Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Nhưng mà.
Tô Thanh Triết cẩn thận hồi tưởng lại một chút tình huống đêm đó.
Giản Giản nói đúng, đêm đó ánh mắt Hạng Tinh nhìn hắn ta, vô cùng xa lạ.
Tình yêu cố chấp đến kiên quyết lúc trước, tựa như bị gió thổi bay tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa.
Nghĩ đến đó, Tô Thanh Triết đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Nghĩ đến Lục Thiệu Khiêm không hiểu sao cũng cắm một chân vào, hắn ta càng nghĩ trăm lần cũng không hiểu.
Cuối cùng ngồi dậy: “Không được, anh phải sớm trở về công ty một chút để nhìn xem.”
“A?”
Bạch Giản khó hiểu, “Nhưng chân của anh…”
“Anh lo lắng Hạng Tinh làm như vậy là có mục đích, cô ta muốn động tay động chân với An Hòa.”
Tô Thanh Triết cắt ngang lời của Bạch Giản, nghiêm túc nhìn cô ấy.
Nhìn đến khi trong lòng cô ấy cuối cùng cũng mềm nhũn, gật gật đầu: “Được rồi, em đi tìm bác sĩ đến đây, trước tiên kiểm tra lại cho anh.”
Nói xong, Bạch Giản liền quay người bước ra khỏi phòng bệnh.
Đứng ở trước cửa, cô ấy giống như nghĩ đến gì đó, không khỏi dừng bước lại.
Lặng lẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy hai mắt Tô Thanh Triết nhìn chằm chằm vào ảnh chụp Lục Thiệu Khiêm và Hạng Tinh trên máy tính bảng, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, nắm chặt đến mức có chút run run.
Ánh mắt hắn ta, đều là thần sắc cô ấy không thể hiểu rõ.
Cô ấy đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Hạng Tinh rốt cuộc không quấn lấy Thanh Triết nữa, Thanh Triết có lẽ nên rất vui vẻ mới đúng.
Nhưng bây giờ lại như vậy…
Cô ấy cảm thấy có chút mơ hồ.
Càng không dám suy nghĩ theo hướng nào đó.
Đành phải lắc lắc đầu, khôi phục lại suy nghĩ ban đầu, bước về phía phòng của bác sĩ.
…
Lục Thiệu Khiêm dẫn theo Hạng Tinh bước vào tập đoàn An Hòa.
Vừa mới ra khỏi thang máy, Hạng Tinh ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của các nhân viên tập đoàn An Hòa.
Nhìn đến cô có chút ngượng ngùng, không khỏi di chuyển ra sau lưng Lục Thiệu Khiêm.
Tuy rằng, các nhân viên đều đã biết chuyện mua toàn bộ vé số và làm từ thiện, biết được nhị tiểu thư Hạng gia thông đồng với Lục đổng nhà bọn họ.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn cảm thấy lòng tràn đầy khiếp sợ.
Phải biết rằng, vị nhị tiểu thư này đến An Hòa, cũng không phải chuyện một lần hai lần.
Chẳng qua, đối tượng cô theo đuôi lúc trước là Tô tổng.
Hiện tại bề ngoài giống như một bước lên mây, lại lên cao một giai cấp không nói…
Nhưng vì sao dáng vẻ của cô thoạt nhìn có vẻ như vô cùng xa lạ với nơi này vậy?!
Ngay cả trợ lý của tổng tài —— An Nhã tỷ, từng vì rót cà phê cho Tô tổng bị Hạng Tinh nhìn thấy, mà bị cô phun máu chó đầy đầu, lúc đi ngang qua, cũng được Hạng Tinh ngọt ngào hiện tại gật đầu chào hỏi…
An Nhã tỷ người ta kinh sợ đến nỗi hóa đá ở cửa, nhanh chóng hóa đá trong mười phút.
Đến lúc này, các nhân viên quyết đoán phủ định cách nói Hạng Tinh hạ thuốc mê hoặc Lục đổng.
Có lẽ Lục đổng nhà bọn họ đã làm gì cô gái người ta, nên mới có thể đột ngột thay đổi phong cách như vậy…
Trong một loạt ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng được, Hạng Tinh ngoảnh mặt làm ngơ, đi theo Lục Thiệu Khiêm vào văn phòng của hắn.
“Tùy tiện ngồi.”
Lục Thiệu Khiêm rất tùy ý mà ra lệnh, sau đó liền ngồi xuống trước máy tính làm việc, bắt đầu bận rộn giải quyết công việc của mình.
Hạng Tinh gật gật đầu, có chút mất tự nhiên ngồi ở trên sô pha.
Nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút.
Trong văn phòng vô cùng an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng gõ bàn phím của Lục Thiệu Khiêm, cùng tiếng bước chân mơ hồ bên ngoài.
Hai loại âm thanh kết hợp với nhau, tạo thành một loại giai điệu không hiểu sao lại cảm thấy nhẹ nhàng thư thái.
Cô nghe đến nỗi có chút mơ màng sắp ngủ.
Không nhịn được hơi nheo đôi mắt ướt mềm đang buồn ngủ, chợt có chút lắc lư, ngủ gà ngủ gật…
“Bang!”
Đầu nhỏ vô tình đụng phải bình hoa lớn bên cạnh sô pha, cô không khỏi giật mình một cái, phục hồi tinh thần lại.
Cố gắng hít hít mũi làm bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Lại đột nhiên cảm thấy, có một đạo ánh mắt nóng rực quái lạ, dường như đang dừng trên sườn mặt cô.
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)