[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 10%.]
[Tại sao tao không hề cảm thấy thoải mái khi Fatemeter của anh ta tăng lên chứ? Tao chỉ cảm thấy tao bị chơi đùa ở đây…]
Lĩnh Khải nhặt lên 4 hạt kết tinh và tung nó trong lòng bàn tay, “Tôi thực sự không hiểu tại sao con người lại có thể làm nhiều thứ từ hạt này như vậy nhỉ? Tôi thậm chí có thể tạo ra loại hạt chất lượng tốt nhất, ngài có muốn không?”
“Không, tôi biết rằng cậu chỉ muốn xoay tôi vòng vòng thôi, mọi thứ cậu làm đều sẽ phải nhận quả báo.”
“Ah, ngài hiểu tôi thật đấy.” Lĩnh Khải bật cười. Anh ném mấy hạt kết tinh cho Vân Ngọc và bước xuống cầu thang, “Năm hạt kết tinh của thây ma “ánh sáng” là quá đủ cho chuyến đi lần này, đúng chứ? Tôi cá với ngài là sẽ không còn con thây ma “ánh sáng” nào lảng vảng ở đây đâu.”
Vân Ngọc gật đầu và theo sau Lĩnh Khải. Họ di chuyển xuống những tần dưới và kêu gọi đoàn đội trở về thành phố. Mọi người vô cùng ngạc nhiên khi thấy những 5 hạt kết tinh của thây ma “ánh sáng” trong tay Chủ tịch Nhu, họ ca ngợi cậu hết lời.
“Chủ tịch Nhu thật là lợi hại! Ngài có thể đánh bại được cả năm con thây ma “ánh sáng mà không cần phá hủy bất cứ thứ gì. Tôi chắc rằng ngài thậm chí còn có thể đánh bại được bất cứ con thây ma mạnh mẽ hơn thế.”
“Đúng vậy, Chủ tịch Nhu là một người vô cùng lợi hại.”
Chủ tịch Nhu chẳng nói một lời nào mà chỉ im lặng vào xe. Cậu thậm chí còn quá mệt mỏi để nở một nụ cười, đặc biệt khi Đế vương zombie, Lĩnh Khải cũng bước vào xe một cách vênh váo không hề có chút tôn trọng nào. Lĩnh Khải nhếch mép khi nghe những lời mỉa mai của những người ngoài kia, rằng anh không làm được gì trong khi Chủ tịch Nhu phải vật lộn vất vả để lấy được số hạt kết tinh đó.
Thực tế, bọn họ chỉ đang ghen tị bởi vì tên tân binh này có thể tiếp xúc gần gũi với Chủ tịch Nhu đến thế và thậm chí còn được ngồi chung xe của chủ tịch, ít nhất Phó chủ tịch Bích còn là một người chữa lành vết thương và chăm soc cho Nhu Lan, không giống như tên vô dụng Lĩnh Khải.
Lĩnh Khải cười mỉa mai trước những người bàn tán về anh. Anh chẳng quan tâm nhiều, nhưng anh thật sự thất buồn cười, vì sự tôn thờ tuyệt đối của họ dành cho Nhu Lam như thể cậu ta là một vị thần.
“Ngài nổi tiếng thật đấy. Mạnh mẽ, điển trai, giàu có, nhưng có vẻ dường như ngài không có lấy một người tri kỷ. ngài quá tâm huyết cho thứ công việc chết tiệt này nhỉ.” Lĩnh Khải lại lần nữa chế nhạo Vân Ngọc. Anh nắm lấy chiếc cằm thon gọn của vị chủ tịch và nói, “Ngài đã phải lòng với vị phó chủ tịch, Bích Hà?”
“Vô nghĩa.”
[Tôi cũng mong vậy lắm, Lĩnh Khải. Tôi muốn yêu đương với Bích Hà. Nhưng cái thân thể này lại là thân thể ba mươi tuổi đầu mà không thể…]
[Pupa: Cậu cũng 19 tuổi trong thế giới thực rồi còn gì. Chỉ cần 11 năm nữa là cậu cũng sẽ như vậy thôi.]
[Này! Tao chắc chắn rằng tao sẽ mất zin trước tuổi 30.]
[Pupa: Với ai?]
[H- Hàn Diệp….]
[….]
“Ah? Ngài không yêu vị phó chủ tịch sao? Tệ quá. Tôi có thể tống tiền ngài nếu ngài yêu cậu ta mà..” Lĩnh Khải thở dài. Anh ta ngả người ra sau và gác chân lên chiếc ghế lái như đã từng. Sau đó nhắm mắt và từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nhu Lan nhìn chằm chằm vào ‘con người’ này. Cậu biết rằng cậu không thể gϊếŧ tên đế vương Zombie này, nhưng cậu thật sự rất lo lắng với những hành động không thể đoán trước được của anh ta. Đặc biệt khi họ đang trở về thành phố.
Cậu cố gắng ngồi thẳng lưng, lo sợ rằng Lĩnh Khải sẽ làm gì đó với người của mình khi cậu dám nơi lỏng cảnh giác. Lĩnh Khải thấy một chút khó chịu, cảm thấy như anh đang ngủ bên cạnh một con robot.
