Hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau trên giường.
Không ai có ý định rời giường trước.
Bỗng nhiên lúc này.
Tiếng chuông điện thoại vang lên như đòi mạng.
[Reng… reng… reng… reng…]
[Reng… reng… reng… reng…]
Cả An Nhiên và Mộ Tiêu Dạ đều nhíu chặt mày vì tiếng ồn phát ra ở đầu tủ, càng thêm chán ghét tên nào đó đột nhiên làm phiền bọn họ.
Mộ Tiêu Dạ là người quay lưng lại đầu tiên.
Vừa phát hiện không chỉ có một chiếc điện thoại rung chuông mà màn hình điện thoại của anh và cô đều sáng lên.
Nếu trên màn hình của An Nhiên hiện lên ba chữ Đội trưởng Uông thì điện thoại của anh chỉ có một cái tên tiếng Anh đơn giản, Aldel.
Nháy mắt, hai huyệt thái dương của anh lại giựt giựt vài cái.
Anh quay đầu thoáng liếc nhìn cô gái còn ngây người ở phía trước một cái, sau đó mới vươn cánh tay dài của mình ra, cầm cả hai chiếc điện thoại lên.
Một cái đưa cho cô, một cái thì để mình nghe.
Thấy điện thoại anh đưa tới, An Nhiên chỉ thờ ơ nhìn anh, không hề có ý định bắt máy hay tiếp nhận điện thoại.
Đối diện với khuôn mặt ngây ngô và ánh mắt không có tiêu cự của An Nhiên, Mộ Tiêu Dạ chẳng hề ngạc nhiên hay lo lắng.
Tự nhiên anh hiểu nguyên nhân nào khiến cô trở nên như vậy.
Cũng vì thế buổi sáng khi thấy trời bên ngoài mưa to anh mới không gọi cô dậy.
Mộ Tiêu Dạ đặt điện thoại của cô qua một bên, nhấn nút từ chối cuộc gọi rồi ở trước mặt An Nhiên vừa nghe cuộc gọi của Aldel vừa kéo cô vào lòng mình, còn không quên lấy chăn quấn quanh người cô.
An Nhiên bị anh sắp xếp cũng không từ chối hay có động tác tránh né, cả người như không có xương sống để mặc Mộ Tiêu Dạ muốn làm gì thì làm.
Mộ Tiêu Dạ thấy vậy, bật loa ngoài lên để cô cùng nghe.
Bên kia, vừa thấy anh nhận máy, Aldel vội vã thông báo: “Lão đại, có chuyện rồi! Đội điều tra vừa mới nhận được một món quà “rất đặc biệt.” Anh mau đến đây đi!”
Nói xong còn chưa kịp nghe Mộ Tiêu Dạ trả lời, đã dứt khoát cúp máy.
Nhưng trước lúc anh ta cúp điện thoại, từ bên đó truyền đến thanh âm vô cùng chói tai, giống như đang náo loạn chuyện gì đó.
Mộ Tiêu Dạ nhận cuộc gọi của Aldel xong, thái độ đầu tiên không phải là tò mò món quà đặc biệt kia là gì mà có chút bất đắc dĩ quan sát vẻ mặt của cô gái trong lòng mình.
Vốn dĩ anh định hôm nay sẽ ở nhà bồi An Nhiên hết một ngày, đến khi nào mưa tạnh mới thôi.
Nào ngờ, lại đột nhiên xảy ra biến cố không hề có trong cốt truyện, làm anh trở tay không kịp.
Không biết dưới hoàn cảnh ướt át, lạnh lẽo như thế này, cô có muốn tiếp tục làm nhiệm vụ hay không chứ đừng nói là hoàn thành đúng bổn phận của một pháp y mặc mưa mặc gió khám nghiệm. . Bạn đang đọc truyện tại == ТRUMtruyen .OR G ==
Ngay khi Mộ Tiêu Dạ đang định mở miệng hỏi ý kiến của An Nhiên, đã thấy hai mắt đang nhắm của cô chậm rãi mở ra, hàng mi dài cong vút theo động tác của cô mà hơi run lên.
