Quay lại bên này, ba người bị dây gai cuốn với nhau, thít chặt lấy cơ giáp. Xương An Diệp cau mày, rút súng lửa bên hông phun một mồi, rễ cây bị thiêu cháy rụi.
Nhóm ba người Xương An Diệp đi vào hang, lập tức đập vào mắt là một cánh đồng rực rỡ lung linh đến xinh đẹp. Không có gió nhưng cánh đồng vẫn rung rinh đong đưa. Thực sự là rất đẹp, loá mắt người nhìn.
Xương An Diệp thực sự trước đó cũng chưa từng đến đây, nhìn thấy nó không khỏi ngẩn người. Thanh Trì Phong chạm nhẹ đến một chiếc lá , nhẹ nhàng bỗng dưng mà tan biến. Thanh Trì Phong thấy vậy có chút ngu ngơ nhìn Xương An Diệp.
Xương An Diệp cười cười: ” Bông ở trên lá mới có tác dụng, cái lá đó trưng bày thôi. “
Cả một cánh đồng đẹp đẽ thế này mà phải tiêu hủy, thực đáng tiếc.
” Hai người có nghe thấy cái gì không?” Ba người lắng tai nghe được có tiếng nước rơi, nhẹ nhàng rồi to dần, cuối cùng như tiếng thác nước gầm thét mà nặng nề rơi xuống.
” Hình như trên mặt đất?! ” Ba người không hẹn mà cùng nhìn lên trên: ” Là cơn mưa đen đó.”
“Chúng ta nhanh lên một chút.” Xương An Diệp thúc giục , ba người lại lần nữa trèo lên cơ giáp, chưa kịp chuẩn bị thì tiếng chân dồn dập bước vào.
Đại tướng Ravid Moyes dẫn theo rất nhiều người đi đến. Vừa nhìn thấy cánh đồng rực rỡ, mắt ai nấy đều phát sáng. Vì tiến vào hang động nhiều người, sơ quá nhiều cơ giáp sẽ làm hỏng cỏ ngũ sắc nên Ravid Moyes ra lệnh mọi người để hết cơ giáp bên ngoài.
” Các ngươi muốn làm gì?” Ravid Moyes quát một tiếng: ” Phát hiện ra điều đặc biệt mà không về báo với cấp trên. Đây là hành động gì hả? Muốn đoạt làm của riêng.”
Thanh Trì Phong nhanh chóng kéo Xương An Diệp bảo hộ phía sau. Cẩn Tư Ngôn đề phòng nắm chặt bàn tay. Tên này sao lại biết mà dẫn người đến đây?
” Hắn chắc chắn đã theo dõi chúng ta từ đầu.” Thanh Trì Phong lộ vẻ khó chịu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm tất cả đám người đối diện, như muốn chọc thủng một lỗ trên người bọn họ.
Hai cặp mắt toát lên khí tức đáng sợ cùng bắn về phía này làm mọi người có chút lo âu, hơi lùi lại. Dù gì hai người Thanh Trì Phong, Cẩn Tư Ngôn đều là thượng tướng cấp cao, một người địch 10 người không thành vấn đề. Xương An Diệp đằng sau cũng không phải dạng vừa, ai mà chẳng biết cậu là con trai của đại tướng Xương Tu Kỷ cơ chứ.
” Các ngươi còn gì để nói?” Ravid Moyes trầm giọng, ánh mắt toát lên vẻ vui sướng khi người khác sắp gặp hoạ: ” Nửa đêm để kẻ lạ vào phi cơ. Còn dám trái lệnh cấp trên tự tiện hành động. Phát hiện ra sự việc nhưng không chịu báo cáo. Nếu như xảy ra vấn đề gì ai sẽ chịu trách nhiệm.”
Xương An Diệp nhìn chằm chằm đám người đó. Bọn chúng đến cũng thực nhanh, lại còn rất may mắn khi vào trong hang động rồi thì cơn mưa đen mới xảy ra. Đáng ghét thật.
