Bên ngoài trời đã tạnh mưa tự khi nào, không khí thoang thoảng mùi đất mùi cây thanh ngát mát mẻ, gột rửa sạch sẽ. Linh Vân dùng nội lực thăm dò, sau khi xác định được Dung Hạc không có ở gần đây. Nàng hoàn toàn bước chân ra khỏi cửa hang, móc từ trong vạt áo ra một chiếc sáo trúc, bắt đầu thổi sáo.
Màn đêm tiêu điều.
Sáo không cất lên âm thanh. Nói đúng hơn, tần số âm thanh nó bắn ra, con người không thể nào nghe thấy. Loại sáo này, thiết kế thanh âm riêng cho bọn loài rắn. Ngoại trừ rắn và một vài giống loài tương tự ra, sẽ không một sinh vật nào nghe thấy tiếng sáo hết.
Tiếng sáo uốn lượn quanh khu rừng, bay qua từng bụi cây. Thổi sáo được hơn một phút, Linh Vân ngừng thổi. Nàng ngồi xổm xuống, nhìn một con rắn trắng trườn trườn trước mặt. Chậc, coi như bao công bao sức của nàng khi làm Hồng Linh cũng không tồi, khổ cực luyện tập mãi, cuối cùng cũng thành công công pháp Khống Âm Xà.
Lấy ra hai chai nước thuốc, buộc vô thân con rắn. Linh Vân u ám cười. Tiếp tục dùng sáo bắn tiếng với nó.
Đem thứ này ra ngoài bìa rừng. Ngoài bìa rừng có thuộc hạ của nàng đứng đấy, thuộc hạ sẽ lấy đi chai nước thuốc này.
…
Ma giáo, đại điện Thánh nữ là một mảnh âm trầm. Đám hầu hạ đều bị phạt quỳ ngoài vườn, đứa nào đứa nấy cũng lũ lượt cúi dập đầu, trán cụng vào đất. Dẫu cho trán có chảy máu, bọn họ cũng không dám dừng lại, tại vì bọn họ hiểu, giờ mà dừng dập đầu chắc chắn sẽ có chuyện tai ương.
“Chuyện gì thế?” Từ xa lại gần, một người đàn ông trên thân khoác hồng y thêu hoa, tóc cắm trâm cài đi đến. Gã ngoảnh đầu, quan sát một lượt tình cảnh trước mắt, gương mặt bất nam bất nữ ánh lên tia lo lắng. Gã hướng mắt nhìn bà cô cao to đứng canh trước cửa, hoang mang: “Đại Ni, đại nhân nàng…hôm nay tâm trạng không tốt ư?”
Đại Ni hai tay cơ bắp khoanh trước ngực, mặt vô biểu tình: “Đúng vậy.”
“Hay là để ta vào phục vụ nàng?”
“Dương thị thiếp, hiện đại nhân tâm trạng không vui. Ngươi đi vào, đại nhân liền một phen bóp chết ngươi, thuộc hạ e là cũng không cản nổi.” Vẫn là biểu cảm khuyễn khốc đó, bà cô đáp.
Cái gã nam nhân gọi là Dương thị thiếp kia bèn cúi gằm mặt, ủy khuất cắn môi, nhược phu yếu đuối, toàn bộ đều lộ ra hết. Bà cô Đại Ni nhìn không nổi hình ảnh mắc ói vậy, lạnh mặt dời tầm mắt.
“Đại Ni cô cô…” Từ không trung bỗng nhảy ra bóng dáng của một hắc y nhân, dọa cho đám người ở đây hú hồn. Dương thị thiếp hoảng sợ, còn tính gào thét một phen, nếu không phải nhờ ánh mắt sắc bén y dao đâm của Đại Ni cắm vô mặt gã, chặn họng gã lại, phỏng chừng gã đã thét ầm lên thật rồi.
Hắc y nhân đưa hai chai nước thuốc cho Đại Ni cô cô, bà ta nhận mệnh gật đầu, mở cửa phòng, đi vào.
Đi qua một lớp mành, một tấm bình phong, tới giường gỗ đơn sơ, đem nước thuốc vứt cho kẻ giả mạo trên giường
“Thuốc bôi của ngươi đây.” Đại Ni mặt mày hằm hằm quăng một lọ nước thuốc: “Lọ này bôi lên mặt.”
Đoạn, một lọ khác nữa: “Lọ này mau uống vào.”
Ả nô tì cầm lọ uống được, một ngụm húp sạch. Vào khoảnh khắc chịu cơn đau đớn thay đổi thể hình. Kìa đôi chân tuy hơi thô nhưng lại trở nên trắng nõn, bộ ngực nảy nở cao vút, vòng hông nở nang hút hồn. Nàng ta si đắm cười, có mơ nàng ta cũng không nghĩ thế gian lại tồn tại một loại thuốc kì diệu đến vậy. Uống một ngụm liền có được một thân hình mới, một thân hình mà nàng ta ngỡ như cả đời nàng ta sẽ chẳng thể có được.
Đại Ni coi bộ ả nô tì gấp gáp đến vậy, nhíu mày: “Cô nên đợi đến trời sáng thì mới nên uống.”
“Không đợi được.” Đem nước thuốc đắp lên mặt, không đợi cho thuốc đủ ngấm. Ả đã đeo lên mặt nạ dịch dung: “Dương thị thiếp đang ở ngoài?”
“Đúng vậy.”
“Đêm nay…Ta sủng hạnh hắn được không?”
“Đại nhân chuyển lời, ngươi hãy làm bất cứ điều gì mà đại nhân hay làm. Giờ ngươi nên đi sủng hạnh bất kể mỹ nam nào trong Mỹ Nam Cung.”
“Được rồi.” Không thể không nói, ả a hoàn yêu chết tên Dương thị thiếp kia. Công phu trên giường của gã rất tuyệt vời, bảo sao năm xưa đại nhân lại yêu thích thị tẩm tên Dương thị thiếp đến thế. Và giờ, nàng ta cũng được hưởng ân sủng đó. Tuy trong tâm nơm nớp bóng ma lo sợ, ấy thế nhưng bao cuộc triều tình hoan ái điên loạn đầy mê đắm hằng đêm đã thành công đánh bay nỗi lo lắng của nàng ta.
Nhìn theo bóng lưng của nàng ta, ánh mắt Đại Ni ánh lên một tia cười nhạo. Bà bao nhiêu tuổi đời? Lẽ nào không thể nhìn thấu sự tham lam qua đôi mắt ả nô tì ti tiện ấy hay sao? Nàng ta tham lam tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ không thuộc về nàng ta. Một con hầu không trung thành. Không trung thành…
Đại Ni bà ghét nhất những kẻ như vậy. Nếu không phải đại nhân có phương thức riêng để khống chế nàng ta, chỉ sợ nàng ta sẽ cướp luôn thân phận Thánh nữ này của Người.
Đại nhân…
Bà cô nhìn ngọn nến sắp lụi tàn..Ma giáo sóng sau xô sóng trước, dạo gần đây Giáo chủ triệu tập rất nhiều tín đồ. Thánh nữ, đến cùng Người đang ấp ủ kế hoạch gì chứ?
Đại Ni nghĩ nhiều rồi…
Thánh nữ của bà ta chẳng ấp ủ cái gì âm mưu cái gì dương mưu…
Nàng ta chỉ đơn thuần là đi cua trai thôi.