Ánh mắt cô mơ màng, vẻ mặt mệt mỏi, cổ hơi hướng lên hôn một cái thật sâu lên môi anh, rồi hít một hơi thật sâu, cảm nhận mùi thơm nồng ấm trên người Mộ Tiêu Dạ.
Sau đó, ngồi thẳng dậy, đôi chân dài trắng nõn đặt lên đất, tay phải chỉnh lại áo ngủ bên ngoài của mình, bước từng bước đến phòng tắm.
Trước khi đóng cửa phòng tắm lại còn không quên tặng cho Mộ Tiêu Dạ một ánh mắt khiêu khích, môi anh đào khẽ mở: “Mộ Tiêu Dạ, anh không định đi làm à?”
Nói xong, cạch một tiếng.
Cửa phòng tắm đóng chặt lại.
Để một người đàn ông ngây ngốc ngồi trên giường.
Mộ Tiêu Dạ suy nghĩ vài giây, hiếm khi cười ra tiếng.
Lắc lắc đầu một cái, đứng dậy, dọn dẹp chăn gối tán loạn trên giường.
Tiếp theo mới vào phòng đựng quần áo, lựa một chiếc quần âu màu đen đơn giản, dài vừa tới cổ chân, kết hợp với một chiếc áo sơ mi màu lông chuột, cùng một đôi dày da chống nước cùng màu rồi mang tất cả ra ngoài đặt lên giường.
Sau đó, mới bình thản tìm một phòng tắm khác làm vệ sinh cá nhân.
Vừa đánh răng còn vừa nghĩ, với tính cách của cô, cho dù trời mưa cũng phải mặc một bộ đồ nào đó thật bắt mắt, nhưng như vậy sẽ rất bất tiện cho việc đi lại cũng như rất dễ dính bẩn, nên tốt nhất vẫn để anh chuẩn bị cho cô vậy.
Mà An Nhiên ngay khi bước ra khỏi phòng tắm đã bị bộ đồ tối màu trên giường thu hút tất cả mọi sự chú ý.
Ban đầu cô còn hơi cảm thấy khó chịu, không muốn mặc chúng nhưng đứng ngây người ở cửa hồi lâu, cuối cùng cô cũng không tình nguyện cầm bộ đồ mà Mộ Tiêu Dạ đã chuẩn bị đến phòng thay đồ.
Mặt khác, Mộ Tiêu Dạ sau khi đánh răng rửa mặt xong cũng thay một chiếc quần âu màu xám tro, bên trên mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, làm nổi bật lên đôi chân dài và bờ vai rộng của anh.
Nếu để An Nhiên và Mộ Tiêu Dạ đứng chung một chỗ, nhất định ai cũng sẽ nghĩ họ đang mặc đồ đôi.
Chuẩn bị xong tất cả, anh nhanh chóng vào bếp đổ sữa đậu nành đã nấu vào trong bình giữ nhiệt, sau đó thấy vẫn còn thời gian nên tiện tay làm thêm một phần sandwich nấm cùng một ít salad hoa quả đựng vào trong hộp để An Nhiên ăn trong xe, coi như bữa lỡ.
Cứ thế, hai người thong dong xuất phát đến Cục cảnh sát.
An Nhiên thì ngồi bên ghế phó lái, thưởng thức phần ăn Mộ Tiêu Dạ làm riêng cho mình.
Còn Mộ Tiêu Dạ thì chậm rãi lái xe, lâu lâu lại ăn đồ An Nhiên đút.
Không khí trong xe nhìn qua vô cùng ấm áp.
Khác hẳn với hơi lạnh từ màn mưa bên ngoài.
Và cả không khí ngột ngạt ở cục cảnh sát hiện tại.