” Bây giờ chúng tôi cũng đang đi tuần tra, chưa phát hiện gì cả. Sao có thể nói là phát hiện sự việc bất thường mà không báo cho cấp trên được chứ?” Cẩn Tư Ngôn nói.
” Vậy cánh đồng này là gì??”
” Chỉ là một cánh đồng đẹp đẽ bình thường thôi.”. Xương An Diệp đánh ngang dọc con mắt, vụ vơ nói. Đây là nói dối vì chính nghĩa a.
Ravid Moyes hừ một tiếng, hắn tin mới là lạ. ” Người đâu, đem bọn họ ra ngoài, các ngươi cũng ra ngoài hết đi. ”
” Cái gì? Tại sao mọi người phải ra ngoài hết chứ? Bọn ta mà ra, ông cũng phải ra.” Không để Ravid Moyes nói , Xương An Diệp tiếp: ” Á à, hay là ông muốn đẩy mọi người ra ngoài hứng chịu cơn mưa đen đien khùng ngoài kia.”
Dứt lời mọi người đều xôn xao. Đúng thế, giờ này cơn mưa đang diễn ra. Theo như tình hình đêm hôm qua, không phải khu rừng Hắc đó rất nguy hiểm sao, mất mạng như chơi. Bọn họ không ra.
Mạng sống không thể đùa được.
” Lệnh của cấp trên, các ngươi nghe không rõ sao.” Ravid Moyes đen mặt quát.
Thanh Trì Phong 3 người dứt khoát không có ý định lùi đi. Mọi người cũng vậy.
Ravid Moyes tức giận, cả khuôn mặt cũng vặn vẹo luôn rồi.
Xương An Diệp hả hê nhìn hắn, âm thầm lùi lại, dẫm nát mấy bông ngũ sắc. Dẫm nè, dẫm nè. Tùy rằng biết mày rất quý nhưng mà mày sẽ gây tai hại nhiều lắm nha. Nên mày không thể tồn tại.
Ravid Moyes lao lên chỗ ba người Xươn An Diệp. Tưởng hắn muốn đánh nhau nên Thanh Trì Phong cùng Cẩn Tư Ngôn thủ sẵn tư thế. Ai ngờ bỗng dưng cơ giáp của Cẩn Tư Ngôn chuyển động hất bay hai người. Ravid Moyes nhân cơ hội lấy đi cơ giáp của Thanh Trì Phong.
Hai cơ giáp bị Ravid Moyes và phó quan của hắn cướp lập tức rút kiếm, không nhân nhượng mà tấn công mọi người.
Đám người sợ đến hết hồn, chạy loạn xạ. Đây là muốn giết bọn họ.
Thanh Trì Phong nhìn thấy Xương An Diệp vẫn đứng trong cánh đồng hoa, mà Ravid Moyes chỉ cần quay lại liền nhìn thấy cậu, khoảng cách không xa như vậy, nếu kiếm đâm tới thì… A, không được nghĩ bậy. Thanh Trì Phong nhìn Cẩn Tư Ngôn: ” Anh đánh lạc hướng bọn họ, tôi đi cứu Tiểu Diệp.”
Cẩn Tư Ngôn gật đầu, thu hút sự chú ý của hai tên kia. Thanh Trì Phong vòng ra đằng sau, từ đó kéo được Xương An Diệp, trèo lên cơ giáp còn lại.
” Từ từ, cầm cái này đi. ” Xương An Diệp nhét vào tay Thanh Trì Phong một bông ngũ sắc, tay còn lại còn cầm 2 bông khác.
” Làm gì?” Thanh Trì Phong có chút sốt ruột.
” Đâm vào lõi năng lượng.”
” Như thế sẽ nổ, cả cái động này cũng sẽ nổ. Chúng ta sẽ chết hết.”
Cẩn Tư Ngôn muốn gào thét, lên được cơ giáp rồi thì mau đánh trả đi, lại còn chần chừ cái gì a. Hắn sắp không được rồi.
Một đạo kiếm xoẹt một cái ngang qua, Cẩn Tư Ngôn cau mày tránh thoát, lăn mấy vòng trên đất. Khoan đã, sao Xương An Diệp lại chạy về phía này.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_