhất đang sử dụng vừa hay đắc tội cả bốn vị ấy.
Mẹ của Esther, một góa phụ xinh đẹp đã mang theo nguyên chủ tái hôn với gia chủ Amber, một trong tam đại gia tộc của đế quốc Rona.
Thân là “hàng đính kèm”, còn không mang dòng máu Amber nhưng Esther lại dám đứng ra cạnh tranh kế thừa vị trí gia chủ, thậm chí không tiếc sử dụng thủ đoạn ám hại Flora. Nguyên chủ nhanh chóng trở thành mục tiêu của các nam chính trên con đường chinh phục nữ chính.
Tuy nhiên, nếu Esther chỉ đơn giản là một phản diện xấu xa như vậy thì đã không phải đối tượng để Thập Nhất xuyên vào làm nhiệm vụ.
Esther là ác nữ nhưng lại chỉ là một ác nữ con rối bị người ta điều khiển.
Nguyên chủ được phép mang họ Amber danh giá nhờ sự sủng ái của gia chủ đối với mẹ cô, tuy nhiên, ở trong thế giới đặc biệt xem trọng xuất thân này, người ta mặc định cô là đứa con gái của người phụ nữ thường dân quyến rũ quý tộc và khiến ông ta ly hôn. Vậy nên nguyên chủ chưa bao giờ nhận được sự đối đãi như một tiểu thư thật sự.
Trong khi những tiểu thư quý tộc khác đều xa lánh và hờ hững với Esther thì Susan là người đầu tiên nở nụ cười thân thiện, bắt chuyện cùng cô. Susan trở thành người duy nhất nguyên chủ tin tưởng và bị cô ta tiêm nhiễm nhiều điều dối trá, độc hại.
Lời nói dối lớn nhất khiến Esther trở thành ác nữ là về cái chết của mẹ nguyên chủ, rằng căn bệnh của bà ấy là do bị Flora đầu độc trong một thời gian dài. Mãi đến khi Esther đang hấp hối vì bị đám nam chính hành hạ thì Susan mới vừa nở nụ cười độc địa vừa kể ra việc nguyên chủ ngu ngốc bị cô ta lợi dụng như thế nào.
Nguyên chủ đã chết không nhắm mắt vì nỗi đau bị người bạn tin tưởng nhất lừa dối, ước vọng của cô chính là trả thù Susan và mong muốn tìm được cách chữa khỏi căn bệnh của mẹ.
Sau khi lướt một vòng cốt truyện, Thập Nhất cảm thấy khả năng “Hắn” nằm trong dàn harem của Flora là rất lớn. Bởi ngoài mấy tên đại nhân vật kia thì còn rất nhiều nam phụ bị bốn nam chính loại bỏ.
Ngay cả cha nữ chính cũng là bọn họ bắt tay sát hại và phá hủy gia tộc Amber nhằm mục đích khiến cô mất đi nơi nương tựa duy nhất, trở thành chiến lợi phẩm trong cuộc chiến tranh giành quyền lực của chúng.
[Ngoài nhiệm vụ giải thoát nữ chính và thực hiện tâm nguyện của Esther, cô nhớ mình còn nhiệm vụ giết kẻ xâm nhập Thần Điện chứ?]
[Người đang ở đây à?]
[Phải. Ta cần cô giết y một cách triệt để.]
Bốn chữ “một cách triệt để” được Đại Thần nhấn mạnh.
[Bằng cách nào?]
[Nếu ta biết thì còn nói làm gì.]
Đại Thần ấm ức. Manh mối duy nhất nó có là việc giết chết thân thể bên ngoài cũng vô dụng, phải tìm cách phá hủy thần hồn của y đang được bảo vệ bởi một lực lượng ngoại lai rất mạnh mẽ.
[Ta sẽ cố hết sức nhưng đừng trông đợi quá nhiều. Nếu thần lực của ngươi và đại sư huynh đều không thể tổn thương y thì có thể ta cũng vậy.]
[Sao đột nhiên hôm nay cô khiêm tốn thế? Ai chả biết thần lực của cô khác hoàn toàn với bọn ta.]
[Ngươi vậy mà biết nhiều quá nhỉ? Thế sao không nói luôn thân phận chủ nhân ngươi tại thế giới này đi. Dù sao bây giờ đều cùng một phe rồi.]
[Việc đó không nằm trong trao đổi của chúng ta đâu. Hừ… Mở miệng ra là nói yêu thương vậy mà có lần nào cô lập tức nhận ra ngài ấy đâu chứ. Nữ nhân dối trá!]
Đại Thần nói xong thì lặn mất tăm luôn, giọng điệu cứ như người mẹ chồng khó tính đang tìm cách kiểm tra con dâu vậy.
