Edit by Shmily
#Do not reup#
———————————
Tiểu Bạch Thái: “Ký chủ đại nhân, cô phải kiên trì trụ vững, đừng để Giang Kiều dọa tới mình.”
Vân Phiếm Phiếm chống lấy bồn rửa tay, đứng vững thân thể.
Cô nhìn chính mình trong gương, tóc đã ướt, mặt bị hun tới hơi hồng lên, bên trong đôi mắt cũng mang theo thủy nhuận quang.
Đầu có chút choáng váng, cô hữu khí vô lực trả lời Tiểu Bạch Thái: “Ta tắm có hơi lâu cho nên đầu bị choáng chút.”
Cô… cô sẽ không thừa nhận mình bị dọa đâu.
Tuyệt đối không.
Cô chính là hà yêu cơ mà, ngoài vị diện thứ nhất bị Chung Hàm dọa tới ra thì đã qua nhiều vị diện như vậy rồi, cô đương nhiên sẽ không thể bị dọa cho sợ như vậy nữa.
Bất quá, Chung Hàm còn không phải là Giang Kiệu sao?
Vân Phiếm Phiếm nhìn nhìn vòng tay, một lời khó nói hết.
Giang Kiệu trở về ký túc xá, Khúc Phàm đã tắm rửa xong.
Cậu ta đang ngồi trước máy tính, ngón tay giống như được gắn thêm một cái mô tơ, tốc độ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của ngón tay cùng với thanh âm gõ lạch cạch trên bàn phím.
Một giây cuối cùng, cậu ta nặng nề gõ mạnh xuống phím Enter.
Nghe thấy tiếng bước chân, cậu ta quay đầu lại, thấy là Giang Kiệu, vốn đang muốn nói chuyện kia với hắn thì lại thấy khóe miệng hắn dán băng keo cá nhân, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng, bất quá cuối cùng vẫn nhịn lại không cười nữa.
Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy Giang Kiệu dán băng keo cá nhân.
Nếu là người không quen biết Giang Kiệu thì phòng chừng cũng chỉ cảm thấy hắn đặc biệt đẹp trai.
Có điều, cậu ta với Giang Kiệu là cùng lớn lên ở khu dân nghèo, cậu ta biết rõ Giang Kiệu là loại người như thế nào.
Thời điểm hắn tàn nhẫn thì ngay cả bản thân hắn cũng không hề lưu tình.
Đây không phải lần đầu tiên Giang Kiều bị thương, nhưng lại là lần đầu tiên hắn dán loại đồ vật kia.
Khúc Phàm hỏi hắn: “Giang ca, sao cậu lại bị thương thế?”
Giang Kiệu ngồi xuống giường mình, trả lời: “Trần Tín chưa nói nhóm người kia giúp đỡ, tôi đã gửi tin nhắn cho hắn, hai ngày này nhớ lưu ý số lượng chuyển khoản một chút.”
Toàn bộ ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, vốn là có hai người nữa, nhưng không biết vì sao họ lại không muốn ở, sống chết cũng muốn dọn ra ngoài, hiện tại tình nguyện ở bên ngoài trường cũng không muốn vào ở ký túc xá nữa.
Gương mặt Giang Kiệu không có cứng ngắc như kiểu nam sinh lạnh lùng, đường cong của hắn có chút nhu hòa, góc cạnh cũng không quá sắc bén.
Nhưng mà thời điểm cặp mắt kia không cười thì lại mang tới cho người khác cảm giác áp lực không tên.
Khúc Phàm cũng không biết nữ sinh như thế nào mới có thể khiến hắn động tâm, hoặc là, căn bản không tồn tại loại người này.
Lại nghĩ tới video ban nãy mình xem được, cậu ta thật ra lại cảm thấy Ninh Nhĩ Nhĩ với Giang Kiệu rất xứng đôi.
Giang Kiệu lạnh lùng, Ninh Nhĩ Nhĩ thì nhiệt huyết, một người là mùa đông rét lạnh, một người lại là gió xuân nhu hòa.
Khúc Phàm đưa cái máy tính tới trước mặt Giang Kiệu, tìm cái lý do nói: “Trên diễn đàn lại bắt đầu xé nhau rồi, có muốn xóa bài không?”
Khúc Phàm là người quản lý diễn đàn trường học, bình thường không có việc gì thì sẽ đi lướt bài viết.
Giang Kiệu không thích xem mấy chuyện này, nghe thấy Khúc Phàm nói, liền duỗi tay đẩy máy tính ra, lạnh lùng đáp: “Tôi đi tắm.”
Thân thể đều đã đứng lên, nhưng lại đột nhiên nghe được thanh âm phát ra từ trong máy tính.
Khúc Phàm cố ý click mở video, cho dù hắn không nhìn thấy người trong video thì chỉ cần nghe thanh âm thôi cũng được.
Thấy Giang Kiều quả nhiên bất động, Khúc Phàm liền lập tức đắc ý.
Thấy Giang Kiệu nghiêm túc cong lưng, một tay nhấc máy tính lên.
Trong video không thấy rõ mặt đối phương, chỉ thấy được bóng dáng và mái tóc dài ngang vai của cô.
Nhưng mà thanh âm kia, tựa như mùa xuân vậy, làm cho tim hắn cũng cảm thấy dễ chịu.
Từ trước tới nay hắn không quá để ý tới thanh âm của người khác, nhưng thanh âm này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, không lâu lúc trước, hắn còn vừa nói chuyện với nữ sinh có thanh âm thế này xong.
Đối phương đang nói chuyện cùng mình thì cư nhiên lại chạy mất.
Trong mắt Giang Kiệu đều là ánh sáng từ màn hình máy tính, quang mang theo độ sáng trong video chiếu thẳng vào mắt hắn.