Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Cô thành thật trả lời.
“Ừ.”
Lục Thiệu Khiêm rũ mắt cười cười, trong đôi mắt như vực đen sâu không thấy đáy nhanh chóng xẹt qua một tia sắc lạnh.
“Hạng mục này, vốn dĩ là thứ ván đã đóng thuyền của An Hòa.”
“…Là như vậy sao.”
Hạng Tinh ngược lại nghe hiểu, bừng tỉnh gật đầu, “Cho nên, là chị ta đoạt đồ của Thiệu Khiêm.”
Đối với kết quả như vậy, cô cũng không cảm thấy kỳ quái.
Nguyên chủ và chị gái của nguyên chủ, đều là nhân vật vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn tàn nhẫn.
“Đúng vậy.”
Lục Thiệu Khiêm di chuyển con chuột, lại mở ra một video.
Đây là một đoạn phim tư liệu tuyên truyền mô hình xây dựng có độ chính xác cao, nhìn từ địa hình, là cùng một vị trí với video cắt băng vừa rồi.
Nhưng video mới này, trải qua quá trình phủ mưa, tuyết, ánh sáng, thảm thực vật, phảng phất giống như cải tạo ra sự sống mới.
Non xanh nước biếc, trăm hoa nở rộ, phảng phất thép trong rừng rậm là một mảnh nhân gian tiên cảnh.
“Thích không?”
Nam nhân vẫn như cũ áp gần vành tai của cô gái nhỏ, cười nhẹ hỏi.
Anh dừng một chút, lại giống như tranh công, nói tiếp, “Mỗi một bức này đều là tôi thiết kế.”
Hạng Tinh đã sớm xem đến ngây ngốc.
Cô không có một chút sức chống cự với loại thiên đường hưởng phúc xinh đẹp, nhìn qua liền tràn đầy hạnh phúc này.
Chỉ biết ngơ ngác gật đầu: “Ừm, rất thích.”
Nam nhân nghe vậy, ý cười càng sâu.
“Thích, tôi liền cướp nó về.”
Anh lẩm bẩm một câu không ai có thể nghe thấy.
Con ngươi khẽ động, môi đỏ hơi cong, con chuột chợt di chuyển đến video một bãi cỏ rộng lớn.
Tiếp tục hỏi, “Nơi này của tôi còn thiếu một tòa hoa viên, Tinh Nhi cô nói xem, chúng ta nên trồng loại hoa nào?”
“Ừm…”
Hạng Tinh nghiêng đầu, rất nghiêm túc mà nghĩ nghĩ.
Mắt hạnh ướt mềm đột nhiên nổi lên ánh sáng rực rỡ, không khỏi quay đầu nhỏ lại, có chút chờ mong mà nhìn Lục Thiệu Khiêm.
Đôi môi phấn nộn như thạch trái cây mím lại, rất cẩn thận mà thử hỏi, “Tôi, tôi thích hoa cẩm quỳ, chúng ta có thể trồng hoa cẩm quỳ không?”
“Được, vậy trồng hoa cẩm quỳ.”
Nam nhân không chút do dự gật đầu.
Ngay sau đó đưa điện thoại nội tuyến trong tay lên.
…
Vài ngày sau.
Hạng thị.
“Bang!”
Hạng Dương phẫn nộ ném mấy phần văn kiện lên trên người trợ lý ở bên cạnh, suýt chút nữa làm cô gái mảnh mai kia ngã xuống.
“Đây là tình huống gì? Tại sao lại bị kiểm tra đo lường chất lượng thổ nhưỡng không hợp cách?!”
Hạng Dương vươn ngón tay ra, nặng nề mà điểm lên máy tính bảng trên bàn.
Trong màn hình là một tin tức.
Đại khái nội dung là, có người báo cáo, Hạng thị mới vừa ký xuống hạng mục bất động sản Hồ Quang Sơn Thủy —— hồ Dương Sơn, không chỉ có bao nhiêu chỗ tồn tại đất cát rời rạc, mà dưới mặt đất càng có đường sông còn sót lại từ thời cổ, làm cho cấu tạo và tính chất của đất mềm xốp.
Nói một cách đơn giản, cũng không thích hợp dùng để khai phá địa ốc.
Người báo cáo này càng ở trên các loại mạng xã hội công kích Hạng thị bốn phía, chỉ trích Hạng thị biết rõ tồn tại vấn đề, vẫn như cũ muốn xây dựng bất động sản ở đó, là không phụ trách với các hộ gia đình tương lai.
Dẫn đến bị tuyên truyền đến mức làm nổi bật bất động sản Hồ Quang Sơn Thủy, trong một đêm biến thành đối tượng chúng võng hữu* chống lại theo trào lưu.
[* 网友 (Võng hữu): bạn trên mạng.]
Hạng Dương căn bản nghĩ không rõ, vì sao sẽ không hợp cách.
Cô ta có một bản kiểm tra đo lường, nhưng tất cả đều là Tô Thanh Triết lấy còn nguyên từ An Hòa.
Nếu lúc trước An Hòa có thể vượt qua xét duyệt kiểm tra chất lượng, thì tại sao Hạng thị của cô ta lại không được?!
Hạng Dương càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, dứt khoát gọi điện thoại cho Tô Thanh Triết.
“…Hạng Dương tỷ, tôi cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.”
Nghe Hạng Dương tự thuật xong, vẻ mặt Tô Thanh Triết cũng bất đắc dĩ.
Hắn ta còn chưa kịp xuất viện, đã bị Lục Thiệu Khiêm phê duyệt kỳ nghỉ dưỡng thương một đoạn thời gian thật dài, ngay cả công ty cũng không thể quay về.
——
Hoa cẩm quỳ
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)