Đã tiếp nhận mọi thông tin xong, Thập Nhất mở mắt, chống cằm quan sát người đàn ông đang đứng cách một khoảng khá xa, ánh mắt anh ta vẫn luôn hướng về phía này.
Trong ký ức của Esther, anh ta là người duy nhất đối xử với cô như một vị chủ nhân. Mặc dù sau này anh ta cũng bị thu hút bởi tính cách nữ hiệp của nữ chính và bắt đầu làm trái lệnh để bảo vệ Flora, cuối cùng vì nữ chính mà hi sinh tính mạng.
Nếu theo dòng chảy thời gian trong cốt truyện thì lúc này anh ta hẳn đã phải lòng nữ chính nhờ vào lần cứu mạng hôm nay, và còn nảy sinh bất mãn với Esther vì cho rằng nguyên chủ xem thường mạng sống của một hiệp sĩ quèn.
Thập Nhất đứng dậy, đi thẳng đến chỗ anh ta đang đứng, giơ cánh tay lên: “Bắt tay cái nào.”
Trước lời đề nghị đột ngột của cô, đối phương chỉ bất động nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra.
Sau một lúc, anh ta cúi xuống, dùng ngón trỏ viết lên mặt đất dòng chữ: “Ý của tiểu thư là…?”
Dòng chữ nắn nót, nét vẽ mềm mại, hoàn toàn khác hẳn với gương mặt góc cạnh khô khốc của người đàn ông dày dặn sương gió.
“Anh không nói được thật sao?”
Sau khi anh ta gật đầu, Thập Nhất chủ động tiến tới nắm tay đối phương. Phát hiện linh lực của mình bị chặn lại, cô có chút bất ngờ.
Vớ đại một người vậy mà trúng thật rồi sao?
Để chắc ăn hơn cô sẽ phải sử dụng Hắc Linh để xâm nhập bên trong cơ thể hắn. Nhưng khi nhớ lại gương mặt tái nhợt, kiềm chế của Quách Tần tại thời điểm Hắc Linh cắn nuốt thế giới trước, Thập Nhất bỗng nhiên không muốn sử dụng đến phương phức đau đớn ấy.
Cô ngẩng đầu nhìn lên người đàn ông, quan sát đôi mắt đen láy lúng liếng và lòng bàn tay ấm nóng đang đổ mồ hôi vì hoảng loạn.
Không phải con thỏ ngốc ấy chê bai cô luôn không thể ngay lập tức nhận ra Hắn sao? Vậy thì lần này cô sẽ thử chỉ tin vào cảm giác của mình.
Phát hiện bàn tay bị sờ nắn một cách bất thường, người hiệp sĩ giật mình muốn thu tay lại nhưng bàn tay bị đối phương nắm chặt bất ngờ.
“Tên đầy đủ của anh là gì?”
Anh nhìn chằm chằm vào cánh tay đang bị giam giữ như muốn ra hiệu cô buông tay.
“Không cần viết, tôi có thể đọc được khẩu hình miệng.”
Sự không tin tưởng hiện lên trong mắt người hiệp sĩ, nhưng bởi vì mệnh lệnh nên rốt cuộc anh vẫn mở miệng, đôi môi khô nứt chậm rãi mấp máy mấy chữ.
“Flix Draven…”
Có lẽ anh ta không quá trông chờ vào đối phương, nên khi những cái tên của mình được vang lên chính xác, khuôn mặt người hiệp sĩ chỉ lộ ra kinh ngạc.
“Flix Draven, đừng có phản bội tôi đấy.”
Âm thanh mềm mại xen lẫn trong tiếng sóng vỗ vang lên thanh thúy. Đã rất lâu rồi Flix mới lại nghe thấy tên mình được gọi bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thế. Anh ta vẫn chưa lấy lại được phản ứng, ngơ ngác nhìn cô mãi.
Làn gió thổi qua mang theo hương vị đặc trưng của biển, một chút tanh nhẹ của rong biển, vị mặn mà của muối và cả hơi lạnh giữa thời tiết cuối thu, sự lạnh lẽo ấy đã khiến Flix sức tỉnh.
“Hiệp sĩ chân chính không bao giờ phản bội chủ nhân của mình.”
Đó là lời mà Thập Nhất đọc được từ khẩu hình của Fix. Nếu biết bản thân trong nguyên tác đã phản bội Esther thì anh ta sẽ không nói ra câu ấy được đâu.
Thập Nhất vẫn nắm tay Flix không buông, kéo người cùng đi trở về hướng cũ.
“Lời mà tôi nói không phải mệnh lệnh của chủ nhân với hiệp sĩ đâu.”
Lúc cô nói câu ấy, người đàn ông vẫn đang mải mê nhìn hai cái bóng in đậm trên đất, trong đôi mắt hiện lên những tia sáng mới lạ.