Lão già tóc Địa Trung Hải nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể lấy ra chứng minh nhân dân giới thiệu bản thân: “Tôi là phó viện trưởng viện nghiên cứu, cô có thể kêu tôi là lão Lý.”
Phù Gia nhìn thoáng qua chứng minh liền trả lại cho lão ta, xong cô lại nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi. Tiêu An dừng một chút, lấy ra giấy tờ tùy thân của mình: “Tôi thuộc bên Bộ Quốc Phòng.”
Phù Gia nhìn vào giấy tờ, trong bức ảnh ba inch, sự sắc bén của hắn đập thẳng mặt cô. Ấy chà, ngay cả ảnh chụp cũng mạnh mẽ như vậy, nhìn đi nhìn lại vài lần, phía trên đó còn mang theo nhiệt độ cơ thể của hắn.
Phù Gia làm động tác mời, lão già vào trước, lúc người đàn ông trẻ tuổi chuẩn bị vào, Phù Gia nghiêng về phía hắn hai bước, dọa người đàn ông đó hoảng sợ tới lui lại hai bước, vòng qua Phù Gia đi vào trong.
Cô gái này bị sao thế?
Phù Gia nhắm mắt theo đuôi* hắn, nhìn bóng lưng đó kìa, chậc chậc vai rộng eo nhỏ, dáng người cực kỳ tốt a.
*Nhắm mắt theo đuôi ; rập khuôn theo kẻ khác. (“Trang Tử, Điền Tử Phương”: ‘phu tử bộ diệc bộ, phu tử xu diệc xu’. Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác)Còn nữa, mấy cái đó không phải trọng điểm, trọng điểm là trên người đàn ông này sức sống mạnh mẽ, hơi nóng mãnh liệt, mới tới gần một chút thôi đã cảm thấy vô cùng ấm áp.
So với Lộ Thiệu Quân còn ấm hơn nhiều.
Người đàn ông không chút dấu vết mà cách Phù Gia xa một chút, mở miệng nói: “Cô ở một mình sao?”
Phù Gia gật đầu: “Đúng rồi, chẳng phải tôi đã nói tôi là người phụ nữ độc thân sống một mình à?”
Hắn: “Mới vậy mà cô đã cho hai người đàn ông lạ vào nhà mình rồi à, phải có sự cảnh giác chứ.” Ước chừng là do tính chất công việc, khiến hắn nhịn không được mà mở miệng khuyên nhủ.
Phù Gia nghiêng nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: “Vậy anh là người xấu hả?”
Hắn: “Chúng tôi không phải người xấu.”
Phù Gia: “Không phải là được rồi.”
Lão già ngắt lời hai người, kéo cái đề tài đã bị bay đi đâu quay lại. Lúc này không phải lúc thảo luận an toàn hay không, mà là bàn về luận văn a!
Phù Gia rót nước, bưng đến trước mặt bọn họ hỏi: “Sao bây giờ mấy người mới tới, báo hại tôi không có tiền ăn cơm.”
Phù Gia không thèm quan tâm lão già. Người già chính là một cái bếp lò toàn lỗ hỏng, sinh khí tản mát, một chút cũng không ấm áp.
Cô nhìn người đàn ông hỏi: “Mấy người tìm tôi làm gì?”
Tiêu An giống như tới để làm nền, không nói lời nào, chỉ ngồi một bên, tựa như bức tượng điêu khắc. Thấy đối phương nhất định phải nói chuyện với mình, bình tĩnh đáp: “Tôi tới bảo vệ lão Lý.”
Phù Gia a một tiếng, lão Lý vô cùng âu sầu, đều là do hắn già rồi, không thể hấp dẫn các cô gái nữa. Ai, lúc trẻ hắn là thiếu niên đẹp trai vang danh khắp mười dặm tám thôn đó. Lão Lý đành chấp nhận sự thất bại, giờ đây mới bắt đầu nói chính sự.
Lão Lý là người chuyên nghiệp, thảo luận luận văn nghiên cứu với Phù Gia những cái bản thân lão nghi ngờ trong bưu kiện, Phù Gia đều giải thích được hết.
Tiêu An bên cạnh càng trở nên giống tác phẩm điêu khắc hơn, bởi vì hắn nghe chẳng hiểu họ đang nói cái gì.
Trước đó Tiêu An nghĩ sẽ là một người đàn ông, lại không ngờ đó là cô gái, cũng tưởng là vợ của học giả nào đó, lại không nghĩ tới chính là cô ấy.
Hắn cần phải điều tra kĩ về người này, quá kỳ lạ.
Phù Gia cũng không có cách nói khác: “Tôi có thể đi viện nghiên cứu, thực hiện nghiên cứu này từ đầu tới đuôi.”
Mục đích ban đầu của lão Lý chính là như vậy. Thấy đối phương trực tiếp như thế, đương nhiên cực kỳ vui vẻ hoan nghênh.
Chẳng qua những nghiên cứu khoa học trước nay đều không phải thành công trong ngày một ngày hai. Phù Gia bắt đầu thu dọn đồ đạc rời đi.
Phù Gia lại tiếp tục công cuộc dọn dẹp đồ và chuyển nhà, lần này đồ đạc dọn được còn nhiều hơn nữa, tận bốn cái vali.
Tiêu An xắn tay áo lên, lộ ra màu da lúa mạch tràn đầy mạnh mẽ, cầm giúp Phù Gia vali: “Nữ sĩ, để tôi.”
Phù Gia cười nói: “Được a.” Sau đó nhìn chằm chằm bóng lưng Tiêu An.
Tiêu An đặt hành lí lên xe, đợi hai người họ lên xe, mới kéo cổ áo, nói với bộ đàm nhỏ xíu: “Thu đội.”