Cv-er: Kỷ Kỷ
Edit: Mi An
____
Lật Manh nhàm chán chờ xe khởi động, cô biết hôm nay chính là một điểm cao trào của cốt truyện, ba của Cố Nặc chết vào hôm qua, nhưng anh họ của anh lại che giấu chân tướng, làm di chúc giả, không những thế còn nói Cố Nặc tính cách tàn nhẫn, không thích hợp làm người thừa kế, nên muốn truyền lại vị trí đó anh họ anh – Cố Thiên.
Đa phần cao tầng trong căn cứ đều bị Cố Thiên thu mua. Bởi vì Cố Nặc làm người quá mức cường thế, lại thêm khống chế quá nhiều thứ, lúc chia lời bọn họ không được chia bao nhiêu, thế nên mọi người đều kịch liệt ủng hộ địa vị của Cố Thiên để được càng nhiều quyền thế hơn nữa.
Dựa theo tổng quan cốt truyện, Cố Thiên sẽ đột nhiên đóng lại cánh cổng của căn cứ, dùng sóng âm đưa tới làn sóng tang thi đáng sợ, muốn Cố Nặc chết trong đàn tang thi, còn Cố Nặc và đoàn đội ưu tú thì sẽ liều mạng tự cứu lấy mình.
Đoạn tình tiết ấy là đoạn cao trào của cuốn sách “Bầu trời điên rồ”. Tang thi điên cuồng công kích, thịt nát vẩy ra, máu tanh hôi rơi vãi đầy đất, dị năng giả phát ra các loại dị năng sáng rỡ, bi tráng tự cứu lấy chính mình, ngoài ra đoạn đó còn miêu tả nhiều về việc nam chủ đã thông minh ổn định thế cục, khống chế được toàn cảnh như thế nào, mắt thấy sắp ngăn được cơn sóng dữ thì anh lao ra ngoài làn sóng tang thi đang vây quanh mình.
Vào thời khắc kích động lòng người lại nguy hiểm đến cùng cực này, nữ phụ bạch nhãn lang mang theo ánh sáng ác độc rực rỡ lấp lánh lên sân khấu.
Cô thình lình vung ra một chân, đá Cố Nặc xuống cho tang thi ăn, hủy đi toàn bộ cục diện vốn đang rất tốt chỉ trong một giây.
Đúng rồi, Lật Manh chính là cô nữ phụ ác độc bạch nhãn lang ấy.
Đoạn này là đoạn được viết kỹ càng tỉ mỉ nhất cả cốt truyện.
Hệ thống sợ cô không biết suất diễn của mình, hận không thể viết ra tang thi tóc rối bù, miệng đầy răng nát thò qua gặm cửa sổ xe như thế nào.
Lúc Lật Manh xem còn đọc ngon lành.
Tuy đây là truyện não tàn Jack Sue, nhưng tiết tấu cốt truyện thanh thoát sảng khoái, không mang não theo mà đọc vẫn rất đáng để giết thời gian, nhưng cách hành văn miêu tả còn cần phải rèn luyện thêm.
Trong đoạn truyện này, lời thoại của cô chỉ vỏn vẹn một câu:
“Cố Nặc, em có lỗi với anh, kiếp sau trả lại anh vậy.”
Lúc nói những lời này còn phải yêu hận đan xen, mặt phải dữ tợn căm ghét, trong mắt phải ánh lên giọt nước mắt đau đớn, ngón tay phải phát run lại phải kiên định đẩy nam chủ xuống.
Lúc trước khi Lật Manh đọc đến đoạn này, cô thử diễn chút xem sao, ai ngờ phát hiện mặt mình thiếu chút nữa rút gân, hai mắt còn một lớn một nhỏ không cùng hàng, đã thế còn phải vừa yêu vừa hận, lại phải vừa dữ tợn vừa đau lòng rơi nước mắt, thêm phát vừa kiên định vừa do dự.