Lĩnh Khải chôn đầu vào vai Nhu Lan và ngáp ngắn ngáp dài. Nhu Lan rùng mình, cơ thể cứng ngắc như một cục kim loại. Lĩnh Khải khó chịu vỗ vai cậu. Cơ thể Nhu Lan lập tức mềm oặt, mềm mại như một cục thạch, thân thể cường tráng liền trổ thành gối đầu giường cho Lĩnh Khải.
“Nào, thả lỏng một chút đi. Tôi sẽ không gϊếŧ ngài sớm như vậy đâu.” Lĩnh Khải tựa vào lòng Vân Ngọc rồi cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.
[Anh ta ngủ say thật đấy.]
[Pupa: Ding! Fatemeter tăng lên 15%]
[Chờ đã… Tao đã làm gì?]
[Pupa: Cậu đã trở thành gối của anh ta. Làm tốt lắm.]
Lĩnh Khải đã ngủ thiếp đi. Dù không cần ngủ nhưng thỉnh thoảng anh vẫn chợp mắt. Điều đó khiến anh ảo tượng được thật sự trở thành một con người, Một ảo tưởng chẳng thể thành sự thật.
‘Chà, chiếc gối này khá thoải mái.’
Họ quay trở lại thành phố vào buổi tối. Nhu Lan mặc kệ Lĩnh Khải vẫn đang say giấc trên xe và tức tốc đến nhà Bích Hà. Nhu Lan gõ cửa vài lần cho đến khi cửa được mở khóa từ bên trong.
“Chủ tịch Nhu…” Bích Hà cúi đầu đáng thương. Cậu chàng đẹp trai, hiền lành trông tái mét đến chết người, cậu ta mặc bộ đồ ngủ trông vô cùng nhếch nhác, “Thứ lỗi cho tôi vì sự nhếch nhác này, xin mời vào…” Bích Hà loạng choạng đi vào bếp pha trà cho Nhu Lan.
Nhu Lan bắt lấy vai Bích hà, bế cậu đến sô pha, “Cậu không nên ép mình như thế. Đã có chuyện gì xảy ra?”
“Tôi—” Bích Hà ngẩng đầu lên, cậu muốn nói hết tất thảy về những gì Lxnh Khải đã làm với cậu, nhưng sau đó, cậu hốt hoảng khi Lĩnh Khải đã xuất hiện sau lưng Nhu Lan từ bao giờ. Đôi mắt cậu mở to, cơ thể cậu run lên khi chỉ vào người đàn ông phía sau Nhu Lan.
“L-Lĩnh Khải… không hề đơn giản đâu.. Chủ tịch Nhu–”
Lĩnh Khải bật cười khi liếc nhìn Nhu Lan. Thân thể cậu lập tức trở nên mềm nhũn ngã uỵch xuống sàn. Cậu trừng mắt nhìn Lĩnh Khải, “Cậu!”
“Hm? Có phải tôi đã phá vỡ khoảnh khấc ân ái của các người không?” Lĩnh Khải nhún vai. Anh ngồi xuống cạnh Bích Hà đang run rẩy. “Sao cậu lại sợ vậy? Tôi chỉ cho cậu một chút tinh túy của tôi thôi. CHủ tịch Nhu uống nhiều hơn vậy mà ngài vẫn khỏe đấy thôi.”
Bích Hà tỉnh táo ngay lập tức khi Lĩnh Khải cố gắng chạm vào cậu. Cậu lùi lại giữ khoảng cách nhất với Lĩnh Khải và kéo Nhu Lan ra xa. Nhưng ngay sau đó nhận nhảna rằng cơ thể của Nhu Lan cứng đờ như một người đã… chết.
“Anh đã làm gì với chủ tịch Nhu?!!”
“Tôi đã nói rồi mà, ngài ấy đã uống không ít tinh túy của tôi. Hiện tại có thể nói, ngài đây thuộc về tôi rồi.”
Bích Hà cắn môi, cậu hít một hơi thật sâu và cố gắng chữa lành cho Nhu Lan. Nhưng Nhu Lan đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu và siết chặt, “C-Chủ tịch Nhu?”
“Xin lỗi Bích Hà. Tôi Không thể kiểm soát được cơ thể của mình.”
Bích Hà nhăn mặt vì đau đớn, Nhu Lan có thể sẽ bóp nát cổ tay cậu mất.
[Không! Tao không muốn làm tổn thương Bích Hà!]
[Pupa: Tại sao? Cậu ta về mặt kỹ thuật là tình địch của cậu trên thế giới này đó. Cậu sẽ không phải đối mặt với bất kỳ hậu quả nào khi gϊếŧ cậu ta.]
[Nhưng, Bích Hà là một cậu chàng rất tốt bụng, đáng trân trọng! Tao sẽ tìm cách khác để hoàn thành nhiệm vụ của thế giới mà không phải gϊếŧ cậu ấy!]
Nhu Lan gầm gừ với Lĩnh Khải, “Lĩnh Khải! Tôi sẽ không buông tha cho cậu nếu cậu tiếp tục làm thế này! Bích Hà sẽ bị gãy cổ tay mất!”
“Ồ- Đó là lời đe dọa sao? Hóa ra, CHủ tịch Nhu cũng có cảm tình với phó chủ tịch của ngài à. A, khiến tôi thật ghen tị-” Ánh mắt Lĩnh Khải lạnh lùng, ra lệnh, “Bẻ gãy cổ tay của cậu ta!”
“Lĩnh Khải!!!!”
Rắc!