“Vân Ngọc, tôi xin lỗi vì những gì tôi đã làm ngay hôm qua. Làm ơn, đừng chuyển phòng..”
Vân Ngọc im lặng, cậu nhìn chằm chằm vào Vinh Huy đang bồn chồn lo lắng. Trong lòng Vinh Huy như có ngàn vạn con kiến bò khi Vân Ngọc cứ nhìn y chằm chằm như vậy.
[Chuyện gì đã xảy ra với anh ta vậy chứ? Có phải đêm qua có một bà tiên nào đó đến và cảm hóa trái tim kiêu ngạo của anh ta rồi sao?]
[Pupa: Fatemeter của anh ta đã tăng lên 15%, tôi chắc rằng anh ta đã coi cậu như một người bạn. Dù sao thì anh ta cũng đang xin lỗi cậu và xin cậu ở lại, cậu đã nói cậu sẽ không đổi ý trừ phi anh ta mở lời mà.]
[T-Thì ý tao là, nếu anh ta thực sự mở lời… tao đoán vậy, tao sẽ ở lại.]
[Pupa: Đồ con gà không xương!]
[Này! Ý mày là sao hả?]
(GinGin: chính tui cũng không hiểu luôn ai có cao kiến gì nhắc tui nhé, cảm ơn mọi người nhiều!)
—–
Vân Ngọc không nói gì, cậu phớt lờ Vinh Huy và bước thẳng vào phòng tắm. Cảm thấy bị Vân Ngọc phớt lờ, Vinh Huy thấy hơi bực bội. Y đã thức cả đêm khuya và cố gắng chuẩn bị tinh thần, hạ mình nói lời xin lỗi. Nhưng Vân Ngọc không có vẻ gì là nghiêm túc suy xét cả.
“Vân Ngọc–” Vinh Huy đứng trên giường và kéo cánh tay Vân Ngọc. Nhưng lực tay y quá mạnh khiến Vân Ngọc bị hụt chân.
Vinh Huy và Vân Ngọc ngã nhào xuống đất, theo quán tính Vân Ngọc đè trên người Vinh Huy. Hơi thở của hai người hòa chung làm một khi đôi môi chỉ còn thiếu một cm là chạm nhau.
Vinh Huy bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Vân Ngọc. Có cảm xúc gì đó khác lạ đang len lỏi trong tim y khi nhìn cậu ở khoảng cách gần thế này. Trong suốt quãng thời gian sống chung, chưa bao giờ y nghĩ đến việc sẽ gần gũi với Vân Ngọc như vậy, thậm chí chỉ mới mấy ngày trước thôi y còn cảm thấy vô cùng phản cảm với Vân Ngọc. (GinGin: tự vả sớm quá anh trai).
Nhưng khi tiếp xúc trong khoảng cách gần thế này với Vân Ngọc, khi cơ thể nhỏ bé của cậu nằm trên cơ thể cường tráng của Vinh Huy. Thời gian như lắng đọng, không gian tràn ngập nhịp tim ngày một tăng nhanh của hai người, và y, người kiêu ngạo từ trong cốt tủy,..phản ứng. Bởi vì hai người họ đều đang mặc quần đùi, nên thứ đó của họ đang cọ xát vào nhau…
[….Anh ta… thật cứng..]
[Pupa: Ding! Fatemeter của Dương Vinh Huy tăng lên 20%. Cậu thật sự có tài trong khoản này đấy, cậu có chắc mình vẫn còn là xử nam không đấy?]
[Ông đây vẫn còn là một xử nam nhỏ bé dễ thương có được không hả???] Vân Ngọc phản bác. Nhưng sự chú ý của cậu nhanh chóng chuyển sang cái trục dài cọ xát với cậu ở thân dưới..
[Nó..cùng kích thước với Michael, cảm giác có hơi..gân. Tao nghĩ là, với thể lực sung mãn của Vinh Huy, chắc hẳn trên giường anh ta sẽ rất tuyệt…]
[Đợi đã! Tao đang nghĩ gì thế này? Vân Ngọc! Tập trung!]
Rốt cuộc thì Vân Ngọc cũng hồi hồn sau tình huống khó xử giữa hai người họ. Tai cậu đỏ bừng, thoáng sững sờ. Vân Ngọc nhìn thấy cậu em nhỏ của Vinh Huy đã dựng thành túp lều lớn, đầu óc cậu quay cuồng. Cậu chạy nhanh vào phòng tắm để hạ nhiệt.
Trong khi đó, Vinh Huy vẫn đang sững sờ nằm trên sàn, với một túp lều lớn bên dưới chiếc quần đùi. Khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn và đôi tai đỏ bừng của Vân Ngọc, túp lều trở nên bành trướng hơn và thực sự rất… cứng… Tâm hồn Vinh Huy thả trôi bên cửa sổ, mất một lúc mới có thể hoàn hồn.