Cái đoạn miêu tả này tác giả viết nghiêm túc đấy à?
Ai có thể diễn nổi chứ?
Trừ phi ngũ quan đều banh ra, một con mắt phụ trách buồn, con mắt còn lại phụ trách vui, một cái lỗ mũi phụ trách do dự, một cái lỗ mũi phụ trách kiên định, môi trên phụ trách dữ tợn run rẩy, môi dưới phụ trách đau khổ hối hận.
Ai có thể biểu diễn ra được, cô xoay người chạy mất dép ngay.
Thật là đáng sợ.
Cái đoạn miêu tả đầy mâu thuẫn này là muốn biểu hiện tình cảm phức tạp của nữ phụ.
Giai đoạn đầu, nữ phụ được vẽ ra với hình tượng mềm mại đáng yêu thuần khiết tốt bụng, còn có hảo cảm với nam chủ, nhưng lại không chịu được ái mộ hư vinh, tâm tính ác độc, bị Cố Thiên thu mua, nên mới làm ra một việc điên cuồng như thế.
Để xây dựng cơ sở vững chắc cho kết cục bi thảm sau này của cô, Lật Manh trước không trâu bắt chó đi cày chỉ lướt qua hoàn thành nhiệm vụ, mà diễn luôn cả một nhân vật phức tạp này.
Cô cố ý xem mười bộ phim tình yêu nhà giàu máu chó phun đầy đầu, mỗi lần xem đều mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm cái cô nữ phụ ác độc kia.
Xem xong cảm xúc mênh mông, muốn đánh mông cái bà nữ phụ mỗi ngày rảnh rỗi không có cái rắm gì để làm, chỉ biết xem việc chia rẽ nam nữ chính làm nghiệp kiếm sống.
Cô cảm thấy tiền đồ của mình vẫn còn sáng rọi lắm.
Nữ phụ ác độc dễ khiến người ta hận như thế. Chính nàng đều muốn đánh chết chính mình, không lý do Cố Nặc không muốn túm cổ cô cho tang thi ăn.
Tưởng tượng như vậy, nhiệm vụ vẫn rất dễ dàng hoàn thành mà.
Lật Manh chậm rãi nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, lại phát hiện thiếu niên nghiêng mặt sang, nhẹ nhàng nghiêng đầu, mái tóc ngắn màu đen hơi xoăn, rơi tán loạn bên sườn mặt trắng nõn tinh xảo.
Mà đôi mắt xinh đẹp đến nỗi có thể chứa đựng những vì sao ấy của anh, cứ như vậy mà chăm chú nhìn cô.
Cả đầu óc bây giờ của Lật Manh đều là suy nghĩ muốn đè anh xuống, nhất thời cô có chút chột dạ nhìn sang chỗ khác, không dám mắt đối mắt với anh nữa.
Hệ thống không nói, nữ phụ ác độc có thể làm bạn gái anh, không biết có bị trừ điểm không nữa.
Hơn nữa Cố Nặc còn từng phút từng giây nhìn chằm chằm cô như vậy, không phải là…… đã nhìn ra tâm tư tàn nhẫn độc ác như chó của cô rồi chứ.
Thấy Lật Manh quay mặt đi, ánh mắt của Cố Nặc có chút âm trầm mà rơi xuống trên lỗ tai cô, màu hồng phấn nhàn nhạt nở rộ trên vành tai cô.
Non mềm, ngon miệng lạ thường.
Cố Nặc vươn ngón tay ra nhẹ nhàng che đi môi mình, tựa hồ đang đè cái gì đó xuống.
Tiểu Manh không dám nhìn anh.
Là đang thẹn thùng sao?
Cố Nặc nhàn nhạt nghĩ, sau đó đôi mắt nhịn không được nheo lại, bên trong đều là ý cười sủng nịch dịu dàng.
Tiểu Manh thẹn thùng thật là đáng yêu.