[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 27: 27: Tiếng Nói Tử Thi 25



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc này, cánh cửa văn phòng lại lần nữa được mở ra.

Một người đàn ông xa lạ mặc tây trang chỉnh chu, mang theo mùi xạ hương(*) bước vào.

“Lạc Y, Nhiêm, hai người các cậu lại gây rối rồi! Muốn lão đại trách phạt?” Vừa qua khỏi cửa, anh ta đã lạnh giọng nói.

Sau đó, cũng không đợi Lạc Y và Nhiêm đáp lại, người đàn ông ấy đã bước đến chỗ Uông Minh, giơ tay ra: “Xin chào, tôi là Aldel, là một trong các thành viên mới được chuyển vào.

Tôi thay mặt lão đại xin lỗi tất cả mọi người vì những chuyện vừa rồi! Hy vọng đội trưởng Uông rộng lượng bỏ qua để không ảnh hưởng đến quá trình hợp tác của chúng ta sau này.”
Lời này của Aldel nghe qua thì rất có thành ý nhưng nếu để ý kĩ sẽ phát hiện Aldel đã làm chủ buổi giảng hòa này, việc tất cả bọn họ phải hợp tác với nhau là chuyện không thể chối cãi, nếu hiện tại Uông Minh không chấp nhận lời xin lỗi của Aldel thì sau này không những ảnh hưởng tới công việc mà danh tiếng của Uông Minh cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.

Xét về lợi ích, hai bên hòa thuận sẽ là cách tốt nhất cho Đội điều tra đặc biệt, còn nếu hai bên không thể hòa thuận thì đám Mộ Tiêu Dạ cũng không thiệt gì bởi bọn họ đã làm hòa trước nhưng đối phương không chấp nhận thì bọn họ đành chịu, ngược lại đối với Đội điều tra thì bọn họ sẽ mang tiếng xấu trên người, thậm chí còn đắc tội với thượng cấp.

Vì thế, nếu không ngốc Uông Minh nhất định sẽ lựa chọn phương án giảng hòa, nhận lời xin lỗi này.

Và đúng như Aldel dự đoán, Uông Minh sau khi đánh giá cả người Aldel một lượt liền giơ tay bắt lấy tay Aldel, cũng lui một bước làm hòa: “Xin chào! Lỗi cũng một phần do tôi quá kích động.

Tôi đã nghe Cục chưởng Chung nhắc đến việc các anh sẽ chịu sự quản lý trực tiếp của Mộ tiến sĩ nhưng lại quên mất.

Hy vọng sau lần gặp mặt đầu tiên không quá tốt đẹp này, chúng ta vẫn hợp tác tốt!”
“Đương nhiên.” Aldel nheo đôi mắt phượng của mình lại.

“Đội trưởng Uông đã khách sáo, tôi hiểu được tính tình của Nhiêm và Lạc Y, anh không cần nói giùm bọn họ đâu, tôi nhất định sẽ báo cáo với lão đại, để anh ấy trách phạt bọn họ.” Còn lão đại có quản hay không thì tôi không chắc, Aldel âm thầm nghĩ.

Có Aldel đứng ra giảng hòa, hai bên đã hạ hỏa hơn không ít, không còn không khí giương cung bạt kiếm như ban đầu nữa.

Mà nói đến cũng hay, từ khi Aldel bước vào, Lạc Y và Nhiêm đều đứng yên như tượng không giám nhúc nhích dù chỉ một chút giông hệt một đứa trẻ làm sai rồi bị người lớn bắt gặp.

Cả hai đều vô cùng ăn ý lui sát về góc phòng, cố gắng để Aldel không nhớ tới bọn họ.

Bất quá, đã để bọn họ thất vọng, sau khi làm quen với Uông Phi và mọi người trong phòng, Aldel liền quay người nhìn về phía Lạc Y và Nhiêm, khóe môi khẽ cong.

Nhìn nụ cười của Aldel cả người Lạc Y và Nhiêm đều run lên, miệng lẩm bẩm, ác ma, ác ma.