Y bất lực nhìn chằm chằm vào cậu em nhỏ. “Sao mình lại thế này?”
——-
Một lúc sau, Vân Ngọc tươi tắn bước ra khỏi nhà tắm. Cậu đã tắm rửa sạch sẽ và hạ hỏa. Cậu thấy Vinh Huy không còn trong phòng, và túi xách của y đã biến mất.
Vân Ngọc thở phào nhẹ nhõm. “Không biết cứ gặp phải chuyện này hoài thì mình có giữ nổi được chiếc zin bé bỏng không nữa…”
Pupa xuất hiện và lơ lửng xung quanh Vân Ngọc. “Tôi tin rằng chiếc zin bé bỏng của cậu sẽ không tồn tại lâu nữa đâu, có thể ở thế giới thứ tư.. Đừng lo, chúng ta có rất nhiều thế giới để khám phá, nên chúng ta chắc chắn có thể thực hiện tất cả những tưởng tượng kỳ quái của cậu.”
“Tao đâu có tưởng tưởng kỳ quái!!!”
Pupa liếc Vân Ngọc với cái nhìn khinh bỉ, sau đó từ tốn trả lời “Cậu đã tưởng tượng về cảnh bị trói, kiểu Christian Grey. Cậu cũng từng mơ về việc trở thành một Omega trong kỳ phát tình và được một Alpha mạnh mẽ chiếm lấy. Oh, cái này mới thật sự lạ lùng, cậu đã mơ tưởng đến việc trở thành một người đàn ông mang thai sau khi bị một người đàn ông “làm” không ngừng nghỉ.”
Vân Ngọc ôm đầu và chân dậm xuống đất. “Dừng lại!!! Tao biết rồi! Đừng soi xét tâm trí của tao nữa!!!”
Vân Ngọc ổn định lại tinh thần và chuẩn bị đến trường. Cậu đi cùng tuyến đường hôm trước và lại gặp lại những cô quét dọn, cậu lấy chiếc chổi và giúp các cô nhặt những chiếc lá rơi.
Trong lúc cậu mải mê dọn dẹp, một người con trai bất ngờ vòng tay qua cổ Vân Ngọc và khóa đầu cậu. Vân Ngọc đáng rơi chiếc chổi và phải vật lộn để giải phóng cho chính mình. Tuấn Trạch bật cười khi thấy con tôm này lại đang vật lộn chống trả một cách ngu ngốc. “Yo, đồ con tôm. Mày vẫn yếu đuối như mọi ngày.”
Tuấn Trạch thả Vân Ngọc ra khi thấy khuôn mặt cậu trở nên đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Vân Ngọc ngã nhào xuống đất ho sù sụ. Tuấn Trạch cúi người xoa đầu Vân Ngọc, “Hôm nay là một ngày đẹp trời để làm bài tập đấy, mày có nghĩ vậy không nhóc?”
Vân Ngọc kiểm tra điện thoại thì thấy chỉ còn mười lăm phút nữa là bắt đầu lớp học, hôm nay cậu không thừa thời gian để mặc ạnh ta sai bảo nữa. Vân Ngọc cẩn thận nói với Tuấn Trạch “Um.. Tuấn Trạch..lớp tôi sẽ bắt đầu trong vòng mười lăm phút nữa, anh có thể cho tôi nghỉ hôm nay không?”
Nụ cười của Tuấn Trạch biến mất ngay lập tức, anh ta dùng tay ghì chặt đầu của vân Ngọc như đang cầm một quả bóng. “Hãy làm theo lời tao nói nếu không tao sẽ bóp nát đầu mày!”
Tuấn Trạch phát ra một luồng khí tức đáng sợ khiến Vân Ngọc run lên, cậu nuốt nước bọt. Lý Vân Ngọc đã đến muộn nhiều lần vì Tuấn Trạch, nếu hôm nay cậu lại đến muộn, nhất định sẽ bị đuổi đến phòng hiệu trưởng.
Nhưng lời dọa dẫm của Tuấn Trạch đã phát huy tác dụng và Vân Ngọc lại làm bài tập cho Tuấn Trạch dưới gốc cây. Tay cậu run lên vì có vẻ hôm nay tâm trạng Tuấn Trạch không được tốt, anh ta muốn trút hết tâm trạng tồi tệ đó lên cậu.
Tuấn Trạch nhếch mép cười khi thấy Vân Ngọc vừa run rẩy vừa làm bài, anh ta mắng cậu: “Làm đúng vào đấy! Đồ vô dụng, viết cũng không nên hồn.”
