Phạm Như Nhi thu lại tình ý mãnh liệt trong mắt, đi lên nói: “Ninh tổng, Vân tổng đang ở trong văn phòng chờ ngài, chuẩn bị cùng ngài bàn bạc công việc liên quan tới nhãn hiệu Vân Tưởng Y.”
Ninh Dịch Thần thu hồi ánh mắt si mê, xoay người, trở về làm phó tổng tài lãnh khốc cường đại tinh anh. Phạm Như Nhi chạy chậm đuổi theo bước chân hắn, khắc chế không được kích động, cười nói lời khách sáo: “Ninh tổng, ngài vừa rồi là cùng Khanh Khanh ở bên nhau? Cô ta lại tới tìm ngài gây phiền toái? Ngài đều nghe lời cùng cô ta hủy hôn ước, cô ta còn tưởng……”
“Câm miệng!” Ninh Dịch Thần lạnh lùng đánh gãy lời cô ta nói, không màng tới khuân mặt nhỏ nhắn của cô ta mất đi huyết sắc trong nháy mắt, tàn nhẫn mà ném xuống một câu, “Lần tiếp theo đổi thành Catharine , từ nay về sau đối ngoại nghiệp vụ không cần cô đi theo.”
【 độ hảo cảm thêm 5, nhiệm vụ hoàn thành 60%. Đối với Phạm Như Nhi độ hảo cảm giảm 10%, còn thừa 15% độ hảo cảm 】
Đột nhiên xuất hiện nhắc nhở làm Vân Nhiễm Khanh càng thêm kiên định tiến hành phương án công lược lấy lui làm tiến, nhưng nội dung phía sau, khiến cô kinh ngạc nhíu hai hàng lông mày.
Thì ra độ hảo cảm ban đầu của Ninh Dịch Thần với Phạm Như Nhi chỉ có 25%! Vân Nhiễm Khanh nhìn cô ta giảm bớt 10% độ hảo cảm, phía sau còn ít đến đáng thương, không tử tế mà cười cười.
Thật tò mò Phạm Như Nhi đã làm gì chọc giận đến Ninh Dịch Thần.
“Khanh Khanh, buổi tối anh mời em đi ăn, ăn mừng cho em, thế nào?”
Giọng nam ôn nhu sạch sẽ như nước, gọi tỉnh Vân Nhiễm Khanh đang đi vào cõi thần tiên thiên ngoại thần chí.
Cô nghiêng đầu về hướng phòng điều khiển, tò mò hỏi: “Công tác của anh gần đây không phải rất bận sao? Đêm nay rốt cuộc không cần tăng ca?”
Nghiêm Thanh Kỳ cười tươi phong thái phiêu dật khiến người ta thư thái:”Mới vừa vào chức đã có rất nhiều nơi cần làm quen, hiện tại anh đều đang từ từ tiếp xúc, tự nhiên không cần tăng ca.”
“Anh ở nước ngoài rõ ràng càng có cơ hội tốt phát triển, vì trợ giúp em mà từ bỏ nhiều đãi ngộ tốt như vậy.”
“Khanh Khanh, em vĩnh viễn không cần xin lỗi anh, em rõ ràng biết tâm ý của anh đối với em .”
Nghiêm Thanh Kỳ là học trưởng của nguyên chủ, ở vườn trường đại học do một lần ngẫu nhiên mà gặp được, sau đó liền trở thành bạn bè.
Lúc cô đưa ra đề nghị giả bộ làm người yêu, hắn lập tức đồng ý, cũng nhận chức tập đoàn Vân thị .
Đối mặt với sự nhiệt tình của hắn, Vân Nhiễm Khanh xấu hổ mà im lặng.
Ở trong lòng nguyên chủ, đối với Nghiêm Thanh Kỳ là áy náy.
Vân Nhiễm Khanh làm người ngoài cuộc, càng tiếp xúc nhiều với Nghiêm Thanh Kỳ, liền có thể phát hiện ra điểm không thoải mái trên người hắn.
Trong lòng cô dâng lên cảnh giác, kiên nhẫn cùng hắn diễn đến cùng, chỉ chờ tìm được thứ kì quái kia. Im lặng ở bên trong kéo dài cả quãng đường di chuyển, mãi cho đến khi tiến vào phòng ăn Nhật đã được đặt bàn từ trước, phục vụ hỏi thực đơn mới đánh vỡ không gian xấu hổ giữa hai người.
Sợ Nghiêm Thanh Kỳ sẽ lại nói mấy câu làm đầu tóc cô tê dại, Vân Nhiễm Khanh tìm cơ hội , vội vàng rời khỏi phong, thiếu chút nữa đụng phải người đi ra từ toilet .
“Thật sự xin lỗi, cô có sao không?”
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương ngoan ngoãn xin lỗi quen thuộc này, Vân Nhiễm Khanh nhăn mày lại, liền thấy rõ người khom lương chín mươi độ đối diện cô đúng là Phạm Như Nhi.
Trong lòng thầm mắng xui xẻo, thế nào lại đi đến đâu cũng đều có thể cùng cô ta gặp mặt, có thể hay không để người ta thanh thản ổn định mà ăn cơm! Phạm Như Nhi chờ thật lâu cũng không được đáp lại, cô kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện khuôn mặt không có biểu tình của Vân Nhiễm Khanh, trong lòng lập tức nhảy dựng.
Nhớ tới lúc này ở trong phòng vệ sinh không có người, Phạm Như Nhi trong đầu tính toán kế sách độc ác nhanh chóng hình thành, nàng kích động bước về phía trước một bước, “Khanh Khanh, cô đừng nóng giận, tôi thật sự không phải cố ý đụng vào cô!”
Mày liễu của Vân Nhiễm Khanh hơi nhướn, theo bản năng mà đẩy thân thể mềm mại của Phạm Như Nhị dán lên người cô: “Tôi nói cô đâm tôi khi nào?”