Aldel thấy thế, cũng không có phản ứng gì, chỉ vẫy tay gọi bọn họ đến cạnh mình, rồi giới thiệu với bọn Uông Minh:
“Cái người vừa nãy vô ý ra tay với đội trưởng Uông là Lạc Y, cậu ấy tuy nhỏ tuổi, tính tình có hơi nóng nảy nhưng là tay đấm lợi hại nhất của cục An ninh, có khả năng truy tìm dấu vết vô cùng đặc biệt.”
“Còn đây là Tỉnh Nhiêm, cậu ấy là bách khoa toàn thư của chúng tôi, là một thiên tài trong lĩnh vực máy tính, chỉ có cái rất bao che người nhà và hơi độc miệng một chút.”
Nghe Aldel nói, bốn người Trương Phiên, Dương Miên, Triệu Cường và Tiêu Nhã âm thầm khinh bỉ.

Hơi độc miệng một chút?
Là rất độc miệng mới đúng!
Cái miệng đó của Tỉnh Nhiêm có thể tức chết người khác bất cứ lúc nào.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, âm thầm trao đổi.

Chỉ duy nhất mình Uông Minh là chú ý tới việc khác.

Người anh ta có hứng thú là Aldel, người này nhìn bề ngoài thì giống một thân sĩ quý tộc thời xưa, vừa khóe léo trong giao thiệp vừa chu đáo, ân cần.

Nhưng thực chất tất cả những gì anh ta nói đều có ẩn ý của nó, anh ta luôn mở ra một cánh cổng để dắt người ta vào mê cung đã được anh ta thiết kế, sau đó lại chỉ đường để người ta đưa ra lựa chọn như anh ta mong muốn.

Điển hình là lần xin lỗi và giới thiệu vừa rồi.

Aldel quả thật đã nói ra sở trường của mấy người Lạc Y nhưng chỉ là bề nổi…!
Vì thế, vừa nhìn Aldel, Uông Minh vừa như bâng quơ hỏi: “Còn anh thì sao? Trong nhóm anh phụ trách mảng nào?”
“Tôi hả?” Aldel mỉm cười, tự chỉ vào mình.

“Tôi chỉ phụ trách giao thiệp với bên ngoài thôi.”
“Vậy sao?” Uông Minh cao giọng.

“Phải! Đúng ra tôi chuyên về mô phỏng tâm lý, nhưng hiện tại đã có lão đại nên tôi chuyên phụ trách vấn đề giao thiệp và hỗ trợ điều tra.” Aldel vẫn mỉm cười, từ tốn trả lời.

Nhìn khuôn mặt và câu trả lời của Aldel, biết không thể moi tiếp thông tin từ anh ta, Uông Minh khụ khụ vài tiếng, chuyển sang chủ đề khác.

“Mộ tiến sĩ đâu rồi? Từ ngày hôm qua anh ta nói có việc bận, đến giờ vẫn chưa trở về văn phòng, anh ta có biết hôm nay mọi người tới nhậm chức không?”
“À…khụ…!khụ…!lão đại….” Nhắc đến Mộ Tiêu Dạ, thái độ của Aldel liền thay đổi, có chút mất tự nhiên nói, “Sáng nay qua nhà lão đại tôi mới biết tối hôm qua lão đại đã dọn hành lý sang nhà người khác, tôi có gọi nhưng điện thoại vẫn luôn ở chế độ chờ, không có ai bắt máy.”
“Vậy sao?” Uông Minh nghe chuyện Mộ Tiêu Dạ chuyển nhà thì có hơi ngạc nhiên, vì theo như anh ta được biết thì Mộ Tiêu Dạ đã đi nước ngoài được mười năm, vì thân phận của anh ta mà tất cả các mối quan hệ lúc trước đều phải chấm dứt, hiện tại mới trở về nước hai ngày, lại không ở nhà cũ mà chuyển sang nơi khác?
Uông Minh có chút tò mò: “Có biết Mộ tiến sĩ ở cùng ai không?”
Aldel bất lực lắc đầu: “Tôi chịu.”
Chính Aldel cũng cảm thấy khó hiểu, không biết lão đại nhà mình đã bỏ đi đâu, lại để mấy đứa con bọn họ ở lại lạc lõng giữa dòng đời.

