Đôi môi bợ bạt bị cô cắn nát, huyết lệ nhuốm đẫm cả cánh hoa môi. Đôi môi đó đang cầu xin Diệp Ngôn, cầu xin anh rằng…
“Ngôn…Con của…con…bụng…em…”
Ngôn, con của chúng ta, con trong bụng em…
Chỉ bằng vài chữ rời rạc, chỉ bằng vài chữ đó thôi, lại hoàn toàn đánh thẳng vào tâm Diệp Ngôn, huyết nhục trước mặt quá mức mơ hồ, khiến anh gần như muốn sụp đổ bật khóc.
Người đàn ông ban đầu còn điên cuồng lắc lắc đầu không tin, nghĩ mẩm, ắt hẳn Vân đang đùa anh đi?
Nhưng cố tình thay, trời cao như muốn vả bôm bốp bôm bốp vô mặt anh, vô mặt kẻ bội tình bội nghĩa là anh. Diệp Ngôn lúc này mới hiểu, máu của cô cớ sao lại trào nhiều thế rồi. Máu không chỉ ở bụng cô chảy ra, máu còn từ hạ thân trào xuống, là máu của cô, và là máu của cả đứa con chưa kịp chào đời của bọn họ…
Quá nhiều tội lỗi, quá nhiều sai lầm…Vân, nếu em biết em có con trong bụng, nguyên do nào em vẫn lao mình tới đỡ đạn cho anh?
Diệp Ngôn bế cô lên, cực nhọc há miệng hỏi…
Đáng tiếc, toàn bộ thân thể Linh Vân lúc này chỉ chảy toàn máu với máu, máu đỏ thấm đẫm bộ váy bông đen của cô, máu rơi xuống đất, bừng sắc tựa hoa mai mùa xuân nở rộ giữa đất tuyết trắng xoá, phá lệ chói mắt kinh diễm mị hồn. Mà cô, đã sớm ngất lịm đi, bàn tay nãy nắm chặt vạt váy đã buông lỏng tự khi nào, mồ hôi lấm tấm thấm ướt trán.
Diệp Ngôn không biết mình đã gào thét với tên thuộc hạ chở xe đến bệnh viện như thế nào, cũng không biết làm thế nào để chính mình không được rơi một giọt nước mắt ra sao. Toàn bộ sự việc tiếp đó xảy ra y một thước phim kéo dài, còn anh – nhân vật chính trong bộ phim ấy…
Anh chỉ biết…chỉ biết nỗ lực khống chế sự sợ hãi đang điên cuồng khuếch tán nơi đáy lòng, nỗ lực để chính mình không sụp đổ, không gục ngã…nhưng anh cảm thấy, anh sắp hỏng mất rồi…Hỏng thật rồi…
Áo sơ mi trắng, quần âu của anh, đều bị vấy bẩn bởi những giọt máu thuần khiết đó…Tim anh như ngừng đập…
Cửa phòng cấp cứu đóng lại, thanh âm hỗn loạn nơi hành lang bệnh viện dần dần biến mất.
Đêm nay sẽ là một đêm dài đây, đến tận lúc trời sáng vẫn chưa thấy đèn phòng cấp cứu tắt.
Đứa con trong bụng cô, liệu còn sống? Diệp Ngôn biết là không thể, giờ anh chỉ thầm chắp tay cầu, cô sẽ qua, vượt qua đại kiếp nạn này. Mong cái kết sẽ không phải là một thi hai mệnh, ông trời, mong người hãy xá tội cho kẻ bội tình là con đây mà cứu vươn tay giúp đỡ con một lần. Một lần này thôi…
Diệp Nghiêu hai tay đút túi đến chỗ Diệp Ngôn, coi một thân tàn tạ rã rời không ra hình người của ông anh họ, hắn hạ mông ngồi cạnh, giọng khàn đặc: “Anh họ, anh nên nghỉ ngơi chút đi.”
“Không.” Tròng mắt Diệp Ngôn giăng đầy tơ máu, anh lắc đầu, ngay tắp lự chối từ: “Anh không đi. Nhỡ đâu tí Vân tỉnh lại không thấy anh thì biết làm sao? Vân sẽ hoảng sợ lắm.”
Một câu là “Vân”, hai câu cũng là ” Vân”, Diệp Nghiêu phức tạp liếc anh họ…Mấy ai tin nổi không? Người đàn ông ngồi đây, từng lời từng câu thâm tình thống khổ gọi tên nàng vợ…Mấy ai có thể tin được nổi, năm xưa anh ta cũng từng là kẻ ngoại tình?
Tay vỗ vỗ vai Diệp Ngôn, trầm tư năm giây, Diệp Nghiêu không từ bỏ khuyên nhủ.
“Vậy anh vẫn nên thay qua một bộ quần áo chứ? Chị dâu e là không muốn trông thấy dáng vẻ thảm hại này của anh đâu.”
“Cậu nói đúng. Để anh đi thay.” Áo quần anh lúc này như thể vừa bị đem nhúng qua một chậu máu, Linh Vân tỉnh dậy thấy anh như này, chỉ sợ cô ấy sẽ ghét bỏ không muốn ôm anh mất. Diệp Ngôn không muốn doạ cô sợ, lảo đảo bước chân đi thay quần áo.
Thẫn thờ vượt qua cả Du Hướng Y nãy vừa khám sức khoẻ xong.
Đêm đen, bóng tối, ác mộng vẫn chưa chấm dứt.
…
Thần trí Linh Vân hồi phục là vào buổi chiều tuyết rơi. Cô nhẹ nhàng mở mắt, có điểm mơ hồ nhìn lên trần nhà trắng tinh, bên mũi vấn vương mùi hương sát trùng đặc trưng của bệnh viện.
“Cảm giác ăn kẹo đồng thế nào?” Ba Bá thân thiết quan tâm hỏi, mặc dầu chất giọng của nó bây giờ nghe vẫn chán chường lắm. Nó vốn là một con quỷ không màng sự đời, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nó gặp được một cái cố mệnh ký chủ có tâm đến vậy. Vì hoàn thành nhiệm vụ một cách cực đoan nhất, đến cả súng bắn cũng dám lao mình tiếp đạn.
“Đau gần chết. Độ hảo cảm thế nào rồi?” Mẹ kiếp! Nếu giờ chưa tăng đủ 100% đảm bảo tí cô tỉnh cô nhất định sẽ gào khóc như điên cho tên tiện nam phụ kia coi.
“100%” Ba Bá nom vẻ hứng khởi: “Kế Hậu đúng là khiến tại hạ được mở rộng tầm mắt mà. Nhiệm vụ hoàn thành, giờ ngươi thích làm gì thì làm, đi đu cột điện cũng được. Ngươi còn hai tháng tuổi thọ nữa để sống thôi.”
Không thể không nói, nó siêu cấp mong chờ những màn kịch tiếp theo của ký chủ nha. Kế Hậu nương nương tâm cơ đệ nhất, nam phụ đã sớm bị cô ta nắm trong lòng bàn tay mà xoay vòng vòng.
Linh Vân khá là buồn bực. Có mỗi hai tháng đi ngược cẩu thôi ư?
Quá ít!
Cơ mà có sao dùng nấy…