“Tôi-Tôi…xin lỗi…” Mắt Vân Ngọc bắt đầu ươn ướt và một giọt nước mắt rơi xuống cuốn sách của Tuấn Trạch. Một giọt, hai giọt, chẳng bao lâu, Vân Ngọc ngẩn người nhận ra mình đang khóc.
Tuấn Trạch sững sờ khi thấy cậu khóc, anh chỉ muốn trút bầu tâm sự khi gây gổ với người cũ của mình, anh nghĩ Vân Ngọc sẽ chấp nhận mọi chuyện và im lặng, như những gì cậu vẫn cam chịu…
[Pupa: Ding! Fatemeter của Châu Tuấn Trạch tăng lên 10%. Fatemeter của Dương Vinh Huy tăng lên 40%, Breakmeter tăng lên 25%.]
“Đủ rồi!” Tuấn Trạch giật bắn mình khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó vọng về phía mình. Anh quay đầu lại và nhìn thấy ánh mắt u tối của Vinh Huy đang hướng về phía anh, đôi mắt ẩn chứa đầy tức giận. Y nắm chặt tay và kéo cổ áo Tuấn Trạch.
Vinh Huy đấm vào má Tuấn Trạch khiến Tuấn Trạch ngã lăn ra đất.
“Thì ra, là cậu bắt nạt Vân Ngọc! Châu Tuấn Trạch!”
Tuấn Trạch quá sốc để phản ứng lại cú đấm của Vinh Huy. Nam thần của anh bất ngờ đấm thẳng vào mặt anh. Cú đấm không đau lắm, bởi vì Tuấn Trạch đã quá quen với việc đánh đấm, nhưng điều đó đã làm tổn thương lòng tự trọng của anh.
Vinh Huy phớt lờ Tuấn Trạch và ném cuốn sách của Tuấn Trạch xuống đất. Y kéo Vân Ngọc dậy và lấy khăn tay của mình lau nước mắt cho cậu, “Đừng khóc, tôi ở đây.” (GinGin: tui chỉ muốn dịch là ‘Đừng khóc, anh ở đây.’ thôi các quý zị ạ huhu soft quá.)
Vân Ngọc im lặng quan sát Tuấn Trạch, nhưng thực ra cậu đang tranh luận với hệ thống.
[Tao chỉ khóc và mọi thứ đang xảy ra quá nhanh, chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?]
[Pupa: Vinh Huy đã luôn theo sau và dõi theo cậu. Anh ta theo dõi mọi thứ, từ khoảnh khắc Tuấn Trạch xuất hiện và khi cậu khóc. Đây có phải là một phần diễn xuất của cậu không đấy? Cậu giỏi khóc thật!]
[Tao thật sự sợ hãi mày hiểu không! Lời đe dọa của Tuấn Trạch khiến tao cũng biết sợ chứ! Khóc là điều nhục nhã nhất mà tao có thể làm. Hơn nữa sao mày không báo tao là Vinh Huy đang chứng kiến toàn bộ mọi chuyện?]
[Pupa: Bởi vì cậu sẽ phá hỏng cơ hội vàng có một không hai này nếu tôi nói cho cậu biết.]
[Đây là những gì mày gọi là cơ hội vàng á? Bằng cách để Vinh Huy nhìn thấy những giọt nước mắt yếu đuối của tao? Thật là nhục quá đi!!!]
[Pupa: Cậu đã tăng thành công Fatemeter của Tuấn Trạch thêm 5%, Fatemeter của Vinh Huy thêm 15% và Breakmeter thêm 10%. Cậu thực sự rất tài năng trong việc diễn thành một đứa nhóc yếu đuối, hay bị bắt nạt.]
Vân Ngọc bốc hỏa với thứ hệ thống ngu ngốc này lại dám chế nhạo cậu. Nhưng những gì Vinh Huy nhìn thấy là Vân Ngọc quá sợ hãi, có lẽ cũng rất xấu hổ, vì Vinh Huy đã nhìn thấy tất cả. Vân Ngọc giật chiếc khăn tay của Vinh Huy và bỏ chạy.
Đôi mắt của Vinh Huy không nhìn theo bóng lưng gầy gò đang chạy trốn khỏi y nữa. Cảm giác của y càng ngày càng khó kiểm soát, y không chắc những gì mình làm là đúng, bởi vì gia đình của Tuấn Trạch không phải là gia đình tầm thường muốn gây rối là có thể gây rối.
Nhưng y không thể nghĩ thêm gì khi thấy Vân Ngọc khóc.
Vinh Huy nhìn Tuấn Trạch vẫn đang cố gắng tiêu hóa mọi chuyện vừa xảy ra.. Y lạnh lùng mở lời. “Muốn bắt nạt cậu ấy thì phải bước qua xác của tôi trước đã.”