Nếu như Aldel biết lão đại của bọn họ vì mỹ nhân mà quên mất đồng đội nhất định sẽ la lớn hai tiếng “hôn quân.”
Nhưng đây là chuyện của sau này.

…!
(*) Xạ hương (麝香): là một lớp các chất thơm được sử dụng để làm thành phần cơ sở cho nước hoa.

Xạ hương bao gồm chất dịch tuyến từ động vật như hươu xạ, nhiều thực vật tỏa ra mùi hương tương tự, và các chất nhân tạo có mùi tương tự.

Tên gọi Xạ hương là bắt nguồn từ chất có mùi hương lan tỏa thu được từ tuyến của hươu xạ đực.

Chất này được sử dụng như một chất định hương nước hoa từ thời cổ đại và là một trong những sản phẩm động vật tốn kém nhất thế giới.

Tên gọi (musk) khởi nguồn từ nhiều ngôn ngữ, trong tiếng Hy lạp cổ đại μόσχος moskhos, từ tiếng Ba Tư mushk, từ tiếng Phạn muska-s “tinh h0àn”, từ tiếng Latin mus “con chuột” (có lẽ vì thế mà tên gọi tương tự nhau; xem bài cơ bắp).

Tuyến hươu được cho giống như bìu đái.

Tiếng Đức có từ ngữ Moschus, từ một dạng M.L.

trong từ ngữ Hy Lạp cổ.

Tiếng Tây Ban Nha có từ ngữ almizcle, biến thể của “al misk” (nghĩa là xạ hương), từ ngữ Ả Rập, từ tiếng Ba Tư.

Áp dụng cho nhiều loại thực vật và động vật có mùi tương tự (e.g.

musk-ox, bò xạ hương, 1744) và được dùng cho những chất thơm có mùi tương tự, mặc dù cấu trúc hóa học thường khác nhau.

Cho đến cuối thế kỷ 19, xạ hương tự nhiên vẫn được sử dụng rộng rãi cho công nghiệp hoa mãi đến khi động cơ đạo đức và kinh tế dẫn đến việc dùng xạ hương tổng hợp, chất liệu mà hiện nay chỉ sử dụng độc quyền.

Hợp chất hữu cơ chủ yếu tạo nên mùi đặc trưng của xạ hương là muscone.

Hiện đại, vỏ xạ hương tự nhiên được dùng trong đông y.

Hiện tại, xạ hương được chia thành những lợi như sau:
Xạ hương cầy hươngXạ hương hải ly.Long diên hương (Thành phần có trong hệ tiêu hóa của cá Nhà Táng).Xạ hương hươu xạ.

Xạ hương được coi là “xương sống” của ngành công nghiệp nước hoa, giữ vai trò là lớp hương nền, và định hương cho những hương liệu khác, tạo sự lôi cuốn, gợi cảm, hấp dẫn người khác giới.

Các chuyên gia trong lĩnh vực nước hoa nhận xét mùi xạ hương trong nước hoa chính là mùi của sự nhục d*c.

Nhờ những bàn tay “ma thuật” của những nhà sáng chế, xạ hương khi được kết hợp cùng với từng mùi hương khác nhau theo một tỷ lệ thích hợp, sẽ tạo cho mỗi mùi hương một nét quyến rũ riêng, khiến chúng trở nên sống động, khác biệt và sống trên da thịt dài lâu, và nhờ hơi nóng của cơ thể, xạ hương trở nên “thiên biến vạn hóa”, lan tỏa hương thơm, thành mùi hương đặc trưng của mỗi người, có khi quyến rũ, bí ẩn, khi lại mê hoặc, ám ảnh và có lúc lại trở nên “ngông cuồng, khó nắm bắt.

Những chai nước hoa cực phẩm khi có thành phần xạ hương:
Nước hoa nữ Chanel No.5 EDP
Sự kết hợp của mùi xạ hương với những thành phần khác đã tạo thành hương thơm tinh tế, cuốn hút, gợi cảm khó cương lại của chai nước hóa đình đám này.

Nước hoa Jadore Dior
Mùi xạ hương trong chai nước hoa được kết hợp với hương thơm của những loại hoa quý.

Cảm nhận của bạn khi ngửi thấy mùi hương nước hoa này đó là sự ngọt ngào, nữ tính, bí ẩn, quyến rũ.

Nước hoa Giorgio Armani EDT
Đây là chai nước hoa có sự pha trộn hoàn hảo giữ mùi xạ hương, gỗ và hương cam quýt.

Chai nước hoa mang đến độ lưu hương lâu với mùi hương nồng nàn, mềm mại có thể làm say đắm bất cứ ai
.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
[Xuyên Nhanh] Ký Chủ Thật Không Đơn Giản

Chương 27: Tiếng nói tử thi (26)



Mà hai nhân vật chính trong câu chuyện của bọn họ lúc này đang còn nằm trong chăn ấm nệm êm, vẫn chưa muốn rời giường.

Tối qua, sau khi thành công leo lên giường của An Nhiên, Mộ Tiêu Dạ vô lại dù bất cứ giá nào cũng không chịu sang phòng cho khách ngủ.

Cứ thế dùng da mặt dày còn hơn mặt đường của mình ôm chầm lấy An Nhiên, không cho cô rời đi, bắt cô ngủ trong vòng tay của mình.

Ban đầu An Nhiên còn thừa sức để giãy giụa nhưng qua một lúc lâu biết không thể nào thắng được Mộ Tiêu Dạ, cô đành dùng vẻ mặt không tình không nguyện đối diện với anh, đồng thời trực tiếp giơ tay ôm chầm lấy cổ anh, khiến mình chui tọt vào lồng ngực rộng lớn của ai đó.

Hai người quấn chặt nhau, không chút khoảng cách, trải qua một đêm dài.

Đến sáng nay, mới sáu giờ sáng Mộ Tiêu Dạ đã chậm rãi mở mắt theo đồng hồ sinh học hằng ngày, nhưng đập vào mắt anh không phải căn phòng đơn sắc xa lạ mà là mái tóc đen tuyền mượt mà của ai kia. Mộ Tiêu Dạ nhìn gương mặt trắng nõn như hột gà của An Nhiên một lúc rồi nhịn không được đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ.

Bất quá động tác của anh lại dường như đã làm phiền đến giấc ngủ của An Nhiên.

Chỉ thấy, An Nhiên thản nhiên cọ cọ mái tóc rối bù của mình vào lồng ngực rắn chắc của Mộ Tiêu Dạ, sau đó cả người xê dịch lại nguồn nhiệt ấm áp bên cạnh, một tay ôm ngang eo của anh, một tay đặt lên gối, chân phải gác thẳng lên người của Mộ Tiêu Dạ.

Tư thế ngủ có thể nói là vô cùng khó coi.

Nhưng vào mắt của Mộ Tiêu Dạ lại trở thành bộ dáng đáng yêu, mềm mại mê người.

Nhìn bầu trời bên ngoài âm u, mưa bay trắng xóa, Mộ Tiêu Dạ vốn đã không muốn đánh thức An Nhiên, lại càng kiên định hơn, anh kéo phần chăn bông bị cô đá rớt một nửa xuống đất lên, cẩn thận đắp lên người cô, chỉ để lộ lại hai mắt và sống mũi cao hoàn mĩ.

Tiếp theo cũng nhắm hai mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu lắm rồi, kể từ khi đến thế giới này, anh chưa từng có giấc ngủ nào yên bình như hôm nay…

Trong khi, hai người đang say sưa say giấc, hệ thống Tiểu Hoa mới trở lại sau thời gian ngắn củng cố kiến thức chưa được nửa ngày, đang hí ha hí hửng tự tin có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao, an toàn giữ gìn sinh mạng, thành công chia rẽ mối quan hệ của nam chính và ký chủ nhà mình thì lại phải chứng kiến một màn cẩu lương vô cùng chói mắt, khiến nó tiếp tục bước lên con đường hoài nghi nhân sinh.

Sao… sao… chỉ có một tối ký chủ đã lên giường với nam chính rồi?

Nó chỉ mới rời đi chưa được một ngày mà!

Nó còn chưa kịp áp dụng những chiêu thức diễn ra trong mấy tập tiểu thuyết “Tổng tài ác ma tha tôi đi”, “Ký sử ngược tra của bạch nguyệt quang”,… mà!

Còn chưa kịp cứu lấy mình… mà… đã không còn đường lui rồi!

Nó… nó… nó…hức.. hức.. hức…

Nó… không… muốn chết!

Hức… hức… nó…

Đang lúc hệ thống thút tha thút thít đau khổ vì số phận tương lai của mình thì có một lực lượng bỗng nhiên ập đến, cưỡng chế kéo nó đến một không gian biệt lập khác.

Bên trong cũng có cây xanh và mọi thứ như ở ngoài nhưng linh khí lại vô cùng sung túc, là nơi thiên thời địa lợi dành riêng cho người tu hành.

Nếu Tiểu Hoa giữ được bình tĩnh nó sẽ phát hiện ra đây chính là khu rừng ban đầu nơi An Nhiên và nó xác định liên kết.

Thế nhưng, hiện tại không nói đến việc tâm tình vô cùng buồn bã vì sắp lìa xa cõi đời chỉ cần dựa vào sự vui mừng vì có được thân thể đã khiến nó vứt hết tất cả mọi chuyện ra đằng sau.

Tiểu Hoa vui mừng nhìn thân thể nhỏ nhắn, gương mặt siêu suất của mình qua dòng suối ở trước mặt, vừa đưa tay sờ, vừa trầm trồ: [mình thật đẹp, thật soái…!]

Người đàn ông nào đó đang ở phía xa bước lại, nghe thấy lời này, hai chân hơi ngừng lại, khuôn mặt có chút bất đắc dĩ: “…”

Đến khi bản thân cách Tiểu Hoa khoảng năm bước chân, người đàn ông mới lên tiếng: “Tiểu Hoa.”

Nghe tiếng gọi quen thuộc, hệ thống giật bắn mình, ngây ngẩn một lúc lâu, rồi mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng xoay người, hai tay ôm quyền, hành lễ: “Chủ nhân.”

Hệ thống vì nhớ đến khung cảnh ký chủ ôm chặt nam chính mà không dám ngước mặt lên nhìn chủ nhân nhà mình, chỉ sợ chủ nhân đã phát hiện ra lỗi lầm của nó mà trực tiếp tiễn nó về với hư không, giọng nói ngọt ngào ngày nào cũng do đó mà run rẩy không ít.

Người đàn ông kia nhìn cả cơ thể nhỏ bé run cầm cập trước mặt, nụ cười bên khóe môi hạ xuống, ánh mắt lạnh lẽo, ra lệnh: “Ngước mặt lên.”

Ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác không thể không tuân theo, Tiểu Hoa thấy tình hình không ổn, chậm rãi ngước khuôn mặt nhỏ lên.

Khác hẳn với những gì sợ hãi trong lòng, vừa nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của người đàn ông, hai mắt hệ thống trợn trừng, miệng lắp bắp: “Mộ… Tiêu… Dạ.”

Nó cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ mà giơ tay tự véo má mình!

A! Đau quá!

Là thật!

Sao lại có thể như vậy chứ?

Sao nam chính lại biến thành chủ nhân của nó rồi?

Nhìn biểu tình ngây dại và động tác của hệ thống, người đàn ông chỉ lắc đầu nhẹ.

Đúng vậy, vị chủ nhân trong miệng hệ thống kia chính là nam chính Mộ Tiêu